Võ giả Tiên Thiên Cảnh quả thực bắt đầu có linh khí nhập thể, nhưng chân khí căn bản thật sự là cặn bã sao? Chỉ e không phải.
Tuy võ giả Tiên Thiên Cảnh không có tiên pháp, không thể dựng Kim kiều lên để châm lửa lò luyện đan, nhưng vì sao Tiên Thiên Cảnh không thể lọc toàn bộ chân khí thành linh khí?
Trước đây, Kế Duyên cho rằng là do bọn họ làm không được, nhưng giờ cảm thấy chưa chắc. Rất nhiều võ điển đều nói chân khí chính là do ngũ cốc và lương thực biến thành, cũng ảnh hưởng đến tinh khí trong cơ thể. Rõ ràng, những lời này có đạo lý nhất định.
Tinh khí là gốc rễ của thân thể và thần hồn; linh khí và chân khí của võ giả tiên thiên tương hợp, ngoại trừ tôi luyện thể phách, không tinh lọc toàn bộ chân khí, mà chỉ loại bỏ tạp khí. Trong khi đó, phần tinh khí thần kia chưa chắc cần thiết, song muốn đột phá vẫn rất khó.
Cho nên Kế Duyên sử dụng < Kiếm Ý Thiếp > để lấy vật truyền thần, ngoại trừ để Yến Phi nhìn thấy phong thái của Tả Ly, mà còn kết hợp sự hiểu biết của chính mình vào đó.
Bất quá, chuyện này cứ để sau này hẵng tính. Đối với cảnh ngộ của mỗi cá nhân, bên cạnh việc chỉ điểm, điều then chốt nhất vẫn phải là dựa vào chính mình. Hơn nữa, có hàng nghìn vạn người luyện võ khắp thiên hạ, nhưng hiếm có ai đủ khả năng đạt đến tiên thiên, huống chi là cảnh giới mạnh hơn. Do đó, điều mà Kế Duyên có thể làm cũng chỉ như thế.
Sáng ngày thứ hai, lúc mặt trời đã lên cao, Yến Phi mới tỉnh lại, rất trễ so với trước kia. Khi ngồi dậy, trong đầu y vẫn còn hình ảnh trong giấc mộng, cũng là lần đầu tiên có nhận thức mới đối với "Võ đạo" trong miệng của Kế Duyên.
Phong thái của Tả Ly trong mộng hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Yến Phi đối với võ công, gần như đạt tới cảm giác siêu việt phàm tục. Hèn gì, trước đây không ai dám gọi thẳng tên Tả kiếm tiên, cũng không ai trên giang hồ dám có ý kiến gì.
Tuy còn chưa sáng tỏ hẳn, nhưng trong mắt của Yến Phi lại lần nữa dấy lên ham muốn đối với võ học. Theo đuổi lĩnh vực mình quen thuộc đến cực hạn, con đường này ít ra giúp cho Yến Phi không cảm thấy u mê như trước.
Đông đông đông...
"Yến huynh đệ, còn chưa rời giường sao? Nhanh lên, đừng để Kế tiên sinh đợi lâu!"
Nghe Lão Ngưu nói câu này, Yến Phi chợt giật mình, vội xốc đệm chăn lên, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài - mặt trời đã lên cao.
"Đã trễ thế này rồi?"
"Ta ra ngay đây!"
Yến Phi vội vàng đáp, bắt đầu mặc quần áo, sau đó dùng nước trong bình liễu trong phòng khách để vệ sinh sơ qua.
Đến khi mở cửa bước ra, Yến Phi cũng đã thu dọn xong xuôi mọi thứ, đồng thời trân trọng cuộn Kiếm Ý Thiếp lại, cất trong người.
Ngưu Phách Thiên vừa thấy Yến Phi, luôn cảm giác vị huynh đệ này của mình có chút khác xưa, khí chất cũng có chút biến hoá so với trước, nhưng phần biến hóa này này rất nhỏ, khó mà nhận ra.
...
Ở phía Bắc bên ngoài Lộc Bình thành, có một trang viên to lớn với phong cảnh tú lệ, xung quanh là các loại điền sản và xưởng đan dệt, cũng có những ngôi nhà tập trung lại như thôn xóm. Đó chính là nơi an cư của Vệ gia tại Lộc Bình thành.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Minh mặc kình trang* bên trong, bên ngoài khoác áo bào rộng, dẫn theo người chờ ở ngoài trang viên Vệ phủ, chuẩn bị nghênh tiếp phi kiếm khách Yến Phi.
Yến Phi là một cao thủ kiếm thuật nổi tiếng trên giang hồ trong mấy năm nay, đương nhiên Vệ gia biết về y. Hơn nữa, Yến Phi còn khá trẻ, tương lai tiền đồ không thể đong đếm. Chỉ cần không nửa đường chết non, đạt tới Tiên Thiên Cảnh cũng rất có thể, tất nhiên là huyền thoại của võ lâm trong tương lai.
Mấy năm nay, Tổ Việt Quốc càng ngày càng loạn. Có rất nhiều nơi quan phủ không thể đè ép được, trên giang hồ xảy ra mưa máu gió tanh không ngừng. Nếu có thể kết giao với cao thủ có tiền đồ như Yến Phi, đối với Vệ gia là chuyện tốt.
Vệ Minh là người ưu tú nhất trong thanh niên đồng lứa của Vệ gia. Tuy uy danh của y còn kém xa Phi kiếm khách, nhưng thân phận cũng miễn cưỡng ngang nhau. Hơn nữa, y từng thấy Yến Phi một lần, thế nên để y nghênh tiếp Yến Phi là thích hợp nhất.
Chỉ là đợi lâu như vậy, mặt trời đã treo cao, vẫn không thấy Yến Phi tới cửa, Vệ Minh có chút bận tâm về tính xác thật của chuyện này. Y quay đầu nhìn vào một người đàn ông trong đội ngũ.
"Ngày hôm qua Yến đại hiệp nói sáng sớm sẽ tới sao?"
Nam tử kia cũng là mặc kình trang, nghe Vệ Minh hỏi vội vàng đáp lời.
"Bẩm Minh gia, Yến đại hiệp đúng là nói như vậy. Có lẽ là có việc trì hoãn, cũng có thể... có thể người nọ cũng không phải chân chính Yến Phi..."
Vệ Minh nhíu mày một cái, lần nữa nhìn về phía trước.
"Chờ thêm một chút, Yến Phi danh tiếng, đáng để cho chúng ta chờ thêm một chút."
Một lúc sau, có một gã gia đinh chạy nhanh tới, đi tới trước Vệ Minh, báo:
"Minh gia, đằng trước có 3 người đang đi rất nhanh đến Vệ thị trang viên ta. Một người trong đó cầm kiếm, dáng người rất giống Yến đại hiệp; hai người khác, một người trông như một vị thư sinh đọc sách, kẻ còn lại mặc áo tay ngắn, chắc là tùy tùng."
"Tốt, chúng ta chuẩn bị một chút, tất cả mọi người nâng cao tinh thần nào!"
Gia bộc của Vệ thị ở hai bên đường nhao nhao xốc dậy tinh thần.
Cũng không lâu lắm, đoàn người Yến Phi xuất hiện. Ánh mắt của Vệ Minh sáng lên, vừa nhìn liền nhận ra đó chính là Yến Phi, nhất là khí thế vẫn còn y nguyên như ký ức ngày nào.
Vệ Minh mang theo mọi người đi ra trước nghênh đón.
"Yến đại hiệp quang lâm Vệ thị hàn xá ta, thật là khiến Vệ thị Lộc Bình Thành vinh hạnh a, ha ha ha ha ha..."
Vệ Minh vừa nói chuyện vừa chắp tay, nụ cười trên mặt vừa xán lạn lại nhiệt tình.
Yến Phi cũng không dám thờ ơ, ôm kiếm cao giọng đáp lễ, cũng giới thiệu những người ở bên cạnh.
"Đa tạ các hạ đón tiếp. Vị này là Kế tiên sinh, trưởng bối của Yến mỗ; còn vị này là Ngưu huynh, xem như là đại ca của Yến mỗ."
Vệ Minh đi đến trước mặt, nghe Yến Phi giới thiệu xong, vội vàng hành lễ với Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên.
"Chào Kế tiên sinh, chào Ngưu huynh đài, tại hạ Vệ Minh!"
Vệ Minh vốn đang mong Yến Phi có thể nhận ra y, nhưng từ trong lời nói vừa rồi, y cảm thấy Yến Phi vốn không hề biết mình. Vì thế cho nên, lúc này Vệ Minh vội vàng báo ra tên tuổi, đỡ cho song phương phải xấu hổ.
Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên cũng lần lượt hành lễ thăm hỏi. Sau đó, Vệ Minh vô cùng nhiệt tình dẫn nhóm ba người Yến Phi, Kế Duyên đi tới Vệ thị trang viên.
Trang viên này có diện tích rất rộng, nhiều mảnh ruộng tốt, cầu nhỏ kênh nước, có địa phương cây xanh rợp bóng mát, có chòi nghỉ mát ven đường. Dọc đường đi còn có thể nhìn thấy ở vài nơi xa xa tọa lạc vài căn nhà có người sinh sống, chắc là một ít chi phụ của Vệ thị, thậm chí là gia quyến của gia bộc trong phủ sinh sống.
Cộng thêm ngày hôm nay trời trong nắng ấm, đi ở giữa nơi này, rất có cảm giác đi vào thế ngoại đào nguyên.
"Yến đại hiệp, Kế tiên sinh, còn có Ngưu huynh đài, phong cảnh tại trang viên Vệ thị không tệ chứ?"
Yến Phi và Ngưu Phách Thiên đều không nói chuyện, nhưng Kế Duyên lại vừa tán thưởng vừa cảm thán.
"Quả thực phong cảnh đẹp tuyệt trần, lại thêm cảm giác đào nguyên nhạc thổ, đáng tiếc người không thuộc Vệ thị không hưởng thụ được phần an bình này."
Vệ Minh nhìn kỹ Kế Duyên rồi nói:
"Tiên sinh khen trật rồi. Bất quá như tiên sinh nói, bây giờ thế đạo không yên, chúng ta cũng chỉ có thể đảm bảo được bản thân yên ổn. Vệ thị gia đại nghiệp đại, không có thực lực mạnh mẽ, cho dù muốn hành hiệp trượng nghĩa cũng phải suy đi nghĩ lại."
Kế Duyên gật đầu biểu thị tán đồng.
"Có lý."
Đoàn người rất nhanh đi tới vị trí chánh đường trang viên. Vệ Minh bèn nói với tôi tớ bên người mấy câu, sau đó bước nhanh dẫn đầu, đi vào nội đường hạ giọng báo cáo với trưởng bối trong nhà. Tiếp theo, y dẫn đám người Kế Duyên đến chánh đường, người bên trong cũng đã ra tận cửa nghênh đón.
Người thuộc Vệ gia vừa nói chuyện là Vệ Hiên, phụ thân của Vệ Minh. Ông là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì luyện võ qua nên thân thể vẫn cường tráng. Sau một hồi hàn huyên, cuộc chuyện trò mới chuyển đến mục đích chính lần này Yến Phi tới.
Bên trong chánh đường của trang viên, khách và chủ ngồi uống trà, Vệ Hiên khách khí nói.
"Yến đại hiệp, ta đã kêu Minh nhi đi lấy Vô Tự Thiên Thư của Vệ gia ta, rất nhanh có thể đưa cho ba vị xem. Nghe nói Yến đại hiệp mấy năm này luôn ma luyện kiếm phong ở phía nam, cũng khiêu chiến không ít cao thủ thành danh?"
"Quả thực như vậy, bất quá Yến mỗ trước đây vô cùng tự phụ, về sau mới tự xét bản thân, cố gắng khai sáng cảnh giới mới trong võ đạo."
Nghe được lời này của Yến Phi, Vệ Hiên thân thiết hỏi một câu.
"Vậy Yến đại hiệp đã bị cao thủ võ lâm nào đánh bại?"
"Chưa từng bại một lần."
Vệ Hiên cười cười, xem ra là Yến Phi khách khí. Đúng lúc này, Vệ Minh cũng bưng tới một chiếc hộp gỗ màu đỏ. Lão cũng nhanh chóng đứng lên.
"Đến rồi, ba vị mời xem. Đây chính là Vô Tự Thiên Thư tương truyền đời đời của Vệ gia ta."
Vệ Hiên tự mình mở ra hộp gỗ đặt trên bàn uống trà, lộ ra một quyển sách, trên mặt bìa ngay cả chữ đều không có.
"Kế tiên sinh mời!"
Yến Phi vội vàng mời Kế Duyên qua xem. Ngưu Phách Thiên thì rụt cổ, cũng giống như Yến Phi, nhường đường cho Kế Duyên. Việc này khiến người nhà họ Vệ lại một lần nữa phải đánh giá lại Kế Duyên.
Kế Duyên đi tới trước hộp, ánh mắt quét về phía trong hộp. Trên sách hiện lên vài chữ lớn khá ngoáy, cầm sách lên lật xem vài tờ, trong sách cũng là những câu chữ ngoáy do một người viết.
Ánh mắt của một người đọc sách đương nhiên khác với kẻ thuận tay lật sách. Lúc này, Kế Duyên lật từng trang, thỉnh thoảng sẽ nhìn từ trên dưới, cực kỳ giống đang nhìn chữ trên giấy.
"Kế tiên sinh, trong sách này có chữ sao?"
Yến Phi hỏi như thế một câu, Kế Duyên nhìn y, rồi lại nhìn người nhà họ Vệ. Sách này dẫu sao cũng là vật của Vệ gia, hắn cũng không tiện nói lung tung, liền thành thật trả lời.
"Quả thật có chữ, sách này tên là, là một bản truyện ký cá nhân."
"Vân Trung Du Mộng!" "Vân Trung Du Mộng?"
Phản ứng của người nhà họ Vệ cùng Yến Phi cùng với Ngưu Phách Thiên đều không giống nhau; người trước thì nhìn Yến Phi, rồi lại nhìn Kế Duyên, biểu tình hết sức cổ quái.
Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người nào thấy qua chữ trong sách, ngay cả người nhà họ Vệ bọn họ cũng không quá quan tâm. Hiện tại, đột nhiên có người nói có thể nhìn thấy chữ, còn báo ra tên sách, thế nên mấp mé có cảm giác không tin tưởng cho lắm.