Sau một khoảng thời gian, bên cạnh việc trải qua cuộc sống thanh tịnh tại gia, Kế Duyên cũng xem qua tình trạng của sắc lệnh lôi chú.
Vật này vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với tình huống của lực sĩ phù trước đó nhờ vào tính đặc thù áp chế sự ảnh hưởng của lôi kiếp.
Tuy nhiên, bởi vì thanh thế của lôi chú quá mạnh mẽ nên không thích hợp để nghiên cứu sâu hơn ở một nơi như Cư An Tiểu Các này.
Vì vậy, Kế Duyên gạt bỏ tâm tư muốn nghiên cứu kỹ càng hơn trong thời điểm hiện tại.
Dù gì đi nữa, xu thế biến hóa của lôi chú vẫn đang theo chiều hướng tốt.
Vào nửa cuối tháng Chạp, huyện Ninh An nghênh đón một đợt không khí lạnh.
Tuy nhiệt độ giảm mạnh nhưng trong huyện càng trở nên náo nhiệt hơn; mọi hộ gia đình đều treo đèn đỏ, miếu Thành Hoàng tại Miếu Ti phường bên kia cũng giăng đèn kết hoa.
Năm nay, vì tình huống đặc biệt nên Cư An Tiểu Các đương nhiên không quạnh quẽ chút nào, nhưng vì đôi khi quá ồn ào khiến Kế Duyên không thích.
Vậy nên, đám chữ nhỏ cũng tự kiềm chế bản thân lại.
Ít ra, khi nói chuyện thì chúng cũng biết nể nang lỗ tai của người xung quanh để tự kiểm soát âm lượng, phát âm không quá nhanh, còn pha chút nhu hòa.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai Âm lịch, Kế Duyên cầm bút ngồi trong sân, tiếp tục thôi diễn pháp Tụ Lý Càn Khôn.
Mà lúc này, ngoài sân chợt có tiếng bước chân.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc...” vang lên.
Tôn Phúc gõ vài cái mới phát hiện cửa sân của Cư An Tiểu Các chỉ khép hờ, sau khi gõ hai lần thì cánh cửa đã bị đẩy nhẹ ra một chút.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Nghe giọng của Kế Duyên từ trong sân vọng đến, Tôn Phúc liếc nhìn Tôn Nhã Nhã bên cạnh rồi thì thầm: “Nhớ rõ lễ nghĩa nha con,” trước khi nhấc tay đẩy cửa mở ra.
Tiếp theo, gã trông thấy Kế Duyên đang cầm bút viết gì đó ngay bàn đá giữa sân.
Kế Duyên ngẩng đầu lên nhìn khách đến.
Tôn Phúc có xách theo một bao đồ và một bầu rượu trên tay, còn Tôn Nhã Nhã theo sát bên cạnh.
Mặc dù con bé mặc áo bông vải khá dày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bị lạnh đến mức đỏ hồng.
“Kế tiên sinh, ta mang cho ngài một ít quà Tết đây.
Trong túi này là thịt gà, vịt và thịt khô, còn có bộ đồ lòng; tất cả đã được nhà ta ướp sẵn rồi.
Còn bình rượu này là ta mua ở tửu phường, hy vọng ngài không chê!”
Tôn Phúc đưa cái túi về trước, miệng cười ha hả, sau đó quay lại nhìn cháu gái của mình.
Con bé lập tức ngoan ngoãn mở lời:
“Kính chào Kế tiên sinh!”
“Chào hai người!”
Kế Duyên không từ chối quà Tết, mỉm cười cảm ơn Tôn Phúc.
“Đa tạ ý tốt của ngươi, cứ để quà vào nhà bếp dùm ta.
Hiện tại, ta không thể ngừng bút nên không thể đứng dậy giúp ngươi được.
Bên ngoài lạnh lắm, hai người vào nhà ngồi đi.”
“À à, ngài cứ bận việc của ngài đi! Ta đến tặng quà rồi về ngay, trong nhà vẫn còn công việc!”
Tôn Phúc vội vàng mang đồ vào nhà bếp, nhưng Tôn Nhã Nhã lại không đi theo vào.
Cô bé nhìn một vòng quanh sân nhỏ, nhưng tâm điểm vẫn là Kế Duyên.
Tôn Nhã Nhã tò mò nhìn Kế Duyên đang viết chữ, cảm thấy động tác của hắn rất đẹp nên không khỏi tiến lại gần vài bước.
Và sau khi nhìn thấy dòng chữ trên giấy, cô bé càng cảm thấy chữ viết đẹp mắt hơn.
Vốn dĩ, Tôn Nhã Nhã cảm giác rất ngượng ngùng khi đến thăm nhà của một người lạ.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác ấy nay đã biến mất.
Dù gia gia của cô bé đã vào trong nhưng nó vẫn dám nhích đến gần người ngoài.
Kế Duyên vô ý nhìn sang cô gái nhỏ đã đi tới bên cạnh bàn đá.
Hắn vừa vung tay thôi diễn liên tục, vừa lơ đễnh nhìn con bé.
Mặc dù không nhìn rõ chi tiết về ngoại hình nhưng trong mơ hồ, con bé có vẻ rất đáng yêu.
Thấy nó nhìn chăm chú vào phần chữ viết, hắn ôn tồn hỏi:
“Con biết chữ chưa? Có hiểu trên giấy viết gì không?”
Tôn Nhã Nhã ngước nhìn Kế Duyên rồi lắc đầu.
“Con không biết chữ.
Gia gia nói, qua năm sau sẽ đưa con đi học tại trường.
Đến lúc đó, con sẽ được phu tử dạy đọc sách, thế mới có thể hiểu được chữ nghĩa.”
Ở lần gặp gỡ khi trước, cô gái nhỏ nhắn này không nói bất cứ một câu nào.
Lần này, khi vừa nghe Tôn Nhã Nhã nói chuyện, hắn cảm thấy giọng nói của con bé rất trong trẻo, hoàn toàn ăn khớp với trí tưởng tượng của hắn về giọng nói của nó.
“Ha ha, có thể đọc và biết chữ quả thực là rất tốt.
Đọc nhiều sách hơn có thể giúp con mở rộng tầm nhìn.
Nếu có đứa nhóc nào trong trường trêu chọc con về chuyện con gái mà cũng đi học, con cứ phớt lờ họ đi.”
“Dạ!”
Tôn Nhã Nhã gật nhẹ, rồi lại nhìn Kế Duyên.
“Đại tiên sinh, ngài không lạnh sao?”
Bản thân cô gái nhỏ đang mặc trang phục dày cộm, chưa kể đến áo quần vải bông và giày giữ ấm, bên trong còn mặc thêm mấy lớp áo lót nữa, nhưng nhiệt độ thấp thế này khiến gương mặt con bé ửng hồng.
Dù sao đi nữa, nhìn vào là biết rất lạnh.
Kế Duyên chỉ lắc đầu, cười nói:
“Con đừng nghĩ tiên sinh ta ăn mặc mỏng manh.
Thật ra, bên trong áo có vài lớp lót bông đấy, ấm áp lắm.”
“Thật ư?”
Tôn Nhã Nhã nghi ngờ nhìn vào ngực và lưng Kế Duyên, hình như cũng không phồng lên là mấy, sau đó nhận ra chính bản thân mình mặc đồ còn phồng to hơn cả Kế tiên sinh.
“Nhã Nhã, đừng làm phiền Kế tiên sinh viết chữ!”
Tôn Phúc từ trong bếp đi ra, nói với Tôn Nhã Nhã một câu rồi vội vàng hỏi Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, Nhã Nhã có làm phiền ngài không?”
“Không sao, Nhã Nhã rất ngoan.”
Tôn Phúc chà xát hai tay lên quần áo của mình; gã rất thích nghe những câu khen ngợi cháu mình.
Hôm nay đến đây là để tặng Kế Duyên một số quà năm mới, không đáng giá bao nhiêu, nhưng Tôn Phúc tin rằng đây cũng là một phần tấm lòng của mình.
Hiện tại thì gã cũng đã cao tuổi rồi, gặp Kế tiên sinh quay lại, gã mới cảm nhận được sự khôn ngoan giản dị của phụ thân mình ngày trước.
Đối với một kỳ nhân như Kế tiên sinh, tạo mối quan hệ thân thiết với nhau luôn là một hành vi đúng đắn.
Và Kế tiên sinh cũng đã nói khi trước rằng, gã có thể đến tìm hắn dù gặp bất cứ khó khăn gì.
Ngẫm lại một chút, nếu dựa vào mối quan hệ giữa Kế tiên sinh và Doãn công, chỉ cần một câu nói thôi là có thể giải quyết được nhiều chuyện.
Đáng lẽ nên để lại đồ đạc rồi trở về, nhưng Tôn Phúc nhận ra Kế Duyên lại ngồi viết chữ một mình trong sân, trong khi lúc gã bước vào nhà bếp thì thấy thùng gạo chỉ còn một chút gạo.
Ngoại trừ những thứ này, hóa ra Cư An Tiểu Các chẳng chuẩn bị gì cho năm mới cả.
Vì vậy, Tôn Phúc bèn tiến vài bước đến bàn đá, do dự một hồi rồi nói với Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, Tôn gia chúng ta và gia đình của huynh trưởng đều đón giao thừa đêm ba mươi cùng nhau.
Càng đông thì càng náo nhiệt; nên ta nghĩ, hay ngài đến nhà chúng ta năm nay để cùng đón năm mới nhé?”
Kế Duyên di chuyển tay liên tục, từng nét chấm xuống cực nhanh; những chữ viết vô cùng hàm súc, như thiết họa ngân câu hình thành trên trang giấy.
Và dĩ nhiên, hắn cũng từ chối phần nhiệt tình của Tôn Phúc.
“Kế mỗ xin nhận phần nhiệt thành của Tôn tiên sinh.
Không phải Kế mỗ không nể mặt gì, nhưng tốt hơn hết là chỉ hai gia đình thân thiết của ngươi cùng chung vui bữa tiệc đêm giao thừa.
Dù gì đi nữa, có người lạ cũng sẽ làm không khí gượng gạo đôi chút.”
Vốn dĩ Tôn Phúc còn định thuyết phục thêm, cơ mà lời lẽ của Kế Duyên tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại tạo cảm giác cho người nghe không thể cãi lại.
Thế nên, Tôn Phúc đành kiềm lại những lời vừa định bật thốt ra miệng.
“À nếu tiên sinh cần bất cứ thứ gì, có thể đến tìm ta.
Ngài cũng biết nhà của ta tại phường Đồng Thụ, tùy tiện hỏi người dân quanh đây là biết.”
“Ha ha, hiểu rồi hiểu rồi.
Ta nhớ rồi.
Mà trước khi năm mới đến, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến nữa.”
“Ồ? Ngài lại phải đi ư? Ngài đi xa không, đi bao lâu thế?”
Tôn Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Không xa, không xa, cũng không lâu lắm đâu.
Ta đi rồi về ngay ấy mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Ừm, vậy lão đây về trước nhé, cáo từ!”
Tôn lão cũng cảm thấy hơi yên tâm, chắp tay chào Kế Duyên một cái.
Sau đó, gã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tôn Nhã Nhã rồi định rời đi.
Lúc này, Kế Duyên chợt ngăn họ lại.
“Hai người chờ một chút, đợi mỗ viết xong hàng chữ này nhé.”
Tốc độ viết của Kế Duyên vẫn không nhanh không chậm.
Hắn bình tĩnh viết xong hàng chữ cuối cùng trong quá trình thôi diễn ngày hôm nay.
Sau khi chấm nhẹ đầu bút ở cuối dùng, trang giấy chợt tỏa ra một vầng sáng mờ nhạt.
Lúc này, Kế Duyên mới đứng thẳng dậy, vừa cầm bút vừa chắp tay về phía Tôn Phúc.
“Thất lễ thất lễ, sắp đến thời khắc cuối năm rồi.
Trẻ nhỏ tới nhà là phải mời trà đường và phát tiền lì xì nhỉ?”
Kế Duyên vừa nói, vừa chuẩn bị bước vào nhà.
“Này, này, không được không được.
Kế tiên sinh, làm sao để Nhã Nhã lấy tiền của ngài được!”
Tôn Phúc vội vàng chạy tới ngăn cản, lại còn quay đầu nói với Tôn Nhã Nhã,
“Nhã Nhã của chúng ta đâu có muốn lấy tiền lì xì, đúng không?”
Tôn Nhã Nhã đứng đó, cắn môi không nói tiếng nào, rõ ràng là con bé rất muốn được nhận tiền mừng tuổi.
Điều này lại khiến Tôn Phúc vừa tức vừa buồn cười.
“Nếu thế, vậy ta pha cho con bé một ly trà có đường nóng hổi nhé.
Đi bộ về phường Đồng Thụ cũng mất một lúc, hôm nay trời cũng khá lạnh.
Ta có một loại nước đường khá đặc biệt, uống vào rất ấm áp.
Ắt hẳn ngươi không thể nào từ chối mà, đúng không?”
Kế Duyên mỉm cười nhìn Tôn Nhã Nhà đối mặt với Tôn Phúc.
“Vậy...!Cảm ơn Kế tiên sinh!”
Kế Duyên gật đầu rồi trở lại nhà bếp.
Hôm nay, rõ ràng là hắn không hề đun lửa nấu nước sôi, nhưng trong chốc lát vẫn mang ra một bộ ấm trà và chén.
Tuy nói là pha trà đường cho Tôn Nhã Nhã, nhưng chẳng lẽ mời trà mà chỉ mời mỗi đứa bé thôi ư? Cho nên, dĩ nhiên là Tôn Phúc cũng được nhận một chén trà ấm bụng.
Đến khi hai ông cháu Tôn gia rời khỏi Cư An Tiểu Các rồi bước đi trên đường phố trong huyện, cả hai quả thật cảm thấy ấm áp toàn thân, và cái rét căm căm của mùa đông năm nay hầu như tan biến hẳn.
“Gia gia, trà đường này ngon quá, vừa thanh lọc giải khát, mà uống vô còn ấm hơn.
Con muốn uống nữa.
Gia gia đến hỏi Kế tiên sinh mua lá trà và đường ở đâu, rồi nhà mình cũng pha giống vậy được không?”
Trên đường đi, Tôn Nhã Nhã ngây thơ hỏi Tôn Phúc như thế.
“Con bé ngốc này, không thể nào mua được loại trà đường này ở nơi khác đâu con!”
Dù Tôn Phúc dùng bàn tay ấm áp to lớn của mình để nắm lấy tay Tôn Nhã Nhã, nhưng đó chỉ đơn thuần là dẫn đường đi về nhà mà thôi, còn trong bụng hắn cũng ấm áp như cả cơ thể vậy.
Nước trà vào bụng còn chưa tiêu hóa hết, vừa ra khỏi Cư An Tiểu Các chưa được bao lâu, bỗng có một dòng nước ấm dần dà lan tỏa, khiến xương cốt tứ chi của Tôn Phúc có một cảm giác vừa ngứa ngáy, lại cực kỳ dễ chịu.
Một lão già trải đời như Tôn Phúc dĩ nhiên là ngầm hiểu một số việc, cũng tự biết rõ chuyến tặng quà dịp này của mình thật đáng giá!
Chờ khi Tôn gia ra về, Kế Duyên mới thu hồi chồng giấy đặt trên bàn giữa sân.
Hôm nay, hắn thôi diễn được hơn hai mươi trang giấy, viết ra từng dòng chữ dày đặc.
Kế Duyên quét mắt qua tờ giấy trên tay rồi nhắm mắt lại.
Hắn đã hiểu hết mọi thu hoạch trong ngày hôm nay.
Một lúc lâu sau, Kế Duyên lại mở mắt ra; tờ giấy trong tay đã hóa thành bụi, tản mác vào không khí.
“Đồng đại phu đã đến rồi, Chu đại nhân cũng đã ghé sang.
Hôm nay Tôn gia cũng vừa viếng.
Vậy là vừa vặn có đủ đồ Tết, không đến mức khiến cái nhà này trống rỗng dịp đầu năm rồi!”
Những món quà mà mấy người khách trước đến tặng đều đã nằm gọn trong tay áo Kế Duyên, thế nên nhà bếp mới chẳng có gì.
Kế Duyên ngẩng đầu, nhìn về hướng núi Ngưu Khuê.
Sau vài nhịp thở, hắn dường như đã hóa vào một cơn gió nhẹ, thổi về phía núi Ngưu Khuê.
Không mất quá nhiều thời gian, Kế Duyên đã bay đến khu vực trên không tại đài ngắm trăng, nơi hắn từng giảng đạo ở núi Ngưu Khuê.
Từ trên trời nhìn xuống, có một con cáo đỏ đang ngồi bắt chéo chân trên đài, hai bàn chân trước di chuyển lên xuống như thể đang bấm pháp quyết.
“Hóa ra cũng tiến bộ rất nhiều nhỉ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, lỗ tai Hồ Vân khẽ nhúc nhích.
Tiếp theo, nó mở mắt nhìn lên bầu trời.
Sau nhiều lần xác nhận thì mới tin đó thực sự là Kế Duyên, trên mặt Hồ Vân đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng tột độ.
“Kế tiên sinh! Thật sự là ngài, là ngài đây mà! Ta cứ tưởng là ảo giác, cứ tưởng là ảo giác cơ đấy! Thật sự là ngài mà...”
Con cáo đỏ vô cùng kích động, thậm chí còn định khóc bù lu bù loa.
Sau khi Lục Sơn Quân rời đi, nó đã phải nếm trải một cảm giác cô độc mà trước đây chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Bóng dáng của Kế Duyên từ từ hạ xuống đài ngắm trăng; trong khi đó, con cáo đỏ cũng đã nhảy đến bên cạnh hắn, để hắn mặc sức đưa tay vuốt ve bộ lông đỏ bồng bềnh trên lưng mình.
“Có muốn gặp Doãn Thanh không?”
“Muốn ạ!”
Kế Duyên nhìn con cáo đỏ đang ngẩng đầu.
“Những năm này, nhóc ấy không trở về huyện Ninh An; ngươi không trách nó sao?”
Hồ Vân lắc đầu.
“Không trách đâu! Doãn Thanh có khát vọng rất lớn.
Ta biết y đã rất bận rộn, đầu tắt mặt tối trong những năm nay!”
“Ha ha, cũng hiểu chuyện quá đấy! Đi thôi! Chúng ta đến kinh đô Đại Trinh nào!”
Kế Duyên vung tay áo, choàng qua người con cáo lông đỏ.
Sau một khoảnh khắc, hắn kéo Hồ Vân bay lên trời, cùng nhau rời khỏi nơi đây.