Thủ đoạn ẩn nấp của mấy chữ nhỏ trên Kiếm Ý Thiếp đúng là kỹ năng trời sinh.
Nếu Kế Duyên không để ý thì cũng sẽ rất dễ bỏ qua, nhưng khi sau này quen rồi thì bọn nhỏ "hết đường mà trốn."
Cư Nguyên Tử không hổ là Đại chân nhân đã tu hành ở Ngọc Hoài Sơn bảy tám trăm năm, đạo hạnh cũng chỉ kém lão khất cái một chút.
Quả thực, lão có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của đám chữ nhỏ kia.
Lão nhíu mày nhìn thân cây, sau khi xem xét tường tận một hồi, lại có chút không quá chắc chắn, giống như chỉ là ảo giác.
Nhưng đã đến bực tu vi như Cư Nguyên Tử, cái gọi là "ảo giác" đã không còn tồn tại nữa rồi.
Sau đó, lão tự tìm cho mình một cách giải thích hợp lý, cảm thấy đại khái nguyên nhân là do cây táo không bình thường này.
Nghe nói, cây táo này đã hình thành nên trí thông minh, mặc dù còn chưa ngưng tụ tinh linh nhưng rốt cuộc vẫn là cây táo ở Cư An Tiểu Các, chắc chắn không phải vật bình thường.
Cảm giác bị nhìn chăm chú thoáng qua lúc nãy chắc hẳn do cây táo này rồi.
Chỉ là, dù sao Cư Nguyên Tử chỉ cần không hỏi thì Kế Duyên cũng coi như không thấy gì.
Hắn chẳng phân biệt già trẻ lớn bé, cứ rót cho mỗi người một ly trà nóng hổi.
Lúc Kế Duyên đang châm trà, hắn cũng quan sát những người này.
Cư Nguyên Tử và Cừu Phong thì không cần nhắc đến; đây là lần đầu tiên hắn gặp Dương Minh chân nhân, nhận ra bề ngoài của gã có vẻ là một người nghiêm khắc nhưng khi nhớ lại tình huống của hai đứa nhỏ năm xưa, chắc hẳn kẻ này cũng rất bao che khuyết điểm đấy.
Mà Thượng Y Y lại càng tỏa sáng chói lọi hơn, nhưng hơi có vẻ cẩn thận.
Lúc nói cảm ơn, thanh âm của nàng cũng rất nhỏ.
Ngụy Nguyên Sinh đã trưởng thành, trở thành một thanh niên cường tráng, mặc dù không còn trắng nõn đáng yêu như lúc trước nhưng vẫn rất linh động như xưa.
Về phần Ngụy Vô Úy, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ của ngày trước nhưng tâm khí hôm nay đã có sự thay đổi.
Hắn có thể nhìn ra manh mối từ khí tượng của gã.
Tới lúc rót trà cho Ngụy Nguyên Sinh, hắn nhanh chóng nâng chén trà lên.
Đối với người bình thường thì chén này rất nóng, nhưng dù sao cũng không có người bình thường ở đây nên Kế Duyên cũng cầm ấm trà rót vào chén cho cậu.
Lúc trước, Ngụy Nguyên Sinh đã ăn mấy khối bánh ngọt trên bàn, chỉ có thể nói mùi vị khá ngon nhưng lại rất bình thường.
Lúc này, hương trà thật ra cũng không có gì đặc biệt, cũng chẳng ẩn chứa linh khí.
Ngụy Nguyên Sinh cũng không thất vọng, chỉ chớp mắt rồi mở lời trong khi tay còn giữ ly trà.
"Kế tiên sinh, ở Ngụy gia chúng con có mấy vườn trà, có rất nhiều trà ngon.
Qua đợt này, con sẽ cho người mang tới cho ngài một ít được không? Còn có sư phụ làm bánh ngọt ở Ngụy gia nữa, chắc ngài biết tay nghề của bọn họ rồi.
Để con phái hai người đến huyện Ninh An, đặc biệt nấu đồ ăn cho ngài nhé.
Bọn họ sẽ không ở lại Cư An Tiểu Các đâu, con sẽ mua một tòa nhà bên ngoài thị trấn."
Ngụy Nguyên Sinh nói xong rồi cười hì hì, giống như đang nói đùa.
Nhưng nếu Kế Duyên gật đầu, chắc chắn cậu sẽ lập tức triển khai ngay.
Kế Duyên thu ấm trà lại, cười nói.
"Tiểu tử nhà ngươi, đây là nuốt không trôi nước trà và điểm tâm của Kế mỗ chứ gì!"
"Sao có thể ạ, Nguyên Sinh chỉ cảm thấy ở huyện Ninh An không thể mua được những thứ tốt nhất.
Tuy Đức Thắng phủ cũng không khá hơn, nhưng chắc chắn nhà họ Ngụy của chúng ta sẽ có, có đúng không cha ơi? "
Ngụy Vô Úy ho khụ khụ hai tiếng, lộ ra vẻ mặt tươi cười, chắp tay với Kế Duyên, áy náy nói.
"Kế tiên sinh rộng lòng bỏ qua, tiểu hài tử chưa biết cách nói chuyện!"
"Ha ha ha, tâm tư của gia chủ Ngụy Gia nhà ngươi còn tinh hơn cả quỷ, ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng trong đầu cũng đã nhìn thấu ta không tức giận rồi.
Cũng được, cũng được, gần năm mới các ngươi cứ tới đây chơi, ta nhất định cho các ngươi nếm thử thứ tốt nhất!"
Tâm tình của Kế Duyên không tệ, cười đùa quay lại phòng bếp.
Đợi Kế Duyên rời đi, Ngụy Vô Úy cốc đầu Ngụy Nguyên Sinh một cái.
Cậu bé "Ai ôi!!!" rồi nắm tay Cừu Phong.
"Sư phụ, cha đánh con kìa!"
"Nên đánh, trước mặt trưởng bối lại không biết đúng mực!"
Cừu Phong cười mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
Đây không phải là gã cao hứng vì Nguyên Sinh đùa nghịch mà gã rõ ràng nhận thức được đồ đệ bảo bối của mình rất thân thiết với Kế tiên sinh, nên mới có thể nói đùa như vậy mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Cừu Phong hiểu rõ, ít nhất đừng nói tới gã và sư huynh Dương Minh, ngay cả tiền bối Cư Nguyên Tử cũng chưa hẳn thoải mái được như vậy, cũng chưa chắc dám thả lỏng như thế.
"Sư điệt biết cách ăn nói, Ngụy tiên sinh dạy dỗ không sai!"
Dương Minh chân nhân nói với Ngụy Vô Úy một câu, người sau chỉ biết cười cười.
"Ha ha ha, tiểu hài tử hoạt bát, Ngọc Hoài Sơn chúng ta càng tràn đầy sinh khí hơn..."
Cư Nguyên Tử cũng vuốt râu tán thưởng, còn đang muốn nói chuyện thì đột nhiên lão hồi hộp ngẩng đầu nhìn tán cây.
Vừa mới đây, lão tựa hồ cảm giác được trên đầu mình có từng tiếng đập thịch thịch vang lên, giống như đang hít thở nhè nhẹ, lại giống như tiếng cười đùa ầm ĩ cực thấp và cực nhanh.
"Cư chân nhân, ngài đang nhìn gì vậy?
Dương Minh hỏi một câu, cũng ngẩng đầu cẩn thận nhìn tán cây, sau đó quả thực phát hiện ra điểm đặc biệt.
Gã nhìn thấy cành lá mơ hồ có quang huy nhàn nhạt, nếu nhìn thật kỹ còn có thể thấy một điểm đỏ thẫm.
Hỏa táo!
Dương Minh đột ngột hiểu ra.
Trong lời đồn về Cư An Tiểu Các của Kế tiên sinh, cây táo này đã sớm có thành tựu, không chỉ sinh ra trí tuệ, mà còn là một cây táo có linh căn - thứ mà rất khó để hình thành nên.
Cái gọi là cây có linh căn chính là loại thảo mộc có thể chân chính kết xuất được linh quả.
Không phải thảo mộc loại nào cũng có thể làm được.
Nếu một cây quýt thành tinh thì chưa chắc nó là cây có linh căn.
Dù cây quýt đó có một chút linh khí nhưng vẫn khác xa linh quả cả vạn dặm ấy chứ.
Tất cả linh quả của cây có linh căn đều rất kỳ diệu, vì để kết trái thì bản thân linh mộc phải có thiên phú và cơ hội có xác suất thành công cực nhỏ.
Cơ hội này thực sự không phải là có linh khí mạnh như thế nào, pháp lực ảnh hưởng ra sao.
Tỷ lệ để hiện thực hóa cơ hội này đôi khi rất đơn giản, nhưng cũng đôi khi phải gánh chịu muôn vàn khó khăn.
Bởi vì, yếu tố cần thiết chính là một sự tác động nào đó, một loại tác động vô cùng huyền diệu và rất khó giải thích bằng lời.
Rất có thể có một người ngồi đánh đàn dưới tàng cây, gảy nên một khúc nhạc chính là một cơ hội; mà cũng có thể là thiên lôi đánh xuống, tai kiếp đi qua mới có được thành tựu.
"Cư chân nhân đang nhìn hỏa táo kia sao?"
Cư Nguyên Tử cúi đầu; khi thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn tán cây vì hành động của mình, lão khẽ lắc đầu nói.
"Ta đã từng nghe nói về danh tiếng của hỏa táo, hôm nay nhìn thấy xác thực bất phàm.
Tu vi của các ngươi vẫn còn nông cạn một chút nên có lẽ không cảm nhận được, kỳ thật Cư An Tiểu Các này tuyệt không đơn giản."
Cư Nguyên Tử nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng nói.
"Chúng ta ở dưới cây táo, Linh khí nồng đậm chẳng kém gì Ngọc Hoài Thánh Cảnh.
Hơn nữa Mộc - Hỏa tương sinh, thanh tẩy thân hồn, bồi dưỡng linh tính, cây táo này chắc chắn góp không ít công sức."
"Hả? Linh khí?"
Thượng Y Y nghi hoặc hỏi một câu.
Trên thực tế, không riêng gì nàng, Ngụy Nguyên Sinh và Ngụy Vô Úy cũng lộ vẻ không tin, ngay cả Cừu Phong và Dương Minh đều nhíu mày.
"Ha ha, thế nên ta mới nói Tiểu Các không đơn giản.
Chỗ ở của Kế tiên sinh há lại để cho các ngươi tùy tiện có thể nhìn ra manh mối hay sao? Ví dụ như tấm biển ngoài kia có thần quang nội liễm, che đi mấy phần thiên địa hư thực.
Các ngươi cảm nhận được chỉ là một phần mà thôi!"
Cư Nguyên Tử không cười nữa, ánh mắt lại nhìn lên phía trên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ thứ ta vừa cảm nhận được lại là...!những hỏa táo đó ư?
Ý niệm này vừa hiện ra, bản thân Cư Nguyên Tử cũng giật mình.
Linh quả, nếu linh quả có thể linh đến mức này cũng quá mức kinh người rồi!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại càng thấy có khả năng này.
Dù sao đi nữa, lão vẫn có cảm giác nơi ấy tồn tại một cái gì đó mang tính chất rất vụn vặt, phân ra thành từng mảnh nhỏ.
Vì vậy, nếu xác định đó chính là gốc cây táo thần dị này thì có vẻ hơi gượng ép.
Nhưng nếu là một số lượng lớn hỏa táo thì chuyện kia cũng không sai biệt cho lắm.
"Chư vị đợi lâu."
Thanh âm của Kế Duyên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.
Hắn đi ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm một bình gốm có nắp nho nhỏ.
"Mọi người đã uống hết nước trà rồi thì ta nếm thử cái này nhé!"
Kế Duyên vừa nói, vừa mở nắp bình gốm ra, sau đó dùng một cái muỗng nhỏ múc hai muỗng đổ vào ấm trà.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, chiếc muỗng ấy chứa từng hạt nho nhỏ óng ánh, mơ hồ còn có mùi thơm đặc biệt ngọt ngào nhẹ nhàng truyền đến.
"Tiên sinh, đây là cái gì?"
Ngụy Nguyên Sinh nghi hoặc hỏi.
Cậu cảm giác thứ này giống như keo, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Kế Duyên cũng không lấy nhiều, chỉ hai muỗng nhỏ, sau đó lập tức đậy nắp lại.
Nhìn lên tán cây trên đỉnh đầu, hắn nói.
"Cây táo trong nội viện của ta cũng không phải mỗi năm đều nở hoa.
Ngày trước, lúc hoa táo đua nở, nó đã thu hút một bầy ong tới đây hút mật, mà thứ này chính là mật kết tinh của hỏa táo, hình như cũng có chút thần dị đặc biệt đấy."
Kế Duyên cầm lấy nửa ấm trà, khẽ lắc lư một cái, để cho phần đường tan đều trong nước.
"Lại đây, nếm thử nước trà đi."
Nói xong, hắn lại rót trà cho mọi người, lúc này ấm trà cũng đã cạn.
Một chén trà vừa được rót - lúc nước trà còn nằm trong ấm thì không cảm nhận được gì - nhưng khi khẽ lắc chén, một hương thơm nồng đậm phiêu tán ra, khiến mấy người có định lực thấp khó mà kiềm lòng được, phải nuốt nhẹ nước miếng.
Chờ ly trà của mình được rót xong, Ngụy Nguyên Sinh hết nhịn nổi, lập tức uống ừng ực ừng ực hai ngụm lớn.
Cậu cảm thấy hương vị ngọt ngào tan ra trong miệng mà không bị ngán, hơn nữa còn có một hỏa lực ôn nhuận lưu lại trong miệng, sau đó chảy vào trong thân thể, làm cho cơ thể ấm áp hơn.
Người khác đều uống trà, còn Cư Nguyên Tử vô thức nhìn lên tán cây.
Lúc này, lão nhìn chằm chằm vào những trái hỏa táo chẳng hề che giấu kia, sau đó mới thẳng thắn hỏi Kế Duyên.
"Đa tạ tiên sinh khoản đãi.
Lần này chúng ta đến đây, ngoại trừ muốn bái phỏng tiên sinh, còn muốn chứng thực chuyện tiên sinh sẽ đến Ngọc Hoài Sơn, để chúng ta chuẩn bị thật tốt!"
Dương Minh chân nhân cũng nói.
"Đúng vậy, lần đầu tiên ngài ghé Ngọc Hoài Sơn, chúng ta không dám chậm trễ nên mới đặc biệt đến đây thăm hỏi ngài."
Kế Duyên tự mình nhấp một ngụm trà, thưởng thức trà đạo một cách ngon lành, sau khi thỏa mãn mới nói chuyện.
"Ha ha, không cần chuẩn bị gì đâu, ta đâu phải đi cướp Sơn Nhạc sắc phong phù chú của các ngươi, chỉ muốn cùng các ngươi thương lượng chuyện đi Hằng Châu một chút mà thôi.
Các ngươi đã đến đây một chuyến rồi thì ta cũng không cần đến Ngọc Hoài Sơn nữa."
Cư Nguyên Tử rõ ràng cảm thấy sững sờ.
"Ách.
.
.
Ha ha, Kế tiên sinh nói đùa."
"Đúng vậy, đúng vậy, tiên sinh đừng nói giỡn như thế.
Ngọc Hoài Sơn rất hoan nghênh tiên sinh đến chơi."
Cừu Phong có chút gấp gáp, Kế tiên sinh sao có thể không đi chứ.
Ngay cả Ngụy Nguyên Sinh uống cạn ly trà xong cũng từ chối ly trà cha cậu đưa qua, chen miệng nói.
"Kế tiên sinh, ngài không thể nói không giữ lời được.
Toàn bộ Ngọc Hoài Sơn đều biết ngài muốn thăm viếng môn phái của chúng con.
Giờ chúng con tới đây mà ngài lại định hủy bỏ chuyến viếng thăm ban đầu, thế chẳng phải cả môn phái sẽ trách chúng con sao? Oan uổng quá mà!"
Thượng Y Y ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
"Ha ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi, chỉ đùa một chút.
.
."
Kế Duyên cười nói, sau đó nghiêm túc nhìn Cư Nguyên Tử.
"Lúc nào Ngọc Hoài Sơn khởi hành vậy? Dẫn theo ta một đoạn đường được không?"
"Tiên sinh muốn đi thì Ngọc Hoài Sơn ta tất nhiên không dám thất lễ.
Xin ngài yên tâm, đến lúc tiên sinh ghé chơi, chúng ta mời tiên sinh cùng đi."
Nói đến đây, Cư Nguyên Tử do dự một chút nhưng vẫn nói ra một đoạn ẩn tình.
"Thật ra, đã hơn một trăm hai mươi năm rồi Ngọc Hoài Sơn không đến Tiên Du đại hội.
Đương nhiên, Ngọc Hoài Sơn cũng không muốn tranh giành.
Lúc nào chúng ta cũng có thiệp mời cả; nhưng năm đó, lúc luận đạo ở Tiên Du đại hội, Tử Ngọc sư đệ có gây ra một trận phong ba.
Vì vậy, hai lần rồi chúng ta không đi.
Lần này có tiên sinh mời, cũng đúng lúc Ngọc Hoài Sơn có ý định nắm lấy thời cơ này một lần nữa - đây cũng là duyên pháp!"
Kế Duyên thấy Cư Nguyên Tử cười chân thành, trong lòng không khỏi nói một câu "Ta tin ngươi mới lạ!".
Hắn cảm thấy, rất có thể lần này Ngọc Hoài Sơn cũng không muốn di.
"Vị Tử Ngọc chân nhân kia là ai vậy? Vẫn còn ở Ngọc Hoài Sơn chăng? Y gây ra không ít chuyện nhỉ?"
Kế Duyên bất chợt hỏi thêm một câu, vì hắn vẫn nhớ lúc lão Long hóa rồng, hình như người này cũng từng xuất hiện khiến lão Long ghi hận Ngọc Hoài Sơn nữa đấy.
"Ha ha, tất nhiên là sau khi Long Quân đánh lên Ngọc Hoài Sơn, Tử Ngọc sư đệ cũng không quay về Ngọc Hoài Sơn nữa."
Kế Duyên khẽ cười.
"Đúng thật là một người nhiều chuyện!"