Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Lúc Kế Duyên thu công đứng lại, lá rụng và bụi bặm vẫn còn đang xoay tròn không dứt trong sân nhỏ.
Ở nơi đây không có đồng hồ, không có internet, cũng không có điện thoại, nhưng bây giờ đồng hồ sinh học của Kế Duyên đã trở nên cực kỳ chuẩn xác. Chuyện này cũng không phải vì Kế Duyên đặc biệt, mà dân chúng ở đây cũng đều như vậy.
Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người đều dựa vào thời gian. Dù cho người đó ở Trái đất thế kỷ hai mươi mốt hay ở đây thì họ đều có một cảm giác chuẩn xác đối với thời gian.
Hiện tại, sắc trời đã chạng vạng tối, Kế Duyên liền nghĩ tới việc đi ăn cơm tiệm.
Kiếp trước, ngoại trừ cơm chiên trứng, Kế Duyên cũng không biết làm món khác. Kiếp này, Kế Duyên cũng chưa từng học nấu ăn, lại sợ phiền hà nên hắn đều ăn cơm tiệm. Dù sao, mỗi bữa cũng không tốn bao nhiêu, nhiều thì hơn mười, mười hai văn tiền, ít thì chỉ có mấy văn tiền thôi.
Kế Duyên sửa sang mũ áo, vuốt lại tóc tai, rồi đi ra cửa. Bởi vì không có ai dám đến đây nên hắn cũng không cần khóa cửa lại.
Hắn đã đi qua đi lại nhiều lần ở phường Thiên Ngưu, nên bây giờ hắn chỉ cần đi những đoạn đường quen thuộc. Thỉnh thoảng, Kế Duyên sẽ gặp một hai hộ gia đình sống gần đây. Nhưng đa số bọn họ đều tránh hắn, dù hắn có đi tới trước mặt thì cũng không thèm chào hỏi.
Nửa tháng nay, hầu hết mọi người đều biết Kế Duyên sống tại Cư An Tiểu Các. Mọi người đều nghĩ nơi xui xẻo như vậy thì tốt nhất không nên dính vào kẻo lại phiền phức thêm.
Kế Duyên cũng không quan tâm, chỉ chắp tay ở sau lưng, tiêu sái đi đến đầu phố.
Ra khỏi cổng phường, dường như bên ngoài náo nhiệt hơn nhiều, tiếng ồn ào vang vọng khắp phố phường.
Sau khi tập võ, bước chân của Kế Duyên liền nhanh lên rõ rệt. Khoảng bảy tám phút sau, hắn đã đi tới quán mì Tôn Ký. Đây là một trong những quán mì Kế Duyên thường ghé nhất.
Trên quầy hàng có một mảnh giấy dầu, trên đỉnh buộc vải bố trắng, bốn bàn nhỏ, một chiếc xe gỗ là cần câu cơm của Tôn sư phụ.
Từ đằng xa, Tôn lão bản đã thấy Kế Duyên chậm rãi đi tới.
“Ôi!! Kế tiên sinh đã đến. Hai ngày qua không thấy ngài ghé quán. Mời ngồi!”
Kế Duyên chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Hắn nghe thấy tiếng chào hỏi ân cần quen thuộc liền cười đáp.
“Hôm nay lão có bán mì xào không?”
“Có có có!! Ta cảm thấy hôm nay Kế tiên sinh sẽ đến, liền giữ lại cho ngài món ngon nhất đây! Ở ngoài thành, người ta vừa mới làm thịt một con trâu cày, ta tranh thủ cũng mua được khá nhiều lòng trâu. Nó còn khó mua hơn lòng dê nữa!”
Tôn lão bản rất biết cách nói chuyện, mặc dù lão làm ăn nhỏ nhưng lại có rất nhiều khách hàng thân thiết.
Hơn nữa, Kế tiên sinh này hẳn là một người có học vấn. Mặc dù đám quan khách xung quanh đều bàn tán sau lưng rằng đôi mắt Kế tiên sinh bị mù, nhưng hắn đi trên đường lại chẳng khác gì người thường. Đây là chuyện cực hiếm gặp ở người bình thường. Cho nên, có thực khách đồn rằng Kế tiên sinh là một kỳ nhân.
“Được được được. Cho ta chén nước xốt và một bát mì xào lòng trâu!”
Kế Duyên cười cười rồi ngồi xuống đợi bữa tối của mình. Tuy món mì xào của Tôn sư phụ bỏ ít gia vị, nhưng nguyên liệu nấu ăn vừa tươi ngon, lại vừa được chế biến rất tốt chẳng những không bị tanh mà còn cực kỳ ngon miệng.
"Được! Được!"
Lão Tôn đầu nhanh chóng nấu nướng.
Cách đó không xa, hai cha con nhà họ Doãn đang đi về nhà sau khi làm xong việc ở trường tư thục. Bởi vì trường tư thục sắp khai giảng, nên những ngày này Doãn Triệu Tiên đều đi sớm về khuya, Doãn Thanh cũng thường đi theo giúp đỡ. Hôm nay hiếm hoi lắm hai phụ tử mới được về sớm.
Khi đi ngang qua đầu phố, hai mắt Doãn Thanh sáng lên. Cậu thấy Kế Duyên đang ngồi ở quán mì trước mặt. Doãn Thanh nhanh chóng kéo tay áo phụ thân để ông nhìn thấy Kế Duyên.
Doãn Triệu Tiên sớm đã muốn bái phỏng Kế Duyên từ lâu. Hôm nay cũng đã qua nửa tháng, khí sắc của vị Kế tiên sinh này vẫn hồng hào, bình yên vô sự. Doãn Triệu Tiên càng ngày càng tin vào suy đoán của mình về những biến hóa phát sinh ở Cư An Tiểu Các.
Dường như Kế Duyên không phát hiện ra hai cha con, Doãn Triệu Tiên nhận thấy nói không bằng làm. Gã bèn nắm tay Doãn Thanh đi một quãng xa, rồi quay trở lại lần nữa, bất quá lần này hai cha con đi đến quán mì Tôn Ký.
“Tôn sư phụ, làm phiền lão cho ta hai bát mì!”
Doãn Triệu Tiên cười nói đi vào, Lão tôn đầu đang bận rộn làm vắt mì cho Kế Duyên thì nhìn thấy Doãn Triệu Tiên, lão cũng cực kỳ nhiệt tình.
"Ai ui!!! Người là Doãn phu tử phải không!!! Lại đây lại đây, mời ngồi mời ngồi!"
Chuyện mở trường tư thục là đại sự của huyện Ninh An. Doãn Triệu Tiên là vị phu tử hàng thật giá thật nên cũng được khá nhiều người biết đến.
“Ừ!”
Doãn Triệu Tiên hờ hững đáp lại một tiếng, tay phủi mũ áo. Gã dẫn Doãn Thanh ngồi ở một bàn không có người, nhưng giống như gã đột nhiên phát hiện ra Kế Duyên.
“Ồ, ngài là Kế tiên sinh phải không? Tại hạ nghe nói trong phường có một vị tiên sinh nho nhã mới chuyển đến. Nếu không phải việc khai giảng ở trường tư thục quá bận bịu, tại hạ liền đã sớm qua chào hỏi một tiếng!”
Khuôn mặt nhỏ của Doãn Thanh đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy phụ thân mình nói dối như vậy.
Lúc nãy Kế Duyên đã chú ý đến hai phụ tử nhà họ Doãn rồi, chẳng qua hắn cũng không biết cha con nhà này quay lại làm gì. Bây giờ khi bọn họ bước vào quán thì hắn mới hiểu được, Doãn phu tử muốn “vô tình gặp” mình, làm cho Kế Duyên suýt bật cười thành tiếng.
“Đúng là tại hạ. Doãn phu tử ở phường Thiên Ngưu học thức uyên bác, Kế mỗ cũng đã nghe danh từ lâu!”
Kế Duyên quay đầu nhìn về phía hai phụ tử nhà họ Doãn. Lần đầu tiên Doãn Triệu Tiên nhìn thấy rõ đôi mắt màu xám trắng của hắn.
“Chắc hẳn Doãn Thanh là lệnh lang? Quả là không hổ danh dòng dõi thư hương, ngươi có thể dạy được một đứa trẻ tốt như vậy!”
“Kế tiên sinh, ngài còn nhớ con sao?”
Doãn Thanh vừa hiếu kỳ vừa xấu hổ nhìn đại tiên sinh
“Ha ha ha, Kế mỗ nhớ rõ ân tình gánh nước kia! Nếu hai vị không chê thì ngồi chung bàn với ta đi? Dĩ nhiên nếu tiểu Doãn Thanh sợ liền coi như ta chưa nói gì!”
Doãn Thanh có chút lúng túng gãi đầu, biết rõ Kế tiên sinh vẫn nhớ chuyện mình không dám tiến vào Cư An Tiểu Các đây mà.
“Kế tiên sinh mời tại hạ nào dám từ chối. Thanh nhi, chúng ta qua đó ngồi!”
Doãn Triệu Tiên cầu còn không được, lập tức dẫn nhi tử ngồi xuống.
“Mì tới rồi!! Kế tiên sinh, Doãn phu tử, Doãn tiểu công tử, mì của các ngài đây! Mì xào thịt trâu cần chờ thêm một lát nữa!”
Tôn lão bản bưng đồ ăn đặt lên trên bàn.
“Được rồi! Đa tạ!”
Kế Duyên cười, nhẹ gật đầu với Tôn sư phụ. Doãn Triệu Tiên bỗng sững sờ, liền vội vã cám ơn Tôn sư phụ.
Bởi vì thế gian này có cái gọi là “sĩ nông công thương”, cho nên với tư cách là một người có danh vọng ở huyện Ninh An này, mặc dù Doãn Triệu Tiên không xem vị Tôn lão đầu này như người hầu, nhưng thực chất gã vẫn tự nhận mình tài trí hơn người. Huống chi đây là bổn phận của người bán hàng, gã nói cám ơn làm gì?
Nhưng Kế Duyên đã cám ơn, nếu gã không nói thì chẳng phải tỏ ra cao hơn Kế Duyên một bậc sao.
“Ai ai, thật ngại quá, thật ngại quá.”
Tuy ngoài miệng Tôn lão bản nói như vậy nhưng cả mặt lão đều ửng đỏ. Lúc lão quay lại làm đồ ăn cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Kế tiên sinh nhiều lần nói như thế thì tạm không tính, nhưng Doãn phu tử nói cám ơn lại làm cho lão cực kỳ hãnh diện.
Kế Duyên nở nụ cười, không nói gì, bèn lấy đũa ra gắp mì lên ăn.
Đúng là kiếp trước Kế Duyên có thói quen nói cám ơn với những nhân viên phục vụ, và những shiper giao đồ ăn nhanh. Trên thực tế, trước kia cũng có một vài tin tức làm cho lòng người nguội lạnh, nhưng những người như Kế Duyên cũng càng ngày càng nhiều.
Thế nhưng sau một khoảng thời gian quan sát, Kế Duyên phát hiện ra tư duy giai cấp ở thế giới này rất nghiêm trọng. Có một số người có tri thức, hiểu lễ nghĩa nhưng vẫn phân biệt đối xử với người khác. Chính điều này khiến Kế Duyên càng tôn trọng lão Thành Hoàng hơn.
Thấy Kế Duyên ăn mì, Doãn Triệu Tiên thoáng do dự nhưng cũng không dám nói chuyện, bèn dùng bữa với con trai.
Bầu không khí lúc này có chút lúng túng. Dường như vị Kế tiên sinh này không muốn nói chuyện, lúc món mì xào thịt trâu được mang lên thì hắn cũng chỉ mời hai cha con nhà họ Doãn thưởng thức.
Kế Duyên tự nhận mình không phải là Thánh nhân. Doãn Triệu Tiên tuy không giống tính cách của Doãn Thanh nhưng gã cũng không phải người lạnh lùng. Chẳng qua Kế Duyên cảm thấy một phu tử phải làm tốt hơn nữa. Nếu trong tương lai đám đệ tử mà họ dạy dỗ thi đậu công danh thì đó chính là những vị quan xây dựng nên quốc gia đấy.
Đợi đến lúc ăn xong, Doãn Triệu Tiên nhất quyết trả tiền cho cả ba người. Kế Duyên cũng không nói gì. Bất quá, trước lúc rời đi, Kế Duyên có nói với Doãn Triệu Tiên một câu.
Lại khiến cho Doãn Triệu Tiên ngẩn người cả buổi vẫn không thể lấy lại được tinh thần. Câu nói kia vẫn quanh quẩn trong đầu gã.
"Doãn phu tử! Kẻ buôn bán nhỏ thì xã hội vẫn trân trọng. Nghề giáo coi trọng đức hạnh, thầy giáo cũng phải làm gương trước”
Ở bên cạnh, Doãn Thanh sốt ruột, liên tục lắc lắc tay phụ thân.
“Phụ thân, Kế tiên sinh đi rồi. Lúc nào thì chúng ta về nhà?”
Doãn Triệu Tiên hoàn hồn, nhìn con mình rồi lại nhìn Tôn lão bản đang bận rộn vì thực khách càng ngày càng đông.
“Đi! Về nhà! Sáng mai chúng ta đến Cư An Tiểu Các thăm hỏi Kế tiên sinh.”