Dịch: LOLOTICA + Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Nơi lão giả đang đứng chính là núi Đình Thu. Giờ phút này, vì muốn giữ mạng, lão đã sử dụng toàn bộ vốn liếng tích cóp bấy lâu nay, vung tay bấm quyết mượn Thái Hư Thổ Độn Phù để chạy xuyên vào lòng núi. Đây là Thế Mệnh Phù, tuyệt đối có thể gọi là bảo vật thế mạng thay lão đỡ một kích tuyệt sát, hơn nữa lão còn có viên đá Sơn Thần kia.
Mặc dù vậy, lão vẫn thấy lo lắng bất an như lúc trước. Dù đang chạy trối chết không dám dừng một khắc, nhưng lão vẫn không chút do dự sử dụng Thế Mệnh Phù, bởi vì lão biết rằng một khi Tiên kiếm xuất vỏ thì đảm bảo là hi sinh tại trận, tu tiên giả làm sao có thể nhanh hơn Tiên Kiếm được cơ chứ.
Tuy lão đã quyết đoán dùng Thế Mệnh Phù nhưng thực ra không phải lão không bị tổn hại gì. Trong khoảnh khắc kiếm quang của Tiên kiếm chém ra, đáng lý ra lão sẽ không bị thương, thế nhưng vẫn bị kiếm quang chấn nhiếp. Cảm giác thống khổ giống như không có linh phù thế mệnh mà trực tiếp bị chém giết. Lực lượng tinh thần bị chém nát một mảng. Trong chớp mắt ấy, lão còn tưởng rằng mình đã chết.
Trải nghiệm thoáng qua này đã khắc sâu trong trí óc của lão giả. Lão hoàn toàn hiểu rằng một khi bị Tiên Kiếm thật sự chém xuống thì bản thân chỉ có thể trơ mắt bó chân bó tay nhìn thân hồn câu diệt. Lúc đó thì Nguyên Linh bỏ trốn hay Hóa Thi Giải Thể đều chỉ là mơ mộng hão huyền.
Quả thực, lão đã bị uy thế của Tiên Kiếm dọa cho ngu người rồi. Tiên Khí trong truyền thuyết đều khó lường và có vài phần thần dị mà sát phạt khí thế của Tiên Kiếm lại càng uy thế phi phàm. Trước đây, lão còn có ý tưởng muốn mở mang kiến thức, nhìn xem Tiên kiếm là cái gì nhưng chắc chắn không phải trong tình huống hiện tại này rồi!
“Sơn Thần cứu ta! Sơn Thần ………cứu ………….taaaaaaaaaaa! Cầu Sơn Thần mau mau tới cứu ta...”
Lão giả niệm chú dẫn theo pháp lực, thanh âm càng lúc càng vội vàng. Dù là tu tiên giả nhưng thật sự lão đã không thể khống chế nổi bản thân nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đồng thời, lão điều khiển thổ độn, thân thể không ngừng chạy sâu vào những nơi có địa thế hiểm trở, chui vào trong lòng núi. Có như vậy lão mới thấy được an ủi một chút.
Nhưng rốt cuộc lão cũng không phải Thổ địa chân chính, ngay cả khi dùng loại linh phù như Thái Hư Thổ Độn Phù thì càng trốn vào chỗ sâu, pháp lực tiêu hao càng lớn.
"Làm sao còn chưa tới, làm sao còn chưa tới! Ta không có tấm Thế Mệnh Phù thứ hai đâu!’
Thực ra lão hiểu được loại bảo vật như Thế Mệnh Phù cũng có một mức giới hạn. Lần thứ nhất lão may mắn thoát nạn nhưng tinh thần vẫn bị Tiên kiếm chém bị thương. Vì vậy, nếu lão còn có tấm Linh phù thứ hai thì thật sự dù có trốn được lần nữa cũng sẽ chết không chút nghi ngờ. Bởi vì khi đó, linh phù còn liên quan đến tinh thần, nếu tinh thần đã bị chém nát thì chẳng khác nào bản thân trực tiếp bạo chết.
Kế Duyên bay ở trên không trung nhưng không ngừng mở rộng Pháp Nhãn dò xét khí cơ của những sơn mạch xung quanh. Lọt vào tầm mắt hắn chỉ là tuyết trắng mênh mông, sông núi và các dải đất cũng hiện ra linh vận và khí tượng phi phàm. Hắn không biết tên của vùng núi này nhưng nơi này khá rộng lớn, có khả năng đây là vùng biên giới giữa Đại Trinh và phương bắc của nước Đình Lương.
Sau một hồi tìm tòi cẩn thận, hắn đã phát hiện ra khí cơ của lão giả kia ẩn ẩn hiện hiện đang dốc sức liều mạng dựa vào thế núi mà bỏ chạy. Lão mượn địa thế nơi này yểm hộ bản thân, quả thực thủ đoạn bỏ chạy không hề tầm thường.
Nhưng mà có thể tránh được một kích của Thanh Đằng kiếm, đồng thời cắt đứt khí cơ liên quan thì Kế Duyên đã không dám xem thường lão giả kia nữa.
Thanh âm của Thanh Đằng kiếm vang lên, gió tuyết trong phạm vi một trượng quanh thân kiếm đều bị chấn vỡ nát.
“Oong….Oong….. “
Tiếng vang của Thanh Đằng kiếm réo rắt. Thân kiếm ra khỏi vỏ gần một nửa, dài chừng một xích sáu tấc, nhiều hơn sáu tấc so với những thanh kiếm bình thường. Một tia sáng trắng lại hạ xuống lần nữa.
Trong lúc đang chạy trốn, bỗng nhiên sự cảnh giác trong lòng lão giả bị kéo lên đến cực điểm, cảm giác như tận thế sắp đến.
“Thôi ta xong đời rồi…….!”
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì đột nhiên có biến số phát sinh.
"Ầm ầm...”
Ngọn núi ở trên đầu lão đột nhiên nổ tung, ở trong lòng núi bỗng thò ra một cánh tay khổng lồ được tạo nên từ núi đá. Lúc bàn tay vung ra chạm vào kiếm quang đang hạ xuống, pháp lực cường đại và thần quang nổ tung.
“Oành… Oành….”
Lão giả đứng đực ra nhìn biến hóa trước mắt. Trước mặt lão, gió tuyết đang bay vù vù cùng với đá vụn, bùn đất và vô số tảng đá lớn, cây cối rơi ào ào như mưa. Thậm chí còn có một mảng âm ảnh cực lớn xuất hiện khiến cho lão hít thở không thông.
“Vù…Vù….”
“Ầm… ầm…. ầm….”
Cánh tay to lớn được tạo ra từ đất đá không thể chịu được kiếm quang, bèn vỡ ra rồi rơi xuống một bên, tạo thành một tòa núi nho nhỏ. Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển, tuyết lở khắp nơi, bụi bay đầy trời lẫn với tuyết sương.
“Ầm ầm ầm…”
Một cự ảnh to lớn mọc lên từ mặt đất, lơ lửng ở giữa bầu trời đầy sương tuyết. Đất đá vỡ xung quanh một lần nữa bay lên hợp vào cự ảnh làm cho khí thế thần quang đang tràn ngập trên thân thể trở nên nồng đậm hơn. Đây không phải là hương hỏa thần quang mà là ngưng tụ khí thế từ sông núi chính thống.
Đau đớn vừa rồi khiến Sơn Thần tức giận hét lên, tiếng hống như chuông lớn vang vọng khắp nơi.
“Ta …là chính thần của núi Đình Thu, nghiệt chướng nơi nào dám can đảm….”
"Ô...ô...n...g ~~~~~ "
Chữ “Tàng” trên vỏ của Thanh Đằng Kiếm ẩn đi còn chữ “Phong” lại sáng lên, tiếng kiếm minh vang vọng phát tán kiếm ý ra xung quanh. Lúc này gió tuyết khắp núi đều bị xoắn nát. Bầu trời càng trở nên sáng tỏ. Tuyết mới rơi xuống từ không trung cũng hoàn toàn biến mất dưới sự mãnh liệt của vô tận kiếm ý.
So với sự giá rét của ngày đông thì không khí lúc này lạnh lẽo hơn rất nhiều lần.
Sơn Thần mới nói được nửa câu thì nửa câu sau đã bị chết nghẹn ở cổ họng không nói ra được. Thân thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ. Y đứng ngây ra nhìn tuyết rơi xung quanh, rồi nhìn xuống lão giả bé như hạt vừng đang đứng bên dưới. Mặc dù y sớm biết rằng sẽ có lúc tên đần này dùng tới Sơn Thần Thạch nhưng mà dùng như thế này thì đúng là có chút khoa trương.
Sơn Thần nhịn không được liền truyền âm nho nhỏ vào trong tai lão giả.
“Con mẹ ngươi, ngươi trêu chọc ông thần nào đây hả?!”
Lão giả lúc này mới hoàn hồn. Lão sờ khắp thân thể mình, sau khi không phát hiện ra mình không thiếu đi bộ phần nào mới xác định là bản thân còn sống. Lão vội chắp tay về phía Sơn Thần đang nguy nga đứng đó, không ngừng khấn vái, lớn tiếng kêu cứu.
“Sơn Thần tại thượng. Lần này dù như thế nào ngài nhất định phải cứu tại hạ một mạng!”
Muốn nói về Kế Duyên thì lão giả cũng không rõ ràng lắm.
Hiện tại, thanh kiếm treo trên đỉnh đầu không khoan nhượng, cũng không thuận tiện trình bày dài dòng, mà nhìn một kiếm vừa chém xuống như vừa rồi thì rõ ràng đối phương muốn một kiếm chém chết mình.
Thân hình Sơn Thần cao hơn mười trượng, được tạo thành từ núi đá, bùn đất nhìn như một ngọn núi nhỏ. Y hơi ngửa đầu nhìn vị tiên tu áo trắng trên bầu trời. Giọng nói ồm ồm lần nữa vang vọng khắp núi rừng.
“Ta chính là Sơn Thần ở núi Đình Thu. Vị tiên trưởng dưới chân núi là bạn cũ của ta, có thể...”
“Có thể….”
Kế Duyên đứng ở trên mây, đôi mắt xám trắng nhìn về phía Sơn Thần. Mặc dù đây là lần đầu hắn nhìn thấy Sơn Thần kiểu này nhưng trong ánh mắt lại không chấn động chút nào.
Nghe ngữ khí của Kế Duyên rất là bình thản làm cho Sơn Thần sững sờ, nhưng Sơn Thần cùng lão giả còn chưa kịp vui mừng thì câu tiếp theo của Kế Duyên đã vang lên.
“Ta có thể hỏi ngươi vì sao đường đường là một Sơn Chính Thần lại cùng tên tà ma ngoại đạo làm bạn cũ? Tên tà tu này ác nghiệp đầy rẫy, ngay cả tà pháp Cửu Tử Quỷ Mẫu cũng dám tu luyện, hôm nay tuyệt không thể để cho lão rời đi!”
Kê Duyên vừa nói chuyện vừa cưỡi mây bay lên cao, ngang tầm của Thanh Đằng Kiếm. Đồng thời, ngón tay cầm kiếm cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn thoáng qua thì động tác giống như uy hiếp nhưng trên thực tế là đang cố gắng kéo dài khoảng cách. Đẳng cấp uy thế của Sơn Thần không nhỏ, Kế Duyên cũng không dám liều lĩnh đến quá gần.
Thời khắc này, kiếm thế trên Thanh Đằng Kiếm càng ngày càng mạnh, kết hợp với tuyết rơi đầy trời. Kiếm ý trầm trọng, sát cơ lăng liệt.
Thân hình của Kế Duyên đang bay cao, đồng thời kiếm ý không ngừng ép xuống. Uy thế của Tiên Kiếm trong nháy mắt lại phối hợp với tuyết đang rơi xuống càng tạo nên cảm giác chèn ép nặng nề, đè xuống chậm rãi. Hình ảnh trên trắng, giữa xanh, dưới lại trong vắt tự nhiên nhất thời giao hòa với nhau, mơ hồ hình thành kiếm ý mang theo một loại cảm giác thiên thế vi diệu.
Tựa như linh vận tự nhiên, dưới tình huống ý thức của Kế Duyên có biến hóa vi diệu, hắn vô thức nghịch vận Thiên Địa Hóa Sinh, thiên thế ý cảnh tràn ngập trong không trung. Vào lúc này, Ý và Thế được sinh ra trong hư hư thực thực trở nên ổn định. Tiên kiếm trên bầu trời như mang theo kiếm thế, trong tâm sinh ra áp lực vô cùng nặng nề.
Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ nhưng quả thực đã có uy thế có thể làm cho trời sập xuống.
‘Một kiếm lơ lửng, thế như nghiêng trời!’
Cảm giác này đồng thời xuất hiện trong lòng của Kế Duyên, Sơn Thần của núi Đình Thu và lão giả tà tu.
Chỉ khác ở một điểm là Kế Duyên cố ý lĩnh hội, thuận theo cảm giác tạo áp lực cho người trước mặt, còn hai người sau thì chỉ có thể cảm nhận càng lúc càng mãnh liệt.
Không thể phủ nhận rằng uy thế của Tiên kiếm rất mạnh mẽ, nhưng mạnh thì có mạnh, tuyệt đối không thể đem lại cảm giác áp bức khoa trương như trời sắp sập vậy được.
Sơn Thần núi Đình Thu là đối thủ giao phong chính diện mạnh nhất của Kế Duyên cho đến ngày hôm nay.
Hắn tự biết lượng sức mình, ưu điểm của hắn vô cùng nổi bật, uy thế Tiên kiếm có một không hai, tu hành tinh tiến thần tốc, lại có Tam Muội Chân Hỏa, pháp lệnh Sắc Lệnh Âm và diệu pháp Định Thân Thuật, từng nghiên cứu Tụ Lý Càn Khôn và thuật Biến Hóa. Hơn nữa, bản thân hắn có vô cấu thân (*), có Pháp nhãn nhìn thấu khí tượng, có thể nghịch vận Thiên Địa Hóa Sinh đến mức hiển hóa ra ý cảnh.
(*)Vô cấu thân: Thân không nhiễm bẩnNhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Rốt cuộc thời gian tu hành còn ngắn, ngoại trừ Thanh Đằng Kiếm, những thủ đoạn khác bao gồm cả việc tu hành của bản thân hắn đều có tiềm lực cực lớn nhưng nội tình chưa đủ. Năng lực dọa người mạnh mẽ đấy nhưng nếu muốn chiến đấu sinh tử với Sơn Thần núi Đình Thu thì hắn cũng không muốn thử xem thân thể nhỏ bé của mình có chịu được không. Dù sao, đối phương có thần thông và uy thế mà tiên kiếm không thể tru diệt dễ dàng được.
Về dị thuật Câu Thần, hiện tại Kế Duyên cũng không dám đáp xuống đất để dùng. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Sơn Thần núi Đình Thu thì cũng không thể đơn giản bị pháp lực thần thông của hắn câu thần.
Lúc trước, thấy ngữ khí nói chuyện của Sơn Thần thay đổi, Kế Duyên đã kết luận rằng đối phương có chút sợ hãi. Hắn liền thuận thế lộ ra vẻ mạnh mẽ, sự thực là ra vẻ thúc giục Tiên kiếm để kéo dài khoảng cách.
Nhưng hắn không nghĩ tới trong lúc vô tình, hắn lại lĩnh ngộ, vận dụng được một tầng “Thế” hoàn toàn mới, có thể nói là cảm giác kỳ diệu của thần thông trời ban.
‘Còn đây là Kiếm Tru Tâm!’
Khi hiểu được điều này, ý muốn lớn nhất trong lòng hắn chính là ổn định trạng thái, đối phó với tà tu, sau đó lập tức trở về để cảm ngộ thời cơ đạo uẩn ngay lúc này.
Loại tâm tình này rất tự nhiên thể hiện ra bên ngoài, khiến cho hắn không đếm xỉa đến xung quanh, giống như Sơn Thần và tên tà tu phía dưới kiếm thế không khiến hắn chú ý vậy.
Với tư cách là người cảm thụ trực quan xu thế nghiêng trời này, Sơn Thần núi Đình Thu phải thừa nhận áp lực khó mà tưởng tượng nổi. Lão giả kia lại càng bị áp lực nặng nề đánh thẳng vào tâm hồn, thân thể không đứng dậy nổi.