Hoàng cung Đại Trinh, bên trong Hoằng Văn Quán, có mấy hoàng tử công chúa từ mười đến mười mấy tuổi đang học tập ở nơi này.
Con trai thứ hai của Doãn Triệu Tiên là Doãn Trọng cũng đọc sách ở đây, xem như là bạn học của các hoàng tử, công chúa.
Nghiêm túc mà nói, nếu đám hoàng tử này học tốt, tương lai có thể trở thành đồ đệ của Doãn Triệu Tiên.
Khi đó, bọn họ cũng chính là rồng giữa loài người, bởi vì Hoàng đế Đại Trinh đã nói sau này y muốn Doãn Triệu Tiên đảm nhiệm chức vụ Thái Phó của Thái tử.
Có thể hiểu là trong tương lai, ai nhận Doãn Triệu Tiên làm sư phụ, người đó có thể sẽ là Thái tử hoặc là người được chọn cho vị trí Thái tử.
Mặc dù cũng có những người được hoàng đế thiên vị hơn, nhưng ở điểm này hoàng đế hiện tại không giống với Nguyên Đức Đế.
Từ lúc bắt đầu, y đã lập tức lựa chọn ra người thừa kế ưu tú để toàn lực bồi dưỡng, vì thế không phải ai cũng bị chèn ép.
Thực ra, làm hoàng tử hay là con cháu của quan lớn cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Nếu bọn họ chỉ suốt ngày quần là áo lượt, không có chí hướng thì không nói làm gì.
Còn nếu muốn tiến thêm một bước thì yêu cầu lập tức trở nên nghiêm ngặt hơn, giống như hôm nay cũng gần Ba mươi Tết rồi, mà cả đám vẫn có khoá học mỗi ngày.
Giờ phút này, bên trong thư phòng của Hoằng Văn Quán, một lão nho sinh làm chức quan Thiếu Sư đang ngồi cầm quyển sách lẩm bẩm.
"Học lục nghệ quản thân, học cao đức quản tâm, học trường kỹ quản thiên hạ…"
Lão tiên sinh vừa đọc vừa liếc mắt nhìn đám học sinh đang ngồi ở mấy cái bàn phía dưới.
Đứa nào đứa nấy ngồi ngay ngắn, nhưng đa phần đều rất thờ ơ, thậm chí có đứa còn thì thầm rủ rỉ với nhau.
Thế là một tiếng dừng vang lên.
Nghe được âm thanh "yên lặng", đám học sinh phía dưới lập tức ngồi thẳng tắp.
Thiếu Sư lão sinh nhìn lướt qua cả đám, rồi nhìn về phía một hoàng tử đang ngồi đằng trước.
"Đại điện hạ, hôm nay là lần đầu tiên học cuốn "Tu Quân Tử", lão phu hỏi ngài, ngài có thể nêu một ví dụ nói về trường kỹ quản thiên hạ trong sách không?"
Hoàng tử nhỏ tuổi bị chỉ mặt gọi tên có chút hoảng hốt, vô thức thấp giọng xin sự giúp đỡ.
"Ách, Hổ Nhi...
Hổ Nhi là nhũ danh của Doãn Trọng.
Không riêng gì người nhà, những người có quan hệ tốt như bằng hữu đều có thể gọi Doãn Trọng như vậy.
Mà quả thực Doãn Trọng lớn lên cực kỳ tráng kiện, nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cậu bé vẫn lớn hơn một chút.
"Không được nhờ người khác giúp!"
Lão tiên sinh nghiêm túc nói một câu.
"Mời Đại điện hạ tự mình trả lời."
"Ách...Quản thiên hạ...nhưng cần phải chú ý không phải là, học vấn từ cổ…"
Đại hoàng tử nói được một đoạn, thì không nói nổi nữa.
"Ha ha..."
Lão phu tử bật cười, sau đó nhìn về phía Doãn Trọng.
"Doãn Trọng, điện hạ đã cầu cứu trò, vậy trò muốn trả lời như thế nào?"
Doãn Trọng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Phu tử, ngài cũng đã nói cuốn “Tu Quân Tử” này là lần đầu tiên được học, mà cái này cũng là lần đầu tiên ngài nói, vừa rồi rõ ràng cũng chỉ nói đến trường kỹ quản thiên hạ.
Nếu như ngài hỏi trường kỹ quản thiên hạ trong sách, thì cái đó chúng học trò còn chưa được học."
Lão phu tử bật cười, vuốt vuốt râu, rồi gật đầu với cậu, không hổ danh là Doãn nhị công tử.
"Lời ấy của lão phu cũng có thể hiểu là đang hỏi cuốn sách nói gì về trường kỹ quản thiên hạ, những điều có khả năng xảy ra, chân chính trị thiên hạ, cũng không cần phải nói y nguyên như trong sách."
"Dạ, phu tử nói rất có lý.
Học trò cho rằng, trường kỹ chân chính để quản thiên hạ không nhiều hơn hai loại!"
"Ồ? Hai loại nào?"
Doãn Trọng thẳng thắn nói.
"Huynh trưởng học trò có nói qua, kỹ năng cai trị thiên hạ đầu tiên là Binh, thứ hai là Trị, nên có thể chia nhỏ ra thành phạt binh cùng thủ thành, phép tắc với cơ cấu tổ chức..."
Thiếu Sư lão sinh nghe thấy thỉnh thoảng cũng nhíu mày, lại còn có chút giật mình.
Doãn Trọng tuy nói đơn giản nhưng không hề qua loa, có vẻ so với nội dung bên trong “Tu Quân Tử” thâm ảo và thông suốt hơn rất nhiều.
"Phu tử học trò nói có đúng không?"
Doãn Trọng nói một hơi dài, sau đó dò hỏi Thiếu Sư.
Thiếu Sư cũng chậm rãi gật đầu.
"Đúng là rất có lý, thế nhưng những thứ này đối với đám học trò các con còn quá sớm, cũng quá công danh lợi lộc, mà bên trong “Tu Quân Tử” còn thích hợp hơn một chút..."
"Phu tử, học trò còn một chuyện muốn hỏi."
Lão sinh nhìn Doãn Trọng, cũng không trách cậu nói chen ngang.
"Nói đi."
"Ba "quản" có phần theo thứ tự, quản thiên hạ đương nhiên là ở cuối cùng, nhưng hai cái quản thân cùng quản tâm rốt cuộc cái nào đứng đầu tiên?"
Có học trò là nhi tử của Doãn Triệu Tiên, bạn học sẽ cảm thấy áp lực lớn hơn một chút, ngay cả phu tử cũng có cảm giác không nói nên lời.
Lão tiên sinh lúc này nhíu mày trầm tư một lát, sau đó mới trịnh trọng trả lời cậu bé.
"Bởi vì khó có thể ngăn việc đứng núi này trông núi nọ, nhưng khách quan mà nói, quản thân tự nhiên phải ở đầu, quản tâm phải ở sau."
Doãn Trọng gật gật đầu.
"Vâng, cha học trò cũng nói như vậy."
Nghe vậy, không hiểu sao Thiếu sư lại nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nhưng cha học trò còn nói, cái gọi là quân tử quản thân, ở Đại Trinh chúng ta nhiều khi cũng chỉ có trên danh nghĩa.
Mặc dù không nhất thiết phải tinh thông lục nghệ nhưng những người chỉ biết đọc sách rất khó nói rõ có bao nhiêu người có thể quản thân, phu tử nghĩ thế nào?"
Vấn đề này không dễ trả lời lắm, nhưng Thiếu Sư đang suy tư thì đột nhiên có một vị hộ vệ mang đao vội vàng chạy tới, đến trước Hoằng Văn Quán.
Lão sinh nhìn người mới đến.
"Có chuyện gì thế?"
Hộ vệ khom người chắp tay trả lời.
"Thiếu sư đại nhân, Doãn tướng phủ phái người đến đưa Doãn nhị công tử trở về, nói là ở nhà có khách nhiều năm không gặp ghé thăm."
Lão tiên sinh gật đầu, sau đó nhìn Doãn Trọng.
"Nếu đã như vậy, Doãn Trọng con đi về trước đi."
"Vâng!"
Doãn Trọng đứng lên, hành lễ với phu tử, rồi lại hành lễ với các hoàng tử công chúa khác.
Sau đó, cậu mới rời đi cùng hộ vệ, để lại đám học trò nhìn mình bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng vừa ra bên ngoài, đi được một đoạn, Doãn Trọng lập tức không nhịn nổi nữa.
Cậu thở dài một hơi, tâm tình lập tức khá hơn một chút, đọc sách thực sự nhàm chán quá đi mà.
Cũng không biết người ở quê đích thân đến là ai, chẳng lẽ là Cữu cữu?
Khi đến cửa, thấy đoàn xe ngựa và gia phó đang chờ bên ngoài, Doãn Trọng lập tức bước nhanh qua, cao hứng hỏi.
"A Viễn, trong nhà có ai tới mà cha ta lại gọi ta về thế?"
Vị gia phó này nhìn cũng không còn trẻ, ít nhất cũng trên dưới năm mươi tuổi, xem như là lão nhân bên cạnh Doãn Triệu Tiên, làm việc gì cũng suy nghĩ rõ ràng, lại còn là một võ lâm cao thủ.
"Nhị công tử, người đến là Kế tiên sinh.
Năm đó ở Uyển Châu, ta cũng có gặp qua một lần, người trở về sẽ biết ngay."
"Kế tiên sinh!?"
Doãn Trọng kinh ngạc.
Cậu không biết đã nghe phụ thân, huynh trưởng, thậm chí là mẫu thân nhắc qua cái tên Kế tiên sinh này bao nhiêu lần.
Đương nhiên, Doãn Trọng cũng chẳng lạ lẫm gì với xưng hô này, nhưng cậu vẫn chưa từng gặp mặt.
Mặc dù người trong nhà nói khi cậu còn nhỏ đã gặp qua Kế tiên sinh, nhưng cái ký ức kia làm sao cậu bé có thể nhớ được chứ.
Cho nên người thần bí tên Kế tiên sinh này cũng khiến cho Doãn Trọng hiếu kỳ không ít.
Thỉnh thoảng cậu bé hỏi tới, người nhà cũng tiết lộ ra một chút, nói một câu Kế tiên sinh kỳ thật không phải người phàm, còn có một số chi tiết nghe được đều khiến cho Doãn Trọng hoài nghi người mà người trong nhà đang nói tới là thần tiên, chứ không phải người hàng xóm.
"Đúng vậy, chính là Kế tiên sinh, hầu như chẳng khác gì Kế tiên sinh mà năm ấy lão nô nhìn thấy."
Doãn Trọng nhanh chân hơn một chút, người nhẹ như khói vội vàng chui vào xe ngựa.
"Đi đi đi, nhanh về nhà nhanh về nhà, ta muốn nhìn vị Kế tiên sinh này dáng dấp ra sao, có lợi hại như vậy hay không!"
Xe ngựa dưới sự thúc giục của Doãn Trọng lập tức lên đường.
Bởi vì nhà cách hoàng cung không xa, nên không bao lâu bọn họ đã chạy đến trước cửa Doãn phủ.
Doãn Trọng trực tiếp từ trên xe ngựa phóng xuống, chạy nhanh vào bên trong phủ.
Trong phòng khách, Doãn mẫu cũng đã về đến nhà, hiện tại cũng gặp qua Kế tiên sinh hỏi han vài câu.
Doãn mẫu vốn ít khi xuống bếp, nay lại muốn bộc lộ tài năng.
Nàng sợ hạ nhân trong nhà nấu nướng mấy món đồ tết ở quê không ngon, càng khó có thể nấu ra món ăn mang hương vị của huyện Ninh An.
Mà Kế Duyên và hai cha con Doãn gia đang ngồi trò chuyện về những thay đổi của quê nhà, cùng việc quan trường những năm gần đây.
Lúc này tiếng bước chân của Doãn Trọng đã truyền đến, cậu bé vội vã chạy đến trước cửa phòng khách, ép buộc mình dừng lại.
Cậu chỉnh đốn quần áo sau đó gấp rút gõ cửa.
"Cốp cốp cốp..." "Cha, con đã về!"
"Hổ Nhi trở về rồi, mau vào đây!"
Nghe được tiếng của phụ thân, Doãn Trọng lập tức đẩy cửa đi vào.
Một luồng hơi nóng từ lửa than ập tới trước mặt, cậu bé vội vàng đóng cửa lại, đề phòng hơi ấm thoát ra.
Sau đó ánh mắt cũng liếc một vòng, vốn dĩ muốn tập trung lên người Kế Duyên, nhưng bất đắc dĩ lại có một con xích hồ đã thực sự rất đáng chú ý.
Nhìn thấy con hồ ly màu đỏ đang ngồi trên đùi huynh trưởng, sự chú ý của Doãn Trọng đã bị hấp dẫn.
"Đứng đó làm gì, còn không mau bái kiến Kế tiên sinh!"
Nghe Doãn Triệu Tiên nói vậy, Doãn Trọng lúc này mới vội vàng hành lễ với Kế Duyên.
"Doãn Trọng bái kiến Kế tiên sinh!"
"Không cần phải làm lễ, ta và phụ thân con là hảo hữu chí cốt, quân tử chi giao nhạt như nước, không cần quá câu nệ lễ nghi phiền phức."
Kế Duyên khá rộng lượng với đứa bé này.
Cậu bé mới mười hai mười ba tuổi, hồn thể gân cốt bền chắc, ánh mắt cũng sáng ngời lại còn có thần, hơi thở kéo dài, hoả khí trong cơ thể cực kỳ dồi dào, chẳng giống huynh trưởng và phụ thân của nó chút nào.
Doãn Trọng vừa mới vào đã bị hồ ly hấp dẫn ánh mắt, nhưng bây giờ cũng không khỏi cẩn thận nhìn Kế Duyên.
Mới nhìn thì cho rằng Kế tiên sinh còn rất trẻ, nhưng khi nhìn kỹ lại có cảm giác tuổi tác không nhỏ hơn so với phụ thân mình.
Hơn nữa khi nhìn qua lại có cảm giác sạch sẽ, sau đó nhìn vào mắt đối phương, nếu như tinh tế phân biệt thì quả nhiên có thể nhìn thấy bên trong hiện ra màu xám trắng.
Đây chính là Kế tiên sinh? Giống như không có gì...
"Ngươi chính là tiểu đệ của Doãn Thanh?"
Một âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên.
Doãn Trọng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn qua Kế Duyên, Doãn Triệu Tiên cùng Doãn Thanh, cuối cùng rơi vào trên thân hồ ly kia.
Mắt cậu không tự chủ được mà trừng lớn.
"Ôi ôi...!Cha, cha, huynh trưởng, Kế tiên sinh, con hồ ly này, nó nói chuyện!"
Doãn Trọng chỉ tay vào hồ ly, thất kinh kêu to.
"Có cái gì đáng ngạc nhiên, ngươi đúng là con của Doãn phu tử, tiểu đệ đệ của Doãn Thanh."
Xích hồ nhảy xuống khỏi đầu gối của Doãn Thanh, từng bước đi đến trước mặt Doãn Trọng, mà Doãn Trọng lại vô thức lùi về phía sau, lưng cậu trực tiếp dựa vào cánh cửa.
"Ừm, tên ta là Hồ Vân, là hảo bằng hữu của Doãn Thanh, cùng đi với Kế tiên sinh."
Trên mặt của Doãn Triệu Tiên, Doãn Thanh và Kế Duyên đều nở nụ cười, biểu cảm giống như xem kịch, cố ý nhìn Doãn Trọng xấu mặt.
Rốt cuộc Doãn Trọng vẫn còn là con nít.
Cậu bé nhảy ra mép cửa, chạy trốn ra sau lưng Doãn Triệu Tiên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn xích hồ bên kia.
"Cha...!cái này không phải là..."
"Không sai, ta chính là yêu quái, là Linh Hồ tu luyện ở Ngưu Khuê Sơn, là bằng hữu của huynh trưởng của ngươi khi còn bé.”
Hồ Vân nheo mắt lại, khuôn mặt hồ ly lộ ra một nụ cười hết sức thân thiện.
"Ha ha ha ha ha ha.." "Ha ha ha ha.
.
."
"Quả nhiên quả nhiên, ha ha ha…."
Ba người kia rốt cuộc cũng không nhịn nổi, trong phòng khách ngập tràn tiếng cười.
Sau đó Doãn Trọng cũng bình tĩnh lại, xấu hổ nở nụ cười, đồng thời nhìn Hồ Vân và Kế tiên sinh, mà nhãn thần càng trở nên hiếu kỳ hơn.
Cậu nghĩ thầm thì ra trên đời này thật sự có yêu quái tồn tại, vậy chẳng phải Kế tiên sinh thật sự là Thần tiên sao?