Mưa to như trút nước, tạt vào quần áo mặt mũi Lục Sơn Quân, sau đó chảy xuống mặt đất. Đài ngắm trăng nhanh chóng trở nên ẩm ướt, những vết bụi bặm và máu đen cũng nhờ đó mà được cọ rửa sạch sẽ.
Ở phía xa, Hồ Vân nhìn thấy tất cả, cảm giác như Lục Sơn Quân vẫn đang ngây người trong màn mưa, dường như không có ý định né tránh.
Mà phiến đá lớn dưới chân y được nước mưa cọ rửa sạch bong, màu sắc cũng càng sáng óng ánh. Nhờ cơn mưa gột rửa, phiến đá sáng loáng đã thu hút ánh mắt Hồ Vân đến đài ngắm trăng.
Tựa hồ cũng bị đài ngắm trăng hấp dẫn, rốt cuộc Lục Sơn Quân cúi đầu xuống. Y nhìn phiến đá rồi lại nhìn Hồ Vân ở bên cạnh, khẽ cười hỏi.
"Sao thế, không chúc mừng ta à?"
Lúc này Hồ Vân mới hồi phục tinh thần, vội vàng khép hai chân trước thi lễ với y.
"Chúc mừng Lục Sơn Quân ngươi hóa hình thành công, sau này có thể ngao du khắp thiên địa rộng lớn rồi!"
"Ha ha ha, quả vậy!"
Lục Sơn Quân cười lớn, nhảy xuống khỏi đài ngắm trăng, vững vàng đáp trên sườn núi. Sau đó y đi về huyệt động của mình.
Bởi vì cả phiến núi bị sét đánh nên khắp nơi đều có vết cháy sém, cây cối cũng bị tia chớp thiêu đốt. Chỉ là lúc này mưa to trút xuống, ngọn lửa đã bị giội tắt.
Không còn những tia chớp, lúc này mây đen che kín bầu trời, mưa lớn lại đổ xối xả nên tầm nhìn cực thấp. Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến Lục Sơn Quân và Hồ Vân.
Chẳng mấy chốc, Lục Sơn Quân đã đến sơn động, đi thẳng vào bên trong, trên đầu xuất hiện một ít thạch nhũ.
Ngón tay y khẽ vẫy về phía tầng thạch nhũ, ngay lập tức có ánh huỳnh quang hiện lên ở từng thạch nhũ một. Cả hang động nhanh chóng được chiếu rọi sáng rõ.
Ở dưới chân chính là một cái đầm nhỏ chứa nước thanh khiết. Vì ngọn núi này có nền đất màu đen nên dưới ánh sáng, đầm nước nhỏ lúc này giống hệt một tấm gương trơn nhẵn.
Cho dù sau khi hóa hình thành công, Lục Sơn Quân đã biết dáng vẻ của mình, nhưng khi soi gương, y vẫn có một cảm giác đặc biệt với dáng dấp kia.
"Cảm giác còn thiếu cái gì đó."
Nhìn hồi lâu, y sờ lên đỉnh đầu, rốt cuộc cũng biết được mình thiếu gì rồi. Sau khi lông tơ hóa thành quần áo, lại không có hóa thành một cây trâm cài tóc.
Suy nghĩ một lúc, Lục Sơn Quân búng nhẹ ngón tay út, một móng vuốt sắc nhọn bung ra. Sau đó, y dùng ngón trỏ làm thành đao khắc, nhanh chóng vẽ vài đường hoa văn lên cái móng vuốt cong queo.
Chỉ một chốc sau, một cây trâm màu trắng hơi cong đã xuất hiện trong tay Lục Sơn Quân, chất liệu giống như bạch ngọc lại tựa như ngà voi.
Sau đó, y kết mái tóc dài một búi, lấy trâm gài lên tóc.
"Được rồi đấy!"
Hồ Vân ở bên cạnh ngắm nhìn Lục Sơn Quân từ đầu tới chân. Có lẽ vì hình dáng con người của y lúc này nên Lục Sơn Quân không còn mang đến quá nhiều cảm giác áp bách lên Hồ Vân như ngày trước nữa.
"Lục Sơn Quân, ngươi hóa hình thành công rồi, có phải sẽ rời khỏi Ngưu Khuê Sơn không?"
Nghe xích hồ hỏi vậy, y cũng cảm khái trả lời.
"Đúng vậy. Ta bị vây ở Ngưu Khuê Sơn quá lâu rồi. Nếu đã hóa hình thành người, tất nhiên ta muốn đi ra ngoài thăm thú một chút, còn phải thực hiện ước định năm đó nữa..."
Nói đến đây, Lục Sơn Quân cúi đầu nhìn xích hồ.
"Chẳng qua ta sẽ không đi liền, mà củng cố tu vi và tâm cảnh một thời gian đã. Thương thế do lôi kiếp gây ra cũng không lành ngay được. Ta phải khôi phục trạng thái đến mức tốt nhất rồi mới xuất phát."
Y biết rất rõ chuyện hồ ly đang lo lắng, nhưng việc này cuối cùng cũng sẽ tới.
Nghe xong câu trả lời, xích hồ rõ ràng thở phào một hơi. Kế tiên sinh rời đi chẳng biết bao giờ mới trở về. Doãn Thanh rời đi cũng chưa từng trở lại, mà ngay cả Lục Sơn Quân cũng muốn đi, trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu.
"Được rồi, ta và ngươi cứ tu hành trước."
Lục Sơn Quân nói xong liền quay người đi về nửa đầu của hang động, ngồi xếp bằng xuống lớp cỏ khô mà ngày thường y hay nằm, bắt đầu dùng tư thế tu hành của tu sĩ nhân loại để điều hòa khí tức.
Hồ Vân nhảy mấy cái tới bên cạnh, nhìn dáng vẻ nhắm mắt điều tức của Lục Sơn Quân. Ở vách động phía sau lưng nó có một cái lỗ lõm vào, phía trên bày biện bảng tự thiếp của Kế Duyên, còn viết bốn chữ to "Thoát Thai Hoán Cốt".
"Ta cũng tu luyện!"
Trong lòng Hồ Vân nghĩ vậy, rồi nằm sấp bên cạnh Lục Sơn Quân, dẫn động thần dị, bắt đầu thổ nạp linh khí chung quanh.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn nặng hạt "rầm rầm" không ngớt. Toàn bộ Ngưu Khuê Sơn và khu vực lân cận chìm vào yên tĩnh, không ai biết vì sao đêm nay lại có sấm sét lớn như vậy, cũng chẳng ai hay rốt cuộc trong núi đã xảy ra chuyện gì.
Mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh. Sau một cơn mưa giông, cả ngọn núi lớn trở nên trơn trượt, hết thảy đều lộ ra vẻ sinh cơ bừng bừng.
Một khoảng thời gian ngắn sau, những cây cối xung quanh phiến đá lớn dưới đài ngắm trăng bị lôi điện hủy hoại, lưu lại tro tàn làm chất dinh dưỡng. Thảm thực vật mọc lên mơn mởn, đâm chồi nảy lộc, cũng có một vài cây trụi lá đã mọc thêm cành mới.
Một vùng đất vốn dĩ cháy đen, giờ dần trở nên xanh tươi.
Mà vết thương do lôi kiếp của Lục Sơn Quân cũng giống như thảm thực vật vừa mới sống lại kia, lành lặn một cách hoàn hảo. Cảnh giới từ lúc hóa hình đến này cũng được củng cố. Trong một hai tháng ngắn ngủi, tu vi của y đã đạt tới cực điểm.
Ngày hôm nay, Lục Sơn Quân vẫn đang nhắm mắt tu hành, cuối cùng cũng đã mở mắt. Một vòng thần quang lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Y nhìn xung quanh nhưng không thấy xích hồ đâu. Chỉ là không phải đợi lâu, Hồ Vân đã nhảy từ bên ngoài vào. Lục Sơn Quân ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt, dĩ nhiên tên hồ ly này vừa mới đi săn mồi trở về.
Lục Sơn Quân đứng dậy, nói với xích hồ.
"Hồ Vân, dẫn ta đến nhà của Kế tiên sinh đi."
"Hả, giờ này sao?"
"Ừ, ngay lúc này."
Xích hồ khẽ gật đầu, rồi sau đó nhảy ra khỏi huyệt đạo. Nó quay đầu nhìn Lục Sơn Quân, nói.
"Vậy ngươi đi theo ta...!"
Nói xong, xích hồ bắt đầu di chuyển rất nhanh trong núi, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn, nhưng lần nào cũng thấy Lục Sơn Quân đang không nhanh không chậm đi theo mình. Vì vậy, nó không thu liễm tốc độ nữa, bắt đầu tăng tốc.
Những năm này tuy Lục Sơn Quân vẫn rất tôn kính Kế Duyên nhưng vì nguyên nhân mà ai cũng biết, y không tiện đi xuống thăm nhà của ân sư. Mỗi lần có chuyện gì, y đều phải chờ ân sư vào núi tìm mình.
Vì vậy, một ước nguyện nhỏ nhoi của y là hy vọng có thể tự mình đến bái phỏng nhà ân sư.
Một người một hồ đi rất nhanh, giẫm lên thảm thực vật rậm rạp và đường núi gập ghềnh tựa như đi trên đất bằng. Sau khi đi hơn một canh giờ, cả hai đã bước ra khỏi Ngưu Khuê Sơn.
Vào lúc này, Lục Sơn Quân hiếm khi thấy mình thấp thỏm không yên như vậy. Vốn dĩ y có thể ngự phong rời núi nhưng vẫn chọn cách đi từng bước một tới huyện Ninh An.
Lần đầu tiên Lục Sơn Quân rời khỏi Ngưu Khuê Sơn, cuối cùng cũng ra tới con đường dẫn xuống núi.
Vị trí Hồ Vân thường xuống núi là nơi có thể nhìn thấy sơn thôn cách đó không xa. Lúc này, bằng mắt thường, Lục Sơn Quân có thể nhìn thấy trẻ con đang chơi đùa, có thể nhìn thấy những miếng da đang được phơi nắng trong thôn, khói bếp từ gian nhà nào đó. Cảm giác này thật sự mới mẻ.
Đi thẳng một đường về phía trước, nơi này chỉ cách huyện Ninh An không tới mười dặm. Vả lại, đường xá lúc này đã bằng phẳng hơn, không lâu sau, một người một hồ ly đã đi tới bên ngoài huyện.
Huyện Ninh An là nơi xuất thân của bậc thầy văn chương Doãn Triệu Tiên, bầu không khí học tập nơi đây rất năng nổ, thậm chí còn có các học trò của huyện khác mộ danh mà đến học tập ở trường tư thục, cho nên đi lại trong huyện sẽ gặp khá nhiều thư sinh.
Quần áo của Lục Sơn Quân chủ yếu là màu vàng nhạt, khi đi có chút đột ngột nên lúc vào thành y phủi ống tay áo vài cái, quần áo trên người tự biến thành màu xanh nhạt. Ngoại trừ ống tay áo có mấy hoa văn màu đen nho nhỏ thì bộ thanh sam này rất ra dáng một thư sinh.
Huyện Ninh An vốn là một nơi yên tĩnh, nhưng cũng là một nơi náo nhiệt.
Lúc tiến vào trong thành, chung quanh người qua kẻ lại, quán rượu quán trà người người nói chuyện, tiếng chào mời mua hàng... Thanh âm nhốn nháo ầm ĩ nhưng lại tràn ngập khí tức sinh hoạt đời thường.
Hoàn cảnh ở đây và trong núi đúng là khác biệt hoàn toàn. Dù vẻ mặt Lục Sơn Quân vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng là sự kích động và mới mẻ pha trộn với nhau, dù vậy y cũng đang cố gắng thích nghi.
Từ lúc Hồ Vân đi vào trong thành đã vận khởi Chướng nhãn pháp. Nó cẩn thận dẫn đường ở phía trước, ánh mắt nhìn quanh.
"Hồ Vân, ngươi nhìn gì vậy? Nơi này có ai gây bất lợi cho ngươi sao?"
Rốt cuộc Lục Sơn Quân cũng phát hiện ra sự bất thường của xích hồ, dường như nó trở nên quá cẩn thận, nhưng theo y biết thì ngay cả Thành Hoàng cũng sẽ không làm gì Hồ Vân.
"Ài, Sơn Quân ngươi không biết đâu, trong huyện này ta có "đối thủ một mất một còn". Thực ra ta không để ý lắm nhưng gặp phải vẫn có chút phiền phức. Cẩn thận vẫn tốt hơn. Nhân dịp chúng nó không ở đây, chúng ta đi nhanh một chút. Phường Thiên Ngưu ở bên kia!"
Đối thủ một mất một còn?
Lục Sơn Quân cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, cũng thông cảm với nó mà đi nhanh hơn.
"Bán mì thập cẩm đây~~ Mì thập cẩm bao ngon, còn có lòng dê xào nữa~~~"
Ở bên ngoài phường Thiên Ngưu, quán mì Tôn ký có người hô lớn mời chào. Lục Sơn Quân vô thức quay đầu nhìn sang, sau đó quẹo vào phường Thiên Ngưu.
"Không biết sư tôn có hay tới đây ăn không."
Trên đường đi có vài người qua lại. Dù sao đối phương cũng nhìn người lạ như y mấy lần, nên Lục Sơn Quân thỉnh thoảng cũng sẽ cười, chắp tay chào hỏi. Thậm chí y còn tưởng tượng ra cảnh những người này gặp Kế tiên sinh cũng sẽ nói một câu "chào Kế tiên sinh."
Rất nhanh, một người một hồ ly đã đến bên ngoài sân nhỏ ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Cây táo lớn trong sân vẫn xanh biếc, che phủ cả Tiểu Các.
Lục Sơn Quân thấy khóa đồng trên cửa, nhìn cửa lớn tróc sơn, lại ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Cư An Tiểu Các" treo trên cao. Chữ viết không có điểm thần dị, cũng không phải sư tôn viết ra, màu sắc ảm đạm, có mấy chữ còn thiếu nét.
Thấy hai bên không có ai, y học theo dáng vẻ của Hồ Vân, nhảy qua bức tường vào bên trong.
Một phiến đá đang đậy trên miệng giếng, một bàn đá với bốn cái ghế đá, phòng xá sân nhỏ đơn giản, bên ngoài phòng bếp có một vạc gỗ lớn có nắp, giữa sân có một cây táo lớn sum suê...
Đây là Cư An Tiểu Các, nhà của ân sư mình.
Mặc dù đã lâu rồi Kế Duyên chưa trở lại nhưng xung quanh vẫn có khí tức của hắn. Giờ phút này, trong lòng Lục Sơn Quân rất xúc động.
"Những người tầm thường trong thiên hạ, ai có thể nghĩ ra tồn tại như sư tôn sẽ sống ở đây chứ!"