Dịch: Vạn Cổ
Biên: Mèo Bụng Phệ
***
Hai vị Nhật Du Thần này chính là phó sứ giả bên cạnh Nhật Tuần Du tại Âm Ti đất Kinh Kỳ. Bọn họ đã công tác tại âm phủ hơn trăm năm, nhưng đây chính là lần đầu tiên mà họ gặp tình huống kỳ lạ đến thế. Con yêu quái này dám đối mặt với bọn họ mà không e dè, sợ hãi!
Ngẩn người chốc lát, vị phó sứ giả bên phải quát hỏi cô gái:
"Yêu nghiệt, sao dám ẩn nấp trong nhà dân lành tại phủ Kinh Kỳ này?"
Cô gái trước mặt này có yêu khí khá nhạt. Theo cái nhìn của Nhật Tuần Du, đó có lẽ là một loại tinh mị thông thạo biến hóa thay vì phán định nó là yêu quái hóa hình. Giữa hai khái niệm này, thực lực sẽ khác nhau về bản chất.
Lúc này, hai vị Nhật Tuần Du cầm chuôi đao trên tay, còn hai gã sứ giả kia cũng nắm lấy Câu Hồn Tác* bên hông, nhìn cô gái nọ.
(Tác: dây thừng) "Trước hết, không cần dẫn hồn phách của Chu Niệm Sinh đi vội. Chuyện quan trọng bây giờ là bắt lấy con nghiệp chướng này!"
Nhật Tuần Du vừa ra lệnh, vừa rút thanh đao ra khỏi vỏ. Hai sứ giả kia cũng kéo cả sợi Câu Hồn tác ra. Âm khí sôi sục xung quanh bốn vị khách đến từ âm phủ.
Vẻ mặt của cô gái có vẻ đau thương, buồn bã. Vốn đang ngồi yên lặng bên cạnh giường, cô ta đứng dậy một cách chậm rãi, vái chào mấy vị âm sai này theo cung cách vạn phúc**.
(Vạn phúc: một cách chào của người phụ nữ thời xưa. Người chào siết hai tay lại với nhau thật chặt, xá lên xuống nhẹ nhàng ở vị trí ngang ngực, hơi chếch xuống phía dưới một chút, đồng thời cúi nhẹ đầu, tỏ vẻ chào hỏi, chúc tụng khách đến thăm.) "Thưa các vị Âm sai đại nhân! Tiểu nữ biết rằng các ngài sẽ không tha cho ta! Thế nhưng, hôm nay chính là ngày cuối cùng của Chu lang, trong khi tiểu nữ và huynh ấy đã yêu nhau bao năm nay rồi. Vì thế, cầu xin các ngài có thể thư thả một chút thời gian, để tiểu nữ tiễn huynh ấy đến Âm Ti, sau đó ta sẽ tự nguyện nhận án phạt, tuyệt đối không phản kháng!"
Những người gia quyến còn lại trong nhà họ Chu đều không hiểu mô tê gì cả, chỉ thấy lão gia thở hổn hển, quằn quại. Trong khi đó, do âm khí nồng nặc trong phòng, những người thường đều có cảm giác nơi này rất lạnh lẽo.
Hơn nữa, bọn họ đều nghe rõ lời cô gái nói, nên tái hẳn sắc mặt, nhìn trước nhìn sau rồi tụm lại thành một nhóm.
"Âm sai à? Âm sai đến rồi ư?"
"Là đến dẫn lão gia đi sao? Hèn chi căn phòng u ám thế này!"
"Suỵt... be bé cái mồm lại..."
Nghe nàng nó vậy, Nhật Tuần Du bèn liếc nhìn nàng rồi nheo mắt lại, quan sát cẩn thận hơn.
"Một tên tinh mị nho nhỏ như ngươi cũng dám cò kè, mặc cả với Âm sai bọn ta à? Đừng tưởng không để lộ lệ khí ra ngoài thì bọn ta sẽ tin. Nếu yêu tà muốn hại người, nó luôn luôn có biện pháp che giấu tai mắt của người khác."
Vị Nhật Tuần Du còn lại cũng cười lạnh rồi nói:
"Ngươi dù có chống cự hay không thì có gì quan trọng? Đừng nói là tiễn lão già này một đoạn đường, đích đến của cả hai ngươi chính là phủ Âm Ty đấy."
Cô gái tỏ vẻ kiên quyết, ngẩng đầu nhìn hai vị Nhật Du Thần, rồi lại nhìn hai vị sứ giả Câu Hồn.
"Nếu đã vậy, mời sứ giả Câu Hồn ra tay."
Lời nói này đã khiến hai vị Nhật Tuần Du và cả sứ giả Câu Hồn phải sững sờ. Bởi vì, bọn họ chưa bao giờ gặp bất cứ con yêu vật nào lại bó tay chịu trói như thế! Chẳng lẽ con tinh mị này lại nghĩ có thể quay về được sau khi đặt chân đến Âm Ti ư? Hay nó đang ấp ủ âm mưu nào đó?
"Ra tay!"
Nhật Tuần Du quát to, âm khí trên thân chấn động. Hai gã này hóa thành hai cái bóng trắng mờ ảo, xuất hiện hai bên phải, trái của cô gái kia. Đoạn họ vung tung đao chém xuống nhanh như chớp nhoáng.
Trong lúc đó, hai vị sứ giả cũng ném Câu Hồn Tác ra. Vũ khí này cũng tương tự như một cây roi dài thông thường, quất về cô gái kia.
Hai vị sứ giả ở hai bên trái, phải đan xen vào nhau; hai thanh đao chém trúng vào hồn phách của cô gái này. Cùng lúc đó, Câu Hồn Tác tựa như sợi dây xích, quất thẳng vào cô một trận điếng người, đau đến nỗi hồn phách đều run rẩy.
Từng giọt mồ hôi nặng hạt lăn dài trên mặt cô gái, trượt qua cằm, rơi xuống đất. Thế nhưng, cả người cô đứng chắp tay như cũ, không hề nhúc nhích, cố gắng chịu đựng bốn đòn tấn công này.
"Ngươi..."
Hai vị Nhật Tuần Du ngoảnh mặt nhìn nhau, tay nắm chặt cán đao, nhưng không chém ra nhát thứ hai.
Ngay thời điểm này, Kế Duyên vẫn đứng trong sân nhỏ, dùng ánh mắt xám đục ngắm nhìn cảnh tượng trong phòng. Có vẻ như những cánh cửa phòng đều là hư vô đối với bản thân hắn.
Tình cảm của con yêu vật này và Chu Niệm Sinh quả thật làm người cảm động, ngay cả quỷ sai Âm ty cũng mủi lòng trong thoáng chốc. Thế nhưng cảm động không đồng nghĩa với buông tha. Nếu nàng ta thật sự bước xuống Âm Ti, các vị Ti thần dưới đó chắc chắn sẽ bắt nàng lại.
Cô ta chỉ muốn đưa tiễn một đoạn đường, dại gì mà chôn vùi tính mạng của bản thân?
"Chắc chắn cô nàng còn có hậu chiêu nào đó!"
Trong thời gian Kế Duyên suy ngẫm, vị sứ giả trong phòng đã dùng một sợi Câu Hồn Tác trói chặt hồn phách của cô gái. Nhờ vào sự hợp tác của bản thân cô ta, gã có thể dắt cô ta ra khỏi phòng mà không hề tốn chút sức lực nào.
"Hả?"
Có vẻ như Kế Duyên đã nhìn ra cách thức mà nàng ta dùng để lươn lẹo rồi.
Hồn phách của cô gái này bị rút ra vẫn là bộ dáng con người, trong khi bộ quần áo mà cô ấy từng mặc lại biến thành một bộ đồ lông trắng. Mặc dù yêu vật tinh quái có thể duy trì bộ dáng hồn phách con người, thế nhưng sự biến đổi của bộ y phục kia lại khá là kỳ quái.
Chốc lát sau, tiếng gào khóc, bi thương có, thiết tha cũng có truyền ra từ bên trong căn phòng.
"Phụ thân...!"
"Lão gia ơi, sao ông nỡ bỏ tôi mà đi!!!"
"Con trai bất hiếu!!!"
...
Dĩ nhiên, lão già họ Chu cũng đã đi đến tận cùng của dương thọ, nhắm mắt qua đời.
Quả nhiên, hai vị Nhật Tuần Du của Âm Ti chia ra áp trận, một người phía trước, một phía sau. Hai vị sứ giả Câu Hồn đứng hai bên, bắt giữ hai hồn phách, lôi từ trong phòng ra ngoài.
Có vẻ như hai vị sứ giả này cũng linh động, mắt nhắm mắt mở cho ngoại lệ lần này, né sang một bên trong lúc dẫn hồn, để đôi tình nhân ở dạng hồn thể này có thể nương tựa nhau mà đi.
Kế Duyên đứng tựa vào một gốc cây gần đó, tại nơi có bóng râm. Do sử dụng Chướng Nhãn Pháp, nên hắn tựa như đã hòa cùng bóng cây thành một thể. Bốn tên quỷ sai và hai linh hồn lướt ngang, đều không thể phát hiện ra còn một người khác đang đứng đây.
Nhìn hai đầu hồn phách bị xiềng xích ấy, trông bộ dáng già nua của ông cụ và cô gái xinh đẹp tựa sát vào nhau mà đi kia, thật ra Kế Duyên không hề có cảm giác bọn họ là cha con, mà đúng thật cảm nhận đó là một đôi tình nhân ân ân ái ái, không muốn xa rời.
Dùng ô Âm Ti che đầu, quỷ sai dẫn dắt linh hồn đi xuyên qua đường phố phủ Kinh Kỳ. Trong đôi mắt của hai hồn phách kia, họ bắt đầu trông thấy sương mù bao phủ cả con phố, còn khách bộ hành xung quanh chỉ là những bóng mờ mông lung.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, kể như càng gần Âm Ti hơn rồi.
Chu Niệm Sinh và cô gái nắm tay nhau, kề vai bước đi. Người đàn ông lộ rõ vẻ buồn bã, trong khi người phụ nữ kia vẫn tỏ thái độ thản nhiên.
"Làm sai nha bao năm nay, ta đã từng thấy qua tình người duyên ma, nhưng tình người duyên yêu như thế này, đúng là lần đầu tiên ta thấy!"
"Hừ... tựu chung lại, yêu tà là thứ hại người. Chẳng biết Chu Niệm Sinh đã gần gũi với ả ta bao lâu, dù con yêu vật ấy có chủ ý khắc chế bản thân, nhưng chung phòng lâu nay như thế, làm sao tránh khỏi việc nguyên khí bị ăn mòn."
"Ha ha ha, Chu Niệm Sinh, ngươi đúng là có phúc mới trải qua một mối tình đẹp đến thế. Có điều, con yêu vật này không tốt số như người rồi."
Gặp chuyện kỳ lạ thế này, các vị Âm sai ấy bèn hàn huyên vài câu, khiến Chu Niệm Sinh xiết chặt bàn tay cô gái.
Những năm qua, vì đau bệnh nên thân thể của Chu Niệm Sinh suy yếu dần, chưa bao giờ cảm thấy khỏe khoắn. Ấy thế mà, hôm nay ông ta lại có thể nắm tay cô gái chắc đến vậy, chung quy cũng là một niềm hạnh phúc đáng giá đối với hai "người".
Cô gái nhìn Chu Niệm Sinh, cười nhẹ.
"Chu lang, đừng lo lắng cho muội. Muội không sao, chỉ tiếc... Muội là loài yêu vật khốn khổ, chỉ biết hại người, không biết cách cứu người. Muội không có pháp môn của Tiên đạo, cũng không có thần dược, thuốc hay! Muội đã băng qua hàng ngàn dãy núi, trăm vạn con sông, cũng chỉ kéo dài được hai mươi năm tuổi thọ cho chàng..."
"Nhược Nương, muội theo huynh nhiều năm như vậy... Chu Niệm Sinh ta đây đã may mắn hơn rất nhiều thằng đàn ông khác trong thiên hạ!"
Hai linh hồn san sẻ tình cảm thắm thiết với nhau, nhưng tốc độ lướt đi của Âm sai càng lúc càng nhanh. Đã sắp đến Âm Ti mất rồi!
Miếu Thành Hoàng thấp thoáng ánh đèn và nhang khói, từng vầng sáng vàng chói, đầy vẻ công chính đang bao phủ nơi đó. Sau lưng ngôi miếu thờ ấy, chính là khu vực Âm Ti với sương mù dày đặc, mịt mù.
Nhìn thấy cường độ âm khí tăng lên phía trước mặt, xuyên qua cảnh tượng trong Âm Ti, nhóm người có thể trông thấy từng vị quỷ sai đang lượn lờ bên trong. Chu Niệm Sinh nhận ra cô gái càng siết tay của lão chặt hơn.
Khoảng cách đến Âm Ti đã sát lắm rồi, Chu Niệm Sinh bỗng nghe tiếng khóc nức nở mông lung vang lên từ bên cạnh.
"Chu lang... Bảo trọng! Muội... không thể tiễn huynh xa hơn nữa rồi!"
Nói xong câu này, hồn phách của cô gái bỗng vặn vẹo, trượt khỏi Câu Hồn Tác, chỉ để lại một góc áo lông màu trắng bị sợi dây xích thít chặt mà thôi. Trong khi đó, bản thể của yêu hồn lại phóng nhanh về phương xa.
Bốn tên âm sai đã nhận ra biến cố phát sinh.
Leng keng...
Hai vị Nhật Tuần Du rút đao ra, hóa thành dải bóng mờ màu trắng, đuổi theo yêu hồn.
"Yêu nghiệt to gan! Đã đến ngay cửa Âm Ti mà còn dám bỏ trốn?"
Một vị sứ giả Câu Hồn cũng tháo sợi xích sắt ra khỏi bộ áo lông trắng kia, đập về hướng hồn phách của cô gái nọ. Ai ngờ đâu, sợi xích quất về yêu hồn tựa như quất vào sương trắng.
Cùng lúc đó, ánh đao của hai vị Nhật Tuần Du lóe lên, chém xuyên qua một làn sương trắng. Rõ ràng là mọi đòn tấn công vừa rồi đều là đánh vào không khí mà thôi.
"Không xong, bị lừa rồi!"
Giờ khắc này, bộ áo lông trắng ấy đã bay đi thật xa, rồi hóa thành hình dáng của một cô gái.
"Chu lang! Bảo trọng!"
Tiếng nói thanh tao vọng đến càng khiến bọn quỷ sai tìm nhầm đối tượng giận dữ hơn.
Nhật Tuần Du giật mạnh Chiêu Hồn Linh từ hông xuống, ném nó lên bầu trời. Sau đó, y hóa thành bóng trắng, tiếp tục đuổi theo.
"Leng keng leng... Keng leng keng..."
Dưới tiếng rung mãnh liệt của Chiêu Hồn Linh, mọi người trong Âm Ti đã được cảnh báo. Có một vị chủ quan Âm Dương Ti bước ra ngoài, dùng ánh mắt lấp lóe nhìn thẳng về phương hướng mà Nhật Tuần Du đang truy đuổi yêu hồn.
"Yêu vật dám đùa giỡn trước miếu Thành Hoàng đất Kinh Kỳ, lý nào là vậy?"
Tiếp theo, lại có Công Quá Ti, Thưởng Thiện Ti, Phạt Ác Ti, hàng loạt chủ quan khác xuất hiện, thi triển bảo bối, đuổi theo yêu vật.
Trong khi đó, Chu Niệm Sinh đang bị hai vị sứ giả Câu Hồn trói buộc, lòng sợ hãi đến nổi sắp mất hồn, lạc vía.