Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa***
Nghe được hình dung của lão Long về "Thám tử đầu trọc", Kế Duyên cũng thấy hơi buồn cười.
"Tuy ta nói có chút nghiêm trọng, nhưng dẫu sao Tuệ Đồng đại sư cũng là người có bản lĩnh thật sự, phật pháp tinh thâm còn có công đức hộ thể, ắt có vận thế gặp dữ hóa lành."
Loại vận thế này lúc mạnh lúc yếu, có đôi khi cực kỳ mơ hồ, dù là người tu tiên cũng không thể hoàn toàn nắm chắc. Nhưng có ý kiến cho rằng công đức có thể trợ vận. Công đức càng tinh khiết, không trộn lẫn quá nhiều dục niệm càng tốt. Kế Duyên cũng rất vui lòng tin tưởng điều này.
Trên người hòa thượng Tuệ Đồng có công đức khí, hơn nữa còn tương đối thuần khiết. Phần lớn là thành quả từ việc y tham gia pháp hội thành tâm cầu phúc tiêu tai, cũng có công thay một chút oan hồn lệ quỷ siêu độ giải thoát, dùng kinh văn phật pháp, hoặc dùng Minh Vương hàng ma thuật, dù sao cũng là siêu độ.
Cho nên Kế Duyên cảm thấy vận thế của vị hòa thượng này sẽ không quá kém, chỉ cần tố chất tâm lý của y không tệ và đừng quá nôn nóng là được. Điểm này cũng đủ khiến cho người ta yên tâm.
Vào lúc suy nghĩ của Kế Duyên tựa như đang cuốn theo làn gió thổi qua Đình Thu Sơn, lão Long ở bên cạnh cũng đang nhìn ngắm thế núi, rồi lại nhìn người bạn bên cạnh mình.
"Kế tiên sinh, nghe nói ngài có một thức kiếm quyết tiên diệu, tên là ‘Thiên khuynh’. Ta nghe đồn rằng kiếm quyết này vừa xuất ra liền có uy thế trời nghiêng đất đổ. Nếu không có tâm cảnh dốc hết sức chống trời thì bất lực khi đối mặt với kiếm thế này..."
Lão Long nói đến đây, dừng một chút mới tiếp tục.
"Nhân dịp hôm nay đến Đình Thu Sơn, không biết Kế tiên sinh có thể để cho lão hủ mở mang kiến thức một chút không?"
Kế Duyên cảm giác lông mày nhảy giật hai cái. Lão Long đang muốn so tài cùng mình ư? Trò đùa này không thể chơi được!
"Không có gì tinh diệu cả, chỉ là mấy tạp kỹ doạ người mà thôi. Ứng lão tiên sinh đừng coi tin đồn là thật. Nó chỉ được dùng để hù đám người xứ khác không dám tuỳ tiện bước vào Đại Trinh. À phải rồi, ở huyện Đình Thủy tại Kim Châu, có một loại thổ tửu tên là "Đao Thiêu", mùi vị khá ngon. Lần trước, ta uống xong sau đó ngủ hơn nửa năm, bây giờ nghĩ lại còn vẫn còn thấy thèm, vừa hay đi mua một ít."
Kế Duyên nở nụ cười trêu đùa, nói xong hai câu bèn xoay người cưỡi mây rời đi, trực tiếp dùng hành động từ chối đề nghị muốn mở mang tầm mắt của lão.
Lão Long thấy Kế Duyên đã rời khỏi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, loại chuyện này không thể ép buộc người khác được. Trong ấn tượng của lão, dù Kế Duyên thoải mái, nhưng lại là người có tính cách nghiêm túc, đành tạm thời gác lại suy nghĩ này.
Lời đồn về kiếm thế cực kỳ mơ hồ khiến lão Long cảm thấy hứng thú, đặc biệt là hôm nay nhìn thấy Sơn Thần của Đình Thu Sơn. Lão cũng biết vị Sơn Thần này tuyệt không tầm thường. Vì vậy, lão càng thêm hiếu kỳ, không biết uy thế của cái gọi là "Kiếm xuất trời đảo điên" mạnh đến cỡ nào, liệu mình có thể đỡ nổi hay không.
Đáng tiếc là vào lúc mình mở miệng muốn được mở mang kiến thức, Kế Duyên lại tự hạ mình mấy câu rồi đổi chủ đề. Điều này làm cho lão Long thật sự tiếc nuối, nhịn không được tưởng tượng xa vời. Chỉ e là uy thế của kiếm quyết này quá mạnh, vào thời điểm này không tiện thi triển tại mảnh đất Kim Châu.
...
Ở một nơi cách đó khoảng thời gian một chén trà, tại một chân núi nào đó phía bắc Đình Thu Sơn, có đất núi di động, sau đó bốc lên một trận bụi mù.
Chờ bụi mù tán đi, từ phía sau lộ ra hòa thượng Tuệ Đồng và Sơn Thần của Đình Thu Sơn.
Sơn Thần chỉ về khe núi ở đằng xa cùng với sơn thôn bên cạnh đang có khói bếp bay lên rồi nói.
"Đại sư, chúng ta đã đặt chân đến nước Đình Lương, nơi đây chính là phủ Nam Việt, tiếp tục đi về hướng bắc là có thể đi vào cảnh nội Trung Nguyên của Đình Lương."
"Thiện tai Đại Quang Minh Phật. Đa tạ Sơn Thần đại nhân đưa tiễn, tiểu tăng cũng nên đi!"
Tuệ Đồng làm một cái phật lễ với Sơn Thần xong, bèn xách theo thiền trượng ra đi đầu không ngoảnh lại.
"Đại sư chậm đã!"
Sau khi nghe thấy Sơn Thần gọi mình, hòa thượng Tuệ Đồng quay đầu. Y nghi hoặc nhìn Sơn Thần. Thấy Sơn Thần mở lòng bàn tay phải ra, trên đó có một hòn đá nhỏ màu vàng.
"Có thể cho ta mượn chuỗi tràng hạt của đại sư được không?"
Đây là muốn tặng đồ vật sao?
Tuệ Đồng suy nghĩ một chút, gỡ chuỗi tràng hạt đeo trên cổ xuống, rồi đưa qua.
Sơn Thần dùng tay trái tiếp nhận chuỗi tràng hạt, lòng bàn tay phải nắm chặt rồi mở ra, hòn đá nhỏ màu vàng trong tay liền biến thành hình tròn. Tiếp đó, gã đưa ngón cái ấn vào một trong các hạt châu trên chuỗi tràng hạt.
"Lạch cạch ~ "
Hạt châu kia rơi khỏi chuỗi tràng hạt, vừa nảy lên mặt đất liền bị Sơn Thần chộp vào trong tay. Sau đó, gã trả lại chuỗi tràng hạt đã bị thay đổi hạt châu cho hòa thượng Tuệ Đồng.
"Đại sư, đây là Thổ Hành Thạch, còn được gọi là Sơn Thần Thạch hoặc là Thổ Công Thạch. Cầm nó khi vận dụng Độn Thổ Linh Phù có thể tạo ra trợ lực không tầm thường. Bóp nát lại có Thổ Linh khí hùng hậu, dễ dàng gọi tới Thổ Địa hoặc Sơn Thần một phương, dùng Thổ Linh này làm quà tặng, để các vị ấy giúp ngươi."
"Sơn Thần Thạch? Đa tạ quà tặng của Sơn Thần Đình Thu Sơn!"
Tuệ Đồng lần thứ hai chân tâm thật ý thi lễ, lúc này mới nhận lấy Phật châu đeo vào cổ, đồng thời cẩn thận cất kỹ hạt phật châu vừa rơi xuống kia.
"Được rồi, xin đại sư bảo trọng, Hồng mỗ cáo từ!"
Thấy hòa thượng đã chuẩn bị xong, Sơn Thần chắp tay, trực tiếp chui thẳng vào trong mặt đất, biến mất không thấy tăm tích.
Nhìn phương hướng mà Sơn Thần biến mất, hòa thượng thở dài.
"Ài... Cả Sơn Thần cũng tặng bảo vật cho ta, hi vọng hòa thượng ta có thể gặp dữ hóa lành!"
"Đinh linh linh..."
Vòng đồng trên thiền trượng rung động. Hòa thượng chỉnh ngay ngắn chiếc nón rộng vành, bước xuống chân núi, đầu tiên là đi đến sơn thôn kia.
...
Mùng mười tháng chín, tết Trùng Cửu mới trôi qua một ngày. Khi Nguyên Đức Đế còn đang nghiên cứu thảo luận luyện đan thuật cùng nhóm Thiên Sư, một sự kiện có ảnh hưởng không nhỏ trong triều đã xảy ra.
Trần Vũ Hạ, Hữu Bộc Xạ (*) của Thượng Thư mới nhậm chức không bao lâu, bởi vì ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo khiến Thánh thượng tức giận, bị tống giam vào thiên lao của Hình Bộ.
(*)Thượng thư chịu trách nhiệm quản lý các công vụ thường ngày trong triều, đứng đầu là Thượng thư Lệnh, giúp việc có Tả Hữu Bộc Xạ. Trong lúc nhất thời, Trần Vũ Hạ, kẻ mới được thăng chức từ vị trí Tri Châu của Uyển Châu, vốn là người tâm phúc có hi vọng tương lai sẽ được tấn thăng làm Tể Tướng đương triều, bỗng chốc trở thành một tội nhân. Dù Hoàng thượng tạm thời chưa tước đoạt chức quan của y, nhưng triều chính trên dưới ai cũng biết, hiện giờ lòng nghi kỵ của Hoàng Thượng rất nặng, lại vui buồn thất thường, quả thực rất nguy hiểm, mấy năm nay đã có mấy vị quan ngự sử bị xử trảm rồi.
Sau đó lại có lời đồn, ở bên trong thiên lao, vì trong lòng quá sợ hãi, Trần Vũ Hạ đã khai ra một chút bí mật của Uyển Châu. Kết quả không những không thể giảm nhẹ hình phạt của bản thân, ngược lại khiến cho long nhan của thiên tử giận dữ, trực tiếp bị bãi miễn tất cả chức quan, xóa tên khỏi Thượng Thư tỉnh.
Điều này chẳng những khiến cho trên dưới trong triều nghị luận ầm ĩ, suy đoán không thôi. Mà khi tin tức truyền về Uyển Châu lại khiến cho vô số quan viên lớn bé trong Uyển Châu lo lắng bất an, hằng đêm không thể say giấc. Trần Vũ Hạ không biết đã bị nguyền rủa biết bao nhiêu lần, người rơm của y không biết bị đâm bao nhiêu lần.
Vào đêm mười hai tháng mười, hậu viện phủ nha Lệ Thuận phủ tại Uyển Châu.
Doãn Triệu Tiên đang ôm hài tử đi tới đi lui chơi đùa. Thê tử ngồi ở trên giường ôn nhu nhìn trượng phu của mình cùng hài tử.
"Cốc cốc cốc..."
"Lão gia, Tri phủ đại nhân của Vân Ba phủ tới thăm, có gặp hay không ạ?"
Sau tiếng đập cửa đó, truyền đến thanh âm một tâm phúc của Doãn Triệu Tiên.
Doãn Triệu Tiên đưa hài tử cho thê tử.
"Phu nhân chăm sóc con, ta đi gặp Triệu đại nhân."
"Vâng!"
Doãn Triệu Tiên gật đầu rồi xoay người đi mở cửa phòng. Hiện ra ở trước mặt tâm phúc chính là nụ cười tự tin của lão gia nhà mình.
"Đi thôi, đi gặp Triệu đại nhân."
Tin tức Trần Vũ Hạ ở kinh thành xảy ra chuyện truyền đến cũng cực kỳ nhạy cảm. Chuyện này lập tức khiến cho quan viên lớn nhỏ của Uyển Châu, nhất là những quan viên tham nhũng thành tính kia, đều nuốt không trôi. Sau đó rất nhiều người nghĩ tới nghĩ lui liền điều động người thân tín gửi mật thư tìm quan hệ trong triều hỏi thăm tình hình.
Hầu hết mật thư gửi đến triều đình đều không có hồi âm, số ít nhận được hồi âm cũng dưới tình huống ngôn từ không rõ ràng. Không ít người nghĩ đến người được hoàng đế sủng ái, Doãn Triệu Tiên.
Liên tục giành được giải Nguyên trong ba cuộc thi Hương, Hội, Đình, được Hoàng Thượng coi trọng, nhân tài làm Tể Tướng trong tương lai. Trong khoảng thời gian này, y cũng nhận không ít chỗ tốt từ Uyển Châu. Quan viên ở Uyển Châu đều tự cho rằng mình cũng thân quen với Doãn Tri phủ.
Chẳng qua, trước đó Doãn Triệu Tiên một mực tránh né, không chịu gặp ai. Lần này, Tri phủ của Uyển Châu thủ phủ cũng lén lút tới, đã đến lúc gặp mặt rồi.
Bên trong phòng tiếp khách, thật ra không chỉ có một mình Tri phủ của Vân Ba phủ mà còn có mấy quan viên khác cũng "trùng hợp" tới bái phỏng, ngoại trừ mấy vị quan huyện của Lệ Thuận phủ, còn có mấy quan viên của Vân Ba phủ.
Doãn Triệu Tiên bước nhanh tới giữa hành lang khiến cho tinh thần của đám người trong phòng khách phấn chấn hơn một chút, rối rít nói: "Vẫn là nhờ vào mặt mũi Triệu đại nhân."
"Đã để Triệu đại nhân đợi lâu, Doãn mỗ vừa rồi tại chăm sóc vợ con... Ách, chư vị đại nhân cũng ở đây sao?"
Tiếng nói của Doãn Triệu Tiên theo người cùng tiến đến, cứ như là vào phòng mới phát hiện có nhiều người như vậy.
"Chào Doãn đại nhân!" "Doãn đại nhân, ngài rốt cuộc đã đến!"
Một đám quan viên đứng dậy hành lễ.
Doãn Triệu Tiên làm bộ cau mày khó chịu, có vẻ như vốn chỉ muốn gặp một mình Triệu Tri phủ, nhưng cuối cùng đành thở dài ngồi xuống.
"Nhất Thu, dẫn người canh gác bốn phía, không được để bất kỳ hạ nhân nào trong phủ lại gần nơi này!"
"Vâng, đại nhân!"
Nhìn thấy thủ hạ của Doãn Triệu Tiên vâng mệnh đi ra ngoài, trừ Triệu Tri phủ, những người khác đều thở ra một hơi, liền có cảm giác chờ mong.
Vài ngọn đèn dầu có chụp đèn chiếu sáng cả căn phòng lớn. Doãn Triệu Tiên cùng Triệu Tri phủ ngồi ở vị trí cao nhất.
Doãn Triệu Tiên nhìn chằm chằm đám người thần sắc bất an hoặc mong đợi, nói:
"Ta cũng có chút quan hệ trong triều, chuyện của Trần đại nhân ở trong triều... cực kỳ hỏng bét, mặc dù có thể chỉ là lời nói một phía của y, nhưng điều không nên nói, y đã nói không ít..."
"Trần Vũ Hạ đúng là tên súc sinh lòng lang dạ sói!" "Tên đáng chết, y ăn nhiều nhất, vậy mà lại bán đứng chúng ta!"
"Đáng hận...!"
...
"Chư vị an tâm, chớ vội. Doãn mỗ nói, đây chỉ là lời nói của một phía của Trần đại nhân."
"Ai nha, đã đến lúc này rồi, Doãn đại người ngài còn gọi thằng súc sinh Trần Vũ Hạ là đại nhân làm gì?"
"Đúng vậy a, Doãn đại nhân trọng tình trọng nghĩa, nhưng tình nghĩa cũng không nên dành cho con chó điên đó được!"
Mấy quan viên ở bên cạnh đều không kìm được cơn giận, ngay cả Triệu Tri phủ cũng như thế.
Bề ngoài thì Doãn Triệu Tiên thở dài, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi, tình nghĩa của gã cũng không tuỳ tiện cho như vậy.
"Các vị đại nhân, trước kia có Tuần Sát Sứ đến Uyển Châu, ngoại trừ cho chút lợi lộc, thực ra y cũng không tra ra được cái gì. Dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ, cộng thêm trong triều có người nói đỡ, hơn phân nửa vô sự, nhưng lần này..."
Doãn Triệu Tiên vô cùng đau khổ nói.
"Lần này là do Trần đại nhân, chính miệng Trần Vũ Hạ khai ra, chuyện này... dù thật sự không có chứng cớ, nhưng không ngăn nổi việc Hoàng Thượng bắt đầu tin tưởng. Cứ coi như chúng ta đều trong sạch, nhưng nếu không kéo một số người xuống nước thì chuyện này không yên được."
Thấyđám người lộ vẻ hoảng sợ, Doãn Triệu Tiên tiếp tục nhấn mạnh.
"Thực không dám giấu giếm, Hoàng Thượng vẫn tín nhiệm ta. Hôm qua, Doãn mỗ mới nhận được mật thư của Hoàng Thượng hỏi dò xem quan viên nào của Uyển Châu tham nhũng, đồng thời lệnh ta thu thập chứng cứ, sau đó lại phái Tuần Sát Sứ đến đây."
Nói đến đây, Doãn Triệu Tiên lấy từ trong ngực ra một quyển lụa vàng có đóng dấu ấn ngọc tỉ, quan viên bên cạnh theo thói quen đều chắp tay khấu đầu.
Doãn Triệu Tiên vội vươn tay ngăn lại.
"Trần Vũ Hạ coi như cũng có lương tâm, chỉ nói có hai thành quan viên của Uyển Châu tham ô. Lần này Hoàng Thượng tức giận, bảo ta lập danh sách hai thành quan viên kia..."
Doãn Triệu Tiên càng nói thanh âm càng nhỏ, cũng đã nheo mắt lại.
"Có câu gọi là đánh đòn phủ đầu, còn có câu gọi là bỏ đá xuống giếng! Chư vị, Doãn Triệu Tiên ta không muốn đứng trong hàng ngũ hai thành quan viên này!"
Một đám quan viên nhìn dấu ngọc tỉ trên quyển lụa vàng, sắc mặt âm tình bất định nhìn nhau.
Thay vì hao hết tâm lực một mình đấu với bọn chúng, chi bằng xua hổ nuốt sói để chúng tàn sát lẫn nhau. Đây là một kế sách mà Doãn Thanh trước khi rời khỏi Uyển Châu, đã âm thầm nghiên cứu, thảo luận với phụ thân.
Thật ra Trần Vũ Hạ ở trong đại lao của Hình Bộ chỉ khai ra rất ít người, trong đó có cả bản thân Doãn Triệu Tiên. Nhưng như thế tất nhiên là không đủ, ngay cả hai thành cũng còn thiếu rất nhiều...
Hai tháng sau, toàn bộ Uyển Châu bị mây đen bao phủ. Nhất hệ quan viên của Uyển Châu vốn đoàn kết nhất trí đã bị Doãn Triệu Tiên sử dụng đủ loại thủ đoạn trong sáng, ngoài tối, làm cho từng người từng người trong đoàn thể nhỏ này cảm thấy bất an, thù hận lẫn nhau.
Cho đến tận cuối năm, đoàn đội Tuần Sát Sứ thanh thế to lớn của triều đình đi đến Uyển Châu. Đồng thời, một nhóm cao thủ bí mật từ Hoàng Thành được điều động đến Lệ Thuận phủ, trình diện với Doãn Triệu Tiên.
Thời khắc nơi nơi đều tưng bừng đón năm mới, đám quan viên vốn tưởng mình đã tránh được kiếp nạn lần này, thở phào nhẹ nhõm tổ chức đón xuân, trở tay không kịp. Trước khi hết tháng giêng, quan viên trên quan trường của Uyển Châu mười người chỉ còn bốn. Thậm chí, ở các huyện còn phải để phó quan thay thế chủ bộ giải quyết công việc. Lịch sử gọi là "Vụ án tơ lụa màu máu ".