Trước đây, khi Kế Duyên nhận được Kiếm Ý Thiếp thì yêu thích không buông, không biết đã ngồi đọc tự thiếp này trong viện bao nhiêu lâu, lại chẳng nhớ đã bao nhiêu lần dùng cành cây múa kiếm khai triển tự thiếp dưới tàng cây.
Vì lẽ đó mà cây táo đương nhiên sẽ nhận ra Kiếm Ý Thiếp, thật sự nó không nghĩ tới mấy chữ trên tấm tự thiếp kia lại có thể líu ra líu ríu, nói chuyện ầm ĩ như vậy được.
Kế Duyên nhìn thân cây táo.
Cái gọi là thảo mộc tinh linh thực ra chính là thảo mộc chi lưu - tuy bị giới hạn trên mặt đất, hầu như không thể di chuyển, bị người thường lý giải là do chậm chạp, không có tư duy - nhưng kỳ thực cây cỏ có linh tính thường thông minh hơn động vật đã khai mở linh trí.
Mà ngay cả hắn khi gặp những chữ nhỏ này còn giật mình, chứ đừng nói tới cây táo lớn.
Chẳng qua, hai bên đã quen biết từ trước nên rất nhanh cành táo lại một lần nữa chập chờn lay động theo từng cơn gió, thể hiện ra sự bao dung của mình.
Tuy những chữ nhỏ này khá ồn ào nhưng trong trong khoảng thời gian này, đại lão gia Kế Duyên làm công tác giáo dục cũng tới nơi tới chốn.
Vì vậy, giờ phút này ở Cư An Tiểu Các, mặc dù đám chữ nhỏ vẫn không che giấu được cảm xúc như cũ, nhưng quả thực đã an phận hơn rất nhiều.
Được rồi, an phận cũng chỉ ở mức tương đối thôi, nếu như có ai đó đến gần Cư An Tiểu Các thì vẫn có thể nghe được tiếng ầm ĩ một lúc đấy.
Một chữ, hai chữ, ba chữ, bốn chữ...
Mấy chữ nhỏ nhảy từ trong Kiếm Ý Thiếp ra ngoài, dù cũng có một vài chữ đang "ngủ" nhưng đã bị các chữ nhỏ quen biết khác "kéo" ra.
Sau đó, đứa nào đứa nấy hưng phấn không thôi, bay nhảy ở bên ngoài.
Giống như nhân dịp ngọn gió bên trong Cư An Tiểu Các tràn ngập linh khí, hơn một trăm chữ nhỏ cùng nhau bay tới bay lui.
Tuy Kiếm Ý Thiếp sớm đã có linh tính, nhưng đối với đám chữ nhỏ mà nói, nơi đây mới là nơi bọn chúng bắt đầu sinh ra ý thức, chính là ngôi nhà chân chính.
Trước kia, các chữ nhỏ lúc nào cũng ra vẻ rất "đói", ăn mực rất lãng phí, nhưng lần trước Kế Duyên đã cho bọn chúng điểm mực một lần.
Cho đến bây giờ, cả đám vẫn còn "chống đỡ" được, căn bản còn chưa tiêu hóa hết linh lực trong đó, thế nên tinh lực càng thêm dồi dào.
"Tốt rồi, các ngươi đợi ở đây.
Ta đi gánh nước đổ đầy vạc mới được."
Đời sống sinh hoạt vẫn cần cảm giác nghi thức như vậy.
Đối với Kế Duyên, có thể gánh nước pha trà hay nấu cơm trong nhà mình cũng được xem là một cảm giác nghi thức.
Đương nhiên, Kế Duyên vẫn luôn là một người biết suy nghĩ.
Trước đây bụi bặm trong nhà cũng quá nhiều, nếu thật sự tự tay mình dọn dẹp thì có lẽ không phải mấy ngày, thậm chí nửa tháng còn chưa xong.
Thế là, hắn quyết đoán thi pháp cho nhanh - gọn - lẹ.
Bây giờ, Kế Duyên nhìn thoáng qua giếng nước vẫn đang được đậy bằng một tảng đá trong nội viện.
Nhớ tới cảnh lệ ác tà vật xuất hiện trước đây, sau khi suy nghĩ một lúc, Kế Duyên cầm đòn gánh và thùng nước, quyết định ra ngoài lấy nước.
Lúc ra đến cửa, Kế Duyên vẫy vẫy tay với con hạc giấy.
Hạc giấy nhẹ nhàng linh hoạt đập cánh bay đến bên cạnh hắn.
Dùng tay trái vịn đòn gánh, hắn vươn ngón trỏ tay phải ra, chạm nhẹ vào đỉnh đầu của hạc giấy, chậm rãi truyền vào một cỗ thần niệm và pháp lực.
"Đi tới Ngọc Hoài Sơn một chuyến, thay ta gửi bái thiếp, nói trong vòng ba tháng nữa Kế mỗ nhất định sẽ tới bái phỏng.
Nếu bên đó muốn đi đại hội Tiên Du sớm thì chờ Kế mỗ một lát."
Kế Duyên dùng lời truyền thần; đợi đến khi hắn nói xong, thần niệm đã được truyền vào trên người hạc giấy.
Hạc giấy nhanh chóng vỗ cánh, tỏ vẻ muốn lên đường ngay lập tức.
"Không vội, ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
Kế Duyên khẽ cười, đưa tay nâng con hạc, sau đó trong lòng bàn tay hiện ra một cơn gió lốc rất nhỏ.
Ngọn gió chuyển động mang theo từng đợt ánh sáng trắng yếu ớt, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Đi."
Kế Duyên khoát tay.
"Phù..."
Cuồng phong nổi lên chỉ vẻn vẹn trong phạm vi một cánh tay, thổi tốc lên cành lá cây táo lớn khiến cành lá lắc lư không ngừng.
Con hạc giấy đã thuận theo chiều gió biến mất ở phía chân trời.
Từ giờ tới lúc đại hội Tiên Du được tổ chức còn vài năm nữa.
Những người của Ngọc Hoài Sơn tham dự đại hội không có khả năng lên đường sớm, hắn cũng chỉ tùy tiện nhắc nhở một câu mà thôi.
Kế Duyên khẽ cười, lúc này mới mang đòn gánh ra cửa.
Hiện cũng đã đến giữa trưa, không có nhiều người đi lại bên ngoài phường Thiên Ngưu.
Hơn nữa, Cư An Tiểu Các vốn nằm khá xa nên Kế Duyên vác theo đòn gánh đi một đường dài cũng chẳng gặp được ai.
Mãi tới khi đi đến Song Tỉnh Phổ ở phường Thiên Ngưu, bầu không khí mới náo nhiệt hẳn.
Có người giặt quần áo, có người rửa rau, cũng có người cười đùa nói chuyện.
Bọn họ đa số đều là những phụ nữ đã có chồng ở trong phường, khoảng mười mấy người đang lấy nước ở nơi này.
Dù trời đã vào đông, hai tay lạnh đến nỗi đỏ lên nhưng không ai chậm trễ công việc trên tay cả.
Kế Duyên mang đòn gánh tới khiến thanh âm thoáng an tĩnh trong chốc lát, cảnh tượng này hơi giống lần đầu tiên hắn tới Song Tỉnh Phổ múc nước.
"Ấy, người kia là ai?" "Ra dáng văn sĩ quá nhỉ?"
"Đến đây lấy nước thì có thể là người trong phường của chúng ta, đúng không?"
"Chưa từng gặp luôn!"
Đây là những cô nương trẻ tuổi nói chuyện, trong đó có mấy người hơi xấu hổ nhưng vẫn liếc nhìn trộm nam tử áo trắng khí độ phong nhã kia.
Trong khi đó, tuy những bác gái lớn tuổi hơn cũng không nhận ra nhưng vẫn có hai, ba người nhăn mày nhìn Kế Duyên.
"Ài, mẹ Tiểu Đông, ngươi có thấy người này rất quen mắt không?"
Một người phụ nữ đang vò quần áo hỏi người hàng xóm bên cạnh; người được hỏi là một vị phu nhân mặc áo bông cũng đang cau mày giặt khăn trải giường trong tay.
"Đúng vậy, dáng vẻ thực sự rất đẹp, phường của chúng ta làm gì có người..."
Người này đột nhiên không nói nữa, nhìn Kế Duyên đi đến bên miệng giếng, xắn tay áo kên, kéo bánh xe lăn để lấy nước.
Một đoạn ký ức bỗng hiện ra trong đầu, sắc mặt của nàng hơi ửng đỏ.
"Ấy ấy, ngươi xấu hổ cái gì? Ta nhớ không nổi trong phường chúng ta có người nào như vậy không nữa!"
Vị phu nhân kia vô thức run rẩy, có chút chột dạ vò vò khăn trải giường.
Năm đó, lúc nàng còn xuân thì, cũng là lần đầu tiên thấy vị đại tiên sinh kia đến Song Tỉnh Phổ múc nước.
Người dân ở phường Thiên Ngưu đều chất phác thật thà, các cô nương cũng rất ít khi ra ngoài, ít khi thấy được những người khôi ngô tuấn lãng như vậy.
Lúc trước, Kế tiên sinh ở Cư An Tiểu Các chính là lang quân lý tưởng trong lòng rất nhiều thiếu nữ hoài xuân.
Chẳng qua, đã nhiều năm như vậy, giấc mộng của các thiếu nữ đã sớm tan vỡ.
Phần lớn bọn họ đều gả đi nơi khác, không phải khác huyện thì cũng khác phường.
Các đại thẩm đều đã già, mà mình cũng sắp thành đại thẩm luôn rồi.
Ở Đại Trinh, người già thường không thể làm gì sau sáu mươi tuổi, bình thường sống đến bảy mươi tuổi đã được xem là sống thọ.
Người như Tần Tử Chu có thể được xem là một lão thọ tinh chân chính rồi.
Người phụ nữ kia không biết tại sao bản thân lại nghĩ nhiều như vậy.
Đợi tới lúc nàng kịp phản ứng thì Kế Duyên đã đổ nước vào thùng thứ hai rồi.
"Ài, nói gì đi, ngươi bị váng đầu à?"
Bác gái bên cạnh đụng vào bả vai của người hàng xóm, mới khiến nàng có thể hồi thần từ những năm tháng thiếu nữ xa xưa.
"A a! Hắn, ta, ta cảm thấy hắn có chút giống Kế tiên sinh ở Cư An Tiểu Các, nhưng lại không chắc lắm..."
"Kế tiên sinh? Kế tiên sinh nào nhỉ?"
Người phụ nữ bên cạnh được gả từ nơi khác đến, tuy lúc nàng đến đây thì Kế Duyên có trở về Cư An Tiểu Các hai lần nhưng phần lớn thời gian hắn đều ngủ trong nhà.
Nên nói thực ra, hai mươi năm qua ngoại trừ rất ít người địa phương, Kế Duyên hầu như không sinh hoạt trong mắt người dân huyện Ninh An.
Ngay cả năm đó tên tuổi Kế Duyên rất nổi tiếng ở lại huyện Ninh An, đa số mọi người đều không nhận ra hắn.
Những tin tức nhỏ được truyền đi cũng chỉ nói "người đó người nọ", huống chi là hôm nay.
Chẳng qua, người phụ nữ mặc áo bông lại không trả lời, bởi vì Kế Duyên đã múc xong hai thùng nước.
Nàng vô thức đứng lên, rũ rũ bàn tay đầy nước vì đang giặt đồ.
"Kế tiên sinh?"
Một tiếng gọi này không quá vang, cũng không quá nhỏ, nhưng vì mọi người xung quanh vốn đang nhỏ giọng bàn luận về tiên sinh áo trắng nên thanh âm này rất rõ ràng.
Kế Duyên đã bước đi vài bước cũng dừng lại, hai thùng nước tràn đầy khẽ lắc lư, nhưng dù nước bên trong có dao động mạnh tới cỡ nào thì cũng chẳng có giọt nào rơi vãi ra ngoài cả.
Kế Duyên nắm hai dây thừng, nghiêng người nhìn vị phụ nhân kia.
Hắn khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng cầm chắc dây thừng cột đòn gánh cất bước rời đi.
"Đúng là Kế tiên sinh rồi! Kế tiên sinh vẫn nhã nhặn phong nhã như vậy..."
Vì cái gật đầu kia mà phụ nhân mặc áo bông đỏ mặt, nhịn không được khẽ cười thành tiếng, đưa hai bàn tay lạnh giá áp lên mặt mình.
"Ủa, Kế tiên sinh là ai?"
"Kế tiên sinh cũng là người của phường Thiên Ngưu chúng ta, là một người rất tốt...Ngươi về hỏi chồng mình hay ông bà ở nhà đấy, những người đó sẽ biết rõ..."
Tiếng cười nói ở sau lưng lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên trong khi Kế Duyên đi theo con đường nhỏ trở về huyện Ninh An.
"Àiiii, thời gian đối với một người bình thường mà nói thực sự nhanh như thoi đưa..."
Cảm thán một chút, Kế Duyên trở lại Cư An Tiểu Các, dùng sức lực toàn thân đổ hai thùng nước vào vạc.
Chẳng qua, hắn vốn nên quay lại gánh nước nhưng lần này hắn cố ý đợi gần nửa canh giờ mới quay lại Song Tỉnh Phổ.
Quả nhiên, lúc này mấy người phụ nhân lúc nãy đã rời đi.
Vừa rồi, hắn đã ăn mì lỗ diện và lòng xào nên giờ cũng không nấu cơm, chỉ đun một nồi nước sôi.
Tuy nhiên, lá trà đã sớm mốc meo biến chất; hắn chẳng thể nào uống loại trà này được, vì vậy chỉ uống nước đun sôi để nguội mà thôi.
Đợi đến sau giờ Ngọ, Kế Duyên mới rời nhà, đi về huyện nha Ninh An.
Nhiều năm như vậy, chắc hẳn hắn có không ít thư từ đâu.
Phố xá trong huyện vẫn giống năm xưa, hầu như không có gì thay đổi, rất nhiều cửa hiệu lâu đời vẫn nằm ở vị trí cũ.
Tiếng rao hàng và thanh âm tranh luận ồn ào vẫn náo nhiệt như ngày trước.
Lúc đến gần huyện nha, tiếng đọc sách lanh lảnh của trường học gần đó mơ hồ truyền vào tai Kế Duyên.
Các học trò đang đọc cuốn Quần Điểu Luận - Đồng Sinh Đáp Viết của Doãn Triệu Tiên.
Trải qua mấy lần sửa đổi, cuốn sách này đã thành một cuốn dạy vỡ lòng rất tốt.
Tới bên ngoài cửa huyện nha, Kế Duyên chậm rãi đến gần một vị nha sai giữ cửa; người này cũng sớm chú ý tới tiên sinh áo trắng này rồi.
Kế Duyên chắp tay.
"Xin hỏi sai gia, Kế mỗ muốn lấy thư tín, không biết cần làm thủ tục gì?"
Thấy văn sĩ nho nhã như Kế Duyên, ngay cả quan sai cũng khách khí mấy phần; gã trả lễ nói:
"Tiên sinh chỉ cần đưa văn thư hộ tịch.
Ta đem văn thư vào tìm chủ bộ đại nhân là được!"
"À, Kế mỗ có mang theo đây!"
Kế Duyên nói xong bèn lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, sau đó đưa cho quan sai; phía trên có quan ấn của Tri huyện huyện Ninh An và ấn riêng của chủ bộ phụ trách mấy chuyện hộ tịch.
Cái này hắn làm cùng lúc khế ước mua bán ngôi nhà ở Cư An Tiểu Các.
"Đúng rồi, chính là cái này.
Mời tiên sinh đến căn phòng có chữ "Hộ" ở hành lang bên trái, những thư tín gửi lại bưu dịch đều có ghi chép ở đằng kia."
"Đa tạ!
Kế Duyên chắp tay, sau đó mới vào cửa sân.