Suy nghĩ một hồi, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trong một làn gió nhẹ, một con hạc giấy vỗ cánh bay tới, không lâu sau đã hạ xuống vai Kế Duyên rồi mổ hai lần vào vạt áo hắn, sau đó chui vào túi gấm đang nằm trong ngực.
“Vất vả cho ngươi rồi, nghỉ ngơi đi.
Ta cũng nên đi nghỉ một lát.”
Dù sao đi nữa, hắn đã không ngủ trong một thời gian rất lâu rồi.
Nếu hỏi rằng, đâu là nơi để ngủ thoải mái nhất, đương nhiên đáp án sẽ là nhà của mình.
Dù hiện tại đã là tảng sáng, Kế Duyên vẫn muốn lên giường làm một giấc.
Chiếc giường quen thuộc mà hắn chưa từng chạm đến bao năm nay vẫn thoải mái, mọi thứ đều ổn trừ mùi ẩm mốc của đệm chăn trong tủ.
Tuy nhiên, Kế Duyên chỉ cần phủi tay vài cái là đã có thể giải quyết vấn đề nhỏ này.
Người dân của huyện Ninh An vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ.
Mặc dù đang là mùa đông, thời gian thăm đồng đã giảm thiểu đi khá nhiều nhưng người trong huyện vẫn dậy từ rất sớm.
Cũng chỉ có Kế Duyên mới thuộc dạng “Mỗi mình ta ngủ khi mặt trời lên cao” như thế.
Hắn ngủ một giấc cho đến khi trời sáng tỏ mà vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy.
Nhưng ngược lại, con hạc giấy nhỏ đã chui ra khỏi túi gấm rồi mò qua khe cửa, chạy ra đến khoảnh sân bên ngoài sau một đêm nghỉ ngơi.
Trong sân nhỏ vẫn còn mấy tiếng động rì rầm.
Đó chính là đám chữ nhỏ đang hạ giọng bàn bạc, hay đúng hơn là hạ giọng nói nhốn nháo với nhau.
Bởi vì Đại lão gia Kế Duyên đang ngủ, thế nên ngay cả bọn chữ nhỏ này cũng vô thức hạ âm lượng xuống, sợ đánh thức Đại lão gia khỏi giấc mộng đẹp.
Nhờ đó, Kế Duyên đã ngủ thẳng đến buổi trưa.
Khoảng trưa ngày hôm sau, Kế Duyên thoải mái lăn lộn trên giường, sau đó đứng thẳng dậy.
“Hít hà...”
Đôi khi, hành động ngáp và vươn vai thoải mái cũng là một kiểu hưởng thụ.
Mặc quần áo xong rồi đi ra sân vườn bên ngoài một lần nữa, và có lẽ do tác dụng tâm lý của việc đánh một giấc ngon lành trong nhà mình, Kế Duyên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Ra khỏi cửa, đến quán mì Tôn Ký ăn lỗ diện rồi dạo một vòng phố phường, Kế Duyên đang dùng phương pháp của mình để cảm nhận lấy hai chữ quê hương ở kiếp này.
Đương nhiên, ngoại trừ những việc hiện tại, hắn vẫn còn việc phải làm.
Đó chính là sự tình mà Tần Tử Chu từng nhờ vả.
Thế nên sau khi đi dạo một vòng, hắn bèn men theo con đường cái phía Bắc của huyện Ninh An để thẳng tiến đến một địa điểm khá nổi danh nơi này, chính là Tế Nhân Đường.
Khi đến Tế Nhân Đường, Kế Duyên trông thấy Đồng Tiên Đồng đại phu vẫn còn ngồi trong sảnh dù tuổi đã cao.
Thỉnh thoảng, có một vài bệnh nhân đến khám, và không chỉ có người dân ở huyện Ninh An mà còn có những người từ các thôn xóm, hương trấn khá xa nơi đây.
Chờ đến khi kê xong một toa thuốc an thần cho một vị phu nhân đang bụng mang dạ chửa, Đồng đại phu mới có thời gian nghỉ tay để ăn trưa.
“Sư phụ, đến giờ ăn cơm rồi! Con lấy mì hoành thánh Lý Ký đã hâm nóng cho ngài dùng nhé?”
Người đàn ông trung niên bên cạnh rất biết tranh thủ thời gian.
Ngay sau khi sư phụ mình tiếp người bệnh cuối cùng, y lập tức chạy tới bếp nấu thuốc bên ngoài cửa, lấy ra một chiếc nồi đất lớn.
Giữa hơi nóng nghi ngút tỏa lên, người đàn ông này chợt thấy Kế Duyên đang đứng phía bên kia đường nhìn qua bên này.
Y lẩm bẩm ngờ vực gì đó trong khi dùng tay cố lấy món ăn từ trong nồi đất ra.
Bên trong nồi không phải là thang thuốc gì cả, mà là một bát hoành thánh có nhân to tướng.
Người đàn ông này thuộc tuýp người da dày thịt béo, hiện tại cũng là mùa đông, thế nên cũng không sợ bị bỏng da dù chạm vào vách nồi đất.
Y thẳng thừng luồn tay qua khe hở lấy tô mì hoành thánh ra, sau đó nhanh chóng mang vào bên trong.
Người đàn ông ấy bưng bát mì hoành thánh có để sẵn một chiếc muỗng ra trước sảnh rồi đặt lên chiếc bàn chẩn bệnh của Đồng Tiên.
“Sư phụ, mời ngài ăn khi còn nóng.
Là một vị đại phu, chúng ta cũng phải chú ý đến bữa ăn cơ mà.
Hiện tại cũng sắp qua buổi trưa rồi.”
Tuy nhiên, người đàn ông này nhận ra sư phụ mình không nhìn bát mì hoành thánh nóng hôi hổi trước mặt, và cũng chẳng nhìn đến mình.
“Ngươi tránh ra một chút.”
“A?”
“Này này, bảo ngươi tránh ra một bên!”
Tuy Đồng Tiên đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi nhưng sức lực không hề nhỏ.
Nếu là những lão nhân khác ở huyện Ninh An, độ tuổi này ắt phải nằm ngửi hơi đất mất rồi.
Ấy thế mà, tự tay ông ta đẩy mạnh cái gã đô con trước mặt sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm về một vị trí nào đó ở bên ngoài dược đường.
Nhìn thấy cảnh này, Kế Duyên không khỏi bật cười.
Có vẻ như Đồng đại phu không chỉ học được mỗi y thuật của sư phụ ông ấy là Tần Tử Chu, mà cũng thừa kế tốt đạo dưỡng sinh nữa.
Sau khi xác định rõ đó chính là Kế Duyên khi hắn bước gần đến Tế Nhân Đường hơn, Đồng Tiên vội vàng đứng bật dậy theo phản xạ.
“Kế tiên sinh ư?”
Giọng nói của Đồng Tiên mang âm điệu của sự khó tin, thậm chí ông ta còn dụi nhẹ mắt mình.
Trong lúc đó, Kế Duyên cũng đã bước vào Tế Nhân Đường, chắp tay cúi chào.
“Đồng đại phu có thị lực và trí nhớ thật tốt.
Ở huyện Ninh An này, Đồng đại phu là người đầu tiên nhận ra Kế mỗ dù chỉ mới nhìn thoáng qua đấy.”
Nghe âm thanh công chính bình thản ấy xác nhận, lại nhìn đến khuôn mặt và phong độ khi bước đi của Kế Duyên, Đồng Tiên mới vội vàng đáp lễ như vừa tỉnh mộng.
“Kế tiên sinh, quả đúng thật là ngài nha! Thật ra không phải Đồng mỗ có thị lực tốt, mà do nghe một ông lão của phường Thiên Ngưu đến đây khám bệnh từ tối hôm qua báo lại.
Ông ấy nói, có thể là tiên sinh đã về nhà rồi.
Do không gặp tiên sinh đã lâu, ông ta còn cố tình liếc xem thêm vài lần đấy!”
Đồng Tiên nhìn xung quanh rồi kéo qua một cái ghế.
“Kế tiên, mời ngồi, mời ngồi! Ngài có ăn gì chưa? Ta có một bát mì hoành thánh của Lý Ký đây này.
Mặc dù còn rất nóng nhưng mùi vị chắc cũng không tệ.”
“Không cần, không cần, Kế mỗ đã ăn rồi, từng ghé sang mì Tôn Ký để ăn bát lỗ diện.
Lệnh đồ của ngài nói đúng đấy, phải chú ý đến chuyện ăn uống!”
Vị lang trung luống tuổi bên cạnh cũng quan sát Kế Duyên một lượt, đến lúc này mới chợt mở lời:
“Ngài là Kế tiên sinh ư? Đúng rồi, dĩ nhiên ngài là Kế tiên sinh, trông y hệt bộ dáng năm đó.
Quá đơn giản, thật sự là ngài không hề thay đổi chút nào cả! Tiên sinh, mời ngài ngồi!”
Vị lang trung này, ở cái thời còn độ tuổi nhược quán*, nhờ dính tiếng thơm của Đồng Tiên nên được nếm thử quả táo trong sân của Cư An Tiểu Các.
Và vì bản thân cũng là người học việc của dược đường, y từng được lắng nghe về các sự tình liên quan đến Kế Duyên từ miệng của Đồng Tiên trong suốt một thời gian dài, thế nên cũng hiểu biết rõ ràng hơn đa phần dân cư hóng chuyện trong huyện.
(Chú thích: nhược quán chính là cách gọi dành cho các nam thanh niên ở độ tuổi 20 vào thời xưa của Trung Quốc.
[Quán] nghĩa là [mũ].
Đến độ tuổi ấy, sẽ làm lễ đội [mũ nên người], chứng tỏ sự trưởng thành.
Tuy nhiên, cơ thể vẫn còn ở ngưỡng cửa của sự trưởng thành, chưa đủ mạnh mẽ, nên đính kèm với từ [nhược], nghĩa là [yếu].
Sau này, người ta vẫn còn dùng từ [nhược quán] để nói về các nam thanh niên 20 tuổi, nhưng không dùng cho trường hợp phụ nữ)
Kế Duyên trực tiếp ngồi xuống.
Là một đại phu, Đồng Tiên vô thức quan sát da dẻ từ trên xuống dưới của Kế Duyên trước khi xác định rằng, khí sắc của hắn rất tốt, không có vẻ gì là mang bệnh ngầm hoặc hao tổn bên trong cả.
Xét theo làn da từ mặt mày đến tay chân, cộng thêm mái tóc vẫn còn xanh trên đầu, đây rõ ràng chính là bộ dạng của một người đang trong độ tuổi sung mãn nhất.
“Tiên sinh quả thật là một vị thần nhân!”
Đồng Tiên bèn tán thưởng một câu, sau đó mới cầm muỗng xắn một miếng hoành thánh.
Vì ôm cơn đói trong bụng đã lâu, ông ta ăn liên tiếp mấy miếng nữa.
“Kế tiên sinh, ta đi pha nước rồi châm trà cho ngài!”
Người đàn ông bên cạnh cũng không nhàn rỗi, vừa nói xong là vội vàng đi vào nội đường.
Bếp nấu thuốc đằng kia vẫn còn nước nóng nhưng lửa đã tắt.
Y phải nhóm thêm lửa mới có thể pha trà.
Trước mặt Kế Duyên, dưới ảnh hưởng của một dạng hơi thở bình thản thanh đạm, sự kích động ban đầu của Đồng đại phu đã được hòa hoãn lại.
Ông ta vừa ăn, vừa nói chuyện với Kế Duyên.
“Chắc cũng vài chục năm rồi, giờ ta mới gặp lại tiên sinh.”
Đây là một câu nói mà Kế Duyên nghe rất nhiều lần trong thời gian gần đây.
Thế nên, hắn chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, cũng quá lâu rồi, lâu đến nỗi không có mấy người trong huyện Ninh An này nhận ra ta.”
“Ha ha ha, lão gia tử từng đến khám bệnh với Đồng mỗ hôm trước nhất định nhận ra ngài đấy!”
Nói xong một câu, Đồng Tiên lại ăn vài miếng hoành thánh, nuốt lấy nuốt để rồi nói tiếp:
“Ta đã nghe một số người đồn đãi về ngài trước đây, rằng ngài đã qua đời ở bên ngoài, còn xác định là đã chuyển di vật của ngài đến tay Doãn công nữa.
Nhưng ta tin rằng, đó chỉ là những tin đồn mà thôi!”
“Ha ha ha ha ha...!Còn có chuyện này nữa ư?”
Kế Duyên không khỏi bật cười, hóa ra lại có thể thêu dệt đến mức này luôn à? Rõ ràng, dù ở dạng thức xã hội hay thời đại nào đi nữa, bản chất của lời đồn vẫn y như thế.
“Đúng vật, mấy lời thêu dệt ấy cũng bài bản lắm.
Họ nói rằng, ngài bị bệnh lao, qua đời trên một chiếc xe ngựa lúc đang trên đường hồi hương.
Không những thế, nghe đâu sau khi biết tin ngài tạ thế, Doãn công lập tức phái người lên đường từ xa nghìn dặm, muốn mang thi thể của ngài về lại huyện Ninh An nhưng rốt cuộc là tìm không thấy ngài mà chẳng rõ lý do gì...”
Kế Duyên sửng sốt cả người sau khi nghe thế.
“Chi tiết đến vậy luôn à? Những tin đồn này xuất hiện từ khi nào vậy?”
Nếu thêm thắt một vài gợi ý nữa, liệu rằng có thể sáng tác ra một câu chuyện hoàn chỉnh về hắn hay không đây?
Đồng Tiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói
“Ít nhất cũng là sáu hoặc bảy năm rồi.
Hai năm trước, Doãn công về quê để cúng bái tổ tiên.
Lúc ấy, ta vẫn đang đắn đo xem, có nên đến gặp ngài ấy để hỏi rõ hay không; sau khi suy nghĩ lại thì quyết định không đến gặp.”
Kế Duyên cũng thật sự bị chọc cười rồi.
Hắn lắc đầu, nói:
“May mà Đồng đại phu không đến hõi rõ.
Bằng không, chẳng biết Doãn phu tử có thật sự tức giận vì tin đồn ấy hay không!”
“Giận thì giận, cứ để ngài ấy giận rồi tìm ra mấy tên dệt chuyện ấy để trừng trị một phen! Đánh một trận cho nhớ đời cũng tốt!”
Dù Đồng Tiên đã cao tuổi nhưng quan niệm đúng sai vẫn rất rõ ràng.
Nếu có một người thầy tốt dẫn đường, đó rõ ràng chính là lợi ích mà một người có thể mang theo đến suốt cuộc đời.
Dù là con đường làm ăn và sinh kế, tính cách hay phẩm hạnh, đều bao hàm trong khái niệm lợi ích ấy.
Thế nên, từng lời nói và hành vi mẫu mực của một người thầy sẽ phát huy tác dụng vô cùng sâu sắc.
Nghĩ đến Tần Tử Chu, Kế Duyên bèn lấy một quyển trục từ trong tay áo ra, sau đó đặt lên bàn chẩn bệnh của Đồng đại phu.
“Kế tiên sinh, đây là?”
Đồng Tiên nhìn về Kế Duyên bằng ánh mặt nghi hoặc.
“Đồng đại phu, lệnh sư Tần Tử Chu từng có chút giao tình với Kế mỗ ngày trước.
Ông ta đã từng giao một số vật cho Kế mỗ rồi nhờ ta bảo quản giúp.
Lão Tần còn căn dặn rằng, phải chọn thời điểm thích hợp để giao lại cho đệ tử ông ấy.
Tuy nhiên, do Kế mỗ luôn lang thang phiêu bạt suốt mấy chục năm ròng, mãi đến hôm nay mới có thể trở về để giao vật này cho ngài.”
“Đồ vật của sư phụ ư? Sư phụ...!tại sao sư phụ lại không giao tận tay cho chúng ta?”
Đồng đại phu chợt bối rối hỏi thế, nhưng sau đó nhanh chóng xắn nhanh hai miếng hoành thánh cuối cùng rồi cho vào trong miệng.
Cuối cùng, ông lấy chiếc khăn lông cạnh bên để lau sạch tay mình trước khi cẩn thận cầm quyển trục lên, sau đó chầm chậm mở ra.
Có rất ít chữ trên quyển trục, nhưng lại có rất nhiều tranh vẽ.
Bộ tranh bao gồm hình ảnh của từng người đang đứng ở nhiều tư thế khác nhau đi kèm với một số động tác di chuyển mềm mại.
“Cái này là võ công ư?”
Đồng Tiên ngỏ ý ngờ vực khi quan sát những hình người nhỏ bé trong tranh, còn Kế Duyên thì lắc đầu, nói:
“Không, đây không phải là võ công, mà là một loại dưỡng sinh công có nguồn gốc từ Đạo môn.
Ngài không cần phải chăm chỉ luyện tập võ công ngày ngày như một vị võ giả.
Trái lại, chỉ cần thao dợt mấy động tác và tư thế này một lần vào lúc sáng sớm mỗi ngày, sẽ có tác dụng rèn luyện thân thể rất tốt.
Điểm cốt yếu ở đây chính là sự kiên trì.”
Nhìn quyển tranh một hồi lâu, Đồng Tiên mới hỏi:
“Vậy, nếu có hiệu quả, liệu ta có thể truyền nó lại cho bệnh nhân không?”
Kế Duyên ngẫm nghĩ một chút mới đáp:
“Làm đại phu thì có thể học, và không phải là không thể truyền lại cho bệnh nhân.
Tuy nhiên, có bao nhiêu người bình thường lại nguyện ý bỏ ra nửa canh giờ mỗi ngày đến đây để luyện tập môn này chứ? Giả sử như không có ốm đau bệnh tật, thế cũng chẳng có mấy người chịu viếng thăm căn dược đường này của ngài rồi.”
“À, cũng đúng.
Xem ra, đây chính là ý đồ của lão sư rồi.
Sư phụ muốn người theo ngành y chúng ta phải tự tìm ra y đạo cho chính bản thân mình!”