Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Mèo Bụng Phệ
Hôm nay, cây táo lớn đã biết cách giấu hàng rồi. Đa số những trái táo trên cây đều bị giấu dưới tán cây xum xuê tươi tốt. Ai quan sát thật kỹ cũng chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ trong đó, mà thật ra thì số lượng thực tế cũng không nhiều lắm. Lần nào Doãn Thanh cũng phải trèo lên cây đếm trái.
Một lần có năm trái táo rụng xuống, so với tổng số trên cây thì chừng này không phải ít. Huống chi trong đó còn có hai trái táo mơ hồ có sắc đỏ lưu chuyển, đây chính là hỏa táo lúc ban đầu.
Có điều sau một câu hờn dỗi, tâm tình của Doãn Thanh ngay lập tức trở nên vui vẻ. Cậu lại nhìn về phía xích hồ đang dùng chân chải chuốt ở bên kia.
"Tiểu hồ ly, mấy năm nay sao ngươi không tới thăm ta, ta nhớ ngươi lắm!"
Đang nói chuyện, Doãn Thanh vội vàng giúp xích hồ nhặt mấy quả táo đang lăn lóc trên nền đất lên. Nếu để mấy con chuột hay mèo hoang nào đó đi ngang qua cuỗm mất thì cậu sẽ đau lòng chết mất.
Xích hồ ngơ ngác nhìn cây đại thụ trên đầu. Sau đó, nó rụt người lại, cẩn thận quan sát Doãn Thanh bên cạnh. Nó lờ mờ nhận ra cậu bé năm xưa, lúc này mới bình thường trở lại.
"Lại đây nào, lại đây nào, qua bên này, không phải trước kia mày thích nhất là nằm trên cái bàn đá này sao?"
Doãn Thanh vẫy tay gọi xích hồ, đặt năm trái táo trên bàn. Xích hồ do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nhảy lên bàn đá.
Trên bàn có năm trái táo gần bằng nhau. Mỗi trái đều tươi ngon giống như danh tiếng của nó, đỏ mọng mê người. Doãn Thanh nhìn chằm chằm vào trái táo, nuốt nước bọt liên tục.
Tiểu hồ ly cũng nhích lại gần ngửi mấy trái táo, nhất là hai trái kỳ lạ trong đó. Tuy táo này không có mùi gì đặc biệt nhưng khiến nó có cảm giác muốn nhai ngấu nghiến.
"Soàn soạt.... Soàn soạt..."
Cây táo lớn nhẹ nhàng lắc lư cành lá, cũng không chỉ là gió đưa cành cây, mà tán lá cũng mang theo gió.
"Ô...ô..."
Xích hồ duỗi vuốt giữ lấy một trái táo có màu sắc đặc biệt, rồi đẩy nó lăn về phía Doãn Thanh.
Cuối cùng, Doãn Thanh bắt lấy, nhưng lại đặt về chỗ cũ.
"Không được, không được, cái này ta không thể ăn được! Ực ực... Nhất định ngươi phải ăn. Nhiều năm rồi ngươi mới trở về, một năm một trái chính bởi vậy!"
Cho dù Doãn Thanh còn nuốt nước bọt, nhưng từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, lại bị Doãn Triệu Tiên và Kế Duyên ảnh hưởng rất lớn, nên dù tuổi chưa lớn lắm nhưng đối với một số việc, tính nguyên tắc của cậu vẫn rất mạnh.
"Mau ăn đi, trái cây để lâu không ăn được đâu. Mau ăn đi, hay là hồ ly không biết ăn hoa quả sao?"
Doãn Thanh cố gắng không nhìn quả táo kia, không ngừng khuyên nhủ xích hồ.
"Soàn soạt... Soàn soạt..."
Cây táo trên đầu lại rung rinh một hồi, giống như đang cười.
"Bộp~". Một trái táo rơi ngay trúng đầu Doãn Thanh, rồi bị cậu bé nhanh tay bắt lấy.
Thoát một cái, Doãn Thanh trở nên hớn hở, cơ bản chẳng quan tâm đến việc xoa đỉnh đầu, cậu cầm lấy trái táo rồi ra sức lau lên người.
"Hề hề hề hề... Ta có thể ăn trái này rồi! Ta ăn cho ngươi xem! Rột rột...hí...iii....Ngon quá!"
Cậu vừa nói xong liền cắn một miếng táo.
Tiếng gặm táo sồn sột, lanh lảnh vang lên, theo đó là mùi thơm kỳ lạ từ trong miệng Doãn Thanh truyền ra. Xích hồ khịt mũi vài cái liền không nhịn được nữa, nó ôm một trái táo lớn rồi cũng bắt đầu gặm "Rột rột~".
Trong chốc lát, mùi hương tràn ngập Cư An Tiểu Các, chỉ có điều không có chút hương thơm nào lọt ra khỏi bờ tường, vì tất cả đều bị cành táo hấp thu trở về.
Hồ ly gặm táo không sạch sẽ chút nào, thỉnh thoảng có mẩu táo nhỏ rơi xuống bàn đá. Cũng may là xích hồ biết trái táo trong tay rất trân quý nên đều liếm sạch mấy mẩu tảo nhỏ này.
Năm trái táo cũng không phải chờ đợi lâu, chỉ một lát hồ ly đã chén sạch sẽ.
Sau khi gặm xong miếng táo cuối cùng, hồ ly nấc lên một tiếng, rồi ợ ra toàn là hương táo. Sau đó, nó liền nằm trên bàn đá thiu thiu ngủ.
Lúc này, bên trong cơ thể hồ ly rất ấm áp. Dòng linh khí lưu chuyển hiệu quả hơn rất nhiều lần so với mấy năm nay nó tự mình hấp thụ mỗi khi mặt trời mọc rồi lặn, trăng khuyết rồi lại tròn.
Doãn Thanh chỉ được ăn một trái nhưng cũng rất hả hê. Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của xích hồ, cậu bèn liền yên tĩnh ngồi trước bàn đá, thỉnh thoảng cẩn thận vuốt ve bộ lông của nó.
"Tiểu hồ ly, bộ lông này của ngươi thật sạch sẽ, vừa dày vừa mềm. Đừng để cho mấy tên thợ săn nhìn thấy đấy."
Lời nói này khiến cho hồ ly vô thức run rẩy, rồi tỉnh táo hơn một chút. Nó dùng chân sau và cái đuôi chống đỡ, lộ ra bộ dáng muốn đứng lên.
"Ô ô ô..."
Móng vuốt của nó chỉ về căn phòng ở Cư An Tiểu Các. Doãn Thanh cũng nhìn về phía mà hồ ly đang khoa chân múa tay, ước chừng cũng đoán được nó đang nghĩ gì.
"Kế tiên sinh không ở nhà đâu. Ngài ấy đã đi ra ngoài rất nhiều năm rồi, vẫn chưa trở về..."
"Ô..."
Thanh âm của xích hồ rõ ràng mang theo cảm xúc mất mát. Những năm vừa qua, nó là linh hồ mới khai mở linh trí, tu hành cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Nó muốn luyện hóa xương ngang (*) trước rồi mới ghé thăm Kế tiên sinh. Năm ngoái, nó vẫn còn lưỡng lự. Đến năm nay, rốt cuộc nó cũng lấy hết dũng khí "lẻn vào" huyện Ninh An, thế mà lại đi vào nhà trống.
(*) xương ngang: cổ của bọn thú vật có xương ngang nên không nói được tiếng người"Tiểu hồ ly, bây giờ ngươi lợi hại lắm rồi phải không? Giống như, giống như cây táo ấy."
Doãn Thanh hồ hởi trò chuyện với xích hồ. Cậu biết rõ rằng đây không phải là một con hồ ly hoang dã bình thường.
Xích hồ tự nhiên nghe hiểu được lời nói của cậu, nhưng nó nhìn cây táo trong sân, dưới bóng cây khổng lồ kia có linh khí đang chậm rãi hội tụ. Nó nhìn thế nào cũng cảm thấy mình và cây táo này hoàn toàn không cùng đẳng cấp, dù sao cây táo kia cũng đã ở bên người Kế tiên sinh từ xưa đến giờ.
"Ô..." Một tiếng này lại càng thêm vẻ mất mát.
Xích hồ nằm trên bàn đá, thân thể dán lên mặt bàn, cái đuôi xù lông màu đỏ lửa ở sau lưng cứ vung vẩy. Ánh mắt nó nhìn chăm chú về khoảng đất trống phía trước bàn. Nhưng đại tiên sinh múa kiếm đã không còn ở đó nữa rồi.
Cái đuôi khẽ đung đưa, xích hồ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, xích hồ cảm thấy suy nghĩ của nó kéo dài vô hạn. Trong giấc mộng, suy nghĩ quay về trước đây, thân thể vẫn nằm trên bàn đá, trước mắt dường như mơ hồ nhìn thấy Cư An Tiểu Các của ngày xưa.
Ở trên đỉnh núi Hồng Đỉnh của Vân Sơn cách xa mấy ngàn dặm, Kế Duyên đang nhắm mắt nghiêng người, bỗng trong lòng chợt có cảm giác. Hắn mở hé mắt, trên ngón tay phải trước người hiện lên một quân cờ hư ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy một con xích hồ có bộ lông mềm mại xõa tung đang nằm ngủ say trên bàn đá.
"Ha ha ha..."
Hắn cười vài tiếng, sau đó nhắm mắt lại, quân cờ trong tay cũng biến mất.
Trong ý cảnh sông núi, thân thể hắn giống như pháp địa hướng thiên to lớn cao ngạo, trong tay cầm quân cờ thuộc về xích hồ. Dường như mỗi khi quân cờ đang ở một cửa ải cực kỳ đặc thù nào đó, hắn đều có thể cảm nhận được một ít liên hệ và biến hóa.
Bên trong sông núi, âm thanh "Sắc lệnh" vẫn không ngừng vang vọng như trước đây, tiếng rít gào lúc mạnh lúc yếu cuốn theo tiếng gió.
Trong tích tắc, dường như miệng Kế Duyên đang ngậm hiến chương tích tụ Huyền Hoàng, chờ đợi một khắc này.
Đợi đến lúc cảm giác quen thuộc dâng lên, trong lòng hắn hô một tiếng "Duyên pháp đã tới", rồi khẽ nói nhỏ với quân cờ.
"Hồ Vân!"
Bên trong Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh đang ngồi trước bàn đá đọc sách. Cậu không biết xích hồ trước mặt mình đang ôn lại tất cả mọi chuyện lúc trước ở trong mộng.
Kế Duyên có thể mơ hồ nhìn thấy giấc mộng này một chút, nhưng cũng không phải do hắn sắp đặt. Hắn còn chưa có năng lực lớn như vậy. Chuyện này giống như xích hồ về thăm chốn xưa có chút nhớ nhung rồi sinh ra giấc mộng.
Trong mơ, Doãn Thanh vẫn còn là một cậu bé chưa cao lắm. Sau một thời gian dưỡng thương ở Cư An Tiểu Các, xích hồ mong muốn được trở về núi rừng, sống tự do tự tại. Vì vậy, Kế tiên sinh liền dẫn Doãn Thanh mang theo nó đến dưới chân Ngưu Khuê Sơn.
Ở trong mơ, xích hồ thỉnh thoảng nhảy lên phía trước, lâu lâu chạy bộ rèn luện thân thể cùng hai người. Nhiều lần nó muốn nhìn rõ gương mặt của Kế Duyên nhưng vẫn chỉ là một mảng tối tăm mờ mịt.
Đợi đến khi tới chân núi, xích hồ ngồi xổm trên tảng đá nhìn hai người rời đi. Mặc dù nó đang ở trong mộng nhưng vẫn dốc sức liều mạng muốn chạy theo. Chỉ là trong giấc mơ, thân thể của nó nặng nề như thép, không tài nào nhúc nhích nổi.
Ở Tiểu Các bên ngoài mộng cảnh, Doãn Thanh ngắm nhìn xích hồ. Cậu phát hiện ra thân thể tiểu hồ ly đang liên tục run rẩy, dường như đang giãy giụa trong ác mộng.
Lúc này, bên trong cơ thể hồ ly, linh khí vận chuyển nhanh chóng, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng lên. Một luồng yêu khí lờ mờ bắt đầu tràn ngập bên ngoài cơ thể.
"Ầm đùng đùng..."
Trên đỉnh đầu truyền đến một hồi tiếng sấm nho nhỏ.
Doãn Thanh vẫn đang đứng dưới gốc cây, lúc này cũng chạy mấy bước tới nơi thích hợp để nhìn trời. Không biết từ lúc nào, mây đen đã che kín cả bầu trời.
"Sẽ không mưa đấy chứ?"
Xích hồ vẫn không ngừng giãy giụa trong mộng. Nó rất muốn rống lên một tiếng, nhưng không làm được gì cả. Nó nằm trên bàn đá, bốn móng vuốt cào lên mặt bàn.
Nhưng vào lúc này, thân thể của người trong mộng đột nhiên dừng lại.
Diện mạo của vị đại tiên sinh trong trí nhớ kia bỗng trở nên thật rõ ràng, ngài quay lại khẽ cười với xích hồ.
"Nếu như đã gặp nhau, Kế mỗ tặng ngươi thêm một lễ vật..."
Đại tiên sinh nhìn thoáng qua những đám mây trên trời, rồi mới nói với xích hồ.
"Đã bước chân lên con đường tu hành thì không còn là dã thú ngây thơ nữa, cái gì cũng có thể thiếu nhưng không thể thiếu tên. Nếu ngươi không chê, từ nay về sau ngươi gọi là Hồ Vân đi!"
Hai chữ "Hồ Vân" không ngừng vang vọng trong mộng cảnh, dường như sắc trời cũng nổi lên biến hóa.
Ở bên ngoài giấc mộng, Doãn Thanh mới nhìn thấy mây đen đầy trời. Kết quả là chỉ một lát sau, những đám mây dường như muốn tan đi. Mặt trời cũng lộ ra ở một góc. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không cần lấy áo quần vào.
"Khục.... Khục khục khục..."
Ở bàn đá bên kia truyền đến một cơn ho khan quái dị, kéo ánh mắt của Doãn Thanh trở về.