Xe lăn bánh một mạch về đến khách sạn, anh tiếp tục nắm tay cô lôi về phòng, dù cô cố gắng bảo anh buông ra nhưng chỉ vô ích, đây là lần đầu tiên Giai Nghị cư xử có chút mạnh tay với cô như vậy.
Anh không để Lam Yên về phòng của cô, mà lại muốn đưa cô vào phòng anh. Lam Yên không hài lòng, cô chẳng nuốn thuận theo:1
- Anh muốn làm gì? Mau bỏ tay tôi ra!
Cánh cửa phòng vừa mở, cô lại liên tục vùng vẫy, anh không đủ kiên nhẫn nữa, vội bế thốc cô lên khiến Lam Yên giật cả mình.
Anh đá chân đóng sầm cửa lại, bước đến giường, anh đặt cô nằm xuống, lúc này cô cảm thấy tình hình đang chuyển biến rất căng thẳng. Lam Yên ngồi lùi về sau, ánh mắt sợ sệt nhìn anh:
- Huân Giai Nghị, anh...anh muốn làm gì?
Anh khẽ cong môi, nụ cười mị hoặc, có chút giễu cợt:
- Muốn làm chuyện mà trong "quan hệ công việc" nên làm.
Cô khẽ nhíu mày, chẳng rõ anh đang nói khùng nói điên gì nữa, chỉ biết rằng sự nguy hiểm toát ra từ anh khiến cô phải choáng ngợp.
Giai Nghị khụy một chân trên giường, cô vội chụp lấy chiếc gối mà ôm chặt vào người.
- Anh...anh đừng qua đây. Tuyệt đối không được qua đây.
Lúc này cô đã rơi vào hang sói, lời cầu xin tha thiết cũng chẳng có ích gì. Anh tiến đến gần cô, thẳng tay giật lấy chiếc gối rồi quẳng mạnh xuống đất. Cô hoảng sợ khi anh nắm lấy cánh tay mình:
- Huân Giai Nghị anh tránh xa tôi ra.
Anh cúi người, luồn tay phía dưới lưng cô, thao tác dứt khoát lại nhuần nhuyễn. Đôi môi nghịch ngợm hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cô vừa nhột lại có chút bực bội trong người nên cố sức đẩy anh ra.
- Anh điên rồi sao? Mau bỏ tôi ra. Tôi xin anh.
Mặc kệ khuôn miệng xinh xắn đang thốt ra những lời trách móc lẫn van xin, anh vẫn tiếp tục làm việc mà bản năng đàn ông thoi thúc. Môi cô bị anh ngăn chặn bởi nụ hôn say đắm, cô mở to mắt, mày đẹp níu lại, nhưng sự chống cự lúc này hoàn toàn vô nghĩa.
Người đàn ông tinh nghịch nút lấy hai cánh môi mềm. Bàn tay bạo dạn chạm vào nơi nhấp nhô đầy đặn, không nhịn được trước sự quyến rũ mê người, bàn tay anh bóp nhẹ bầu ngực căng tràn, cô đưa tay đẩy mạnh vai anh, nhưng Giai Nghị lập tức nắm lấy cổ tay cô ghì xuống giường.
Anh đưa tay nới lỏng cavat rồi tháo hẳn khỏi cổ. Trong chớp mắt, anh tóm lấy hai cổ tay cô rồi đưa lên đỉnh đầu, thao tác thuần thục dùng cavat trói chặt hai tay cô lại.
Hành động của anh quá nhanh, cô chẳng kịp chống cự, nhưng thực chất cũng chẳng đủ sức để phản kháng.
- Anh làm gì vậy? Làm ơn dùng lại đi mà.
Bảy năm trước, anh là người đàn ông lấy đi sự trong trắng của cô, đến hôm nay, cũng chỉ có anh, duy nhất Huân Giai Nghị động chạm vào cơ thể cô một cách thân mật như thế này.
Anh đưa tay kéo hẳn cổ áo của cô xuống chân đồi, để lộ bra áo đang che chắn ngọn đồi đầy đặn, cô xấu hổ, hai má đỏ ửng. Giai Nghị kề môi sát tai cô, hơi thở đều đặn cận kề của anh khiến cô cảm thấy rất nhột.
- Chúng ta đâu phải lần đầu làm chuyện này, cô không cần cuống lên như vậy.
Lời nói của anh khiến cô sững người, cảm giác như tia điện vừa giật qua người, sốc không kịp phản ứng. Lam Yên nhìn anh đăm đăm, vài giây sau, cô định thần lại, cố giữ điềm tĩnh mà hỏi lại:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên gương mặt nam thần, anh nhìn cô, như thể nhìn thỏ nhỏ ngây ngô chui vào hang, đến khi gần bị thịt mà vẫn chưa phát hiện ra, trong sự tội nghiệp lại bộc lộ ra nét đáng yêu vô cùng.
Giai Nghị cúi người hôn lên bầu ngực trắng nõn, khe ngực quyến rũ khiến anh phải nhức mắt. Mái tóc cô mềm mượt, bóng bẩy phủ trên ga giường, hình ảnh mỹ lệ, yêu kiều. Sự hấp dẫn đập thẳng vào tầm mắt, sao có thể làm lơ mà không nhanh thưởng thức.
- Em thừa hiểu mà.
Bỏ lại một câu nói ngắn gọn, hành động của anh mỗi lúc càng thêm nhanh chóng, dứt khoát cởi bỏ bra trên người cô, hai tay Lam Yên bị trói chặt chẳng thể chống cự.
Nhìn thấy vòng một căng tròn của mình lộ hẳn ra trước mắt anh, cô ngượng ngùng đến mức đỏ cả hai tai. Dù muốn đưa tay che chắn cũng không thể.
- Đừng mà, xin anh...làm ơn dừng lại đi.
Anh đưa tay chạm vào một bên ngực, chiếc bánh bao vừa vặn nằm trong lòng bàn tay to lớn. Độ đàn hồi mềm mại, viên trân chân tiếp xúc với lòng bàn tay, cảm giác lâng lâng khó tả, anh không nhịn được liền tùy ý nhào nặn chúng, lúc này dù cô muốn phản kháng cũng tuyệt nhiên vô ích.
Anh lại cuồng nhiệt hôn lên môi cô, đưa chiếc lưỡi không xương luồn lách vào khoang miệng đối phương, tinh nghịch khuấy đảo một vòng, tận hưởng dư vị ngọt ngào. Nút lấy hai cánh môi mềm mại, anh cắn nhẹ trêu chọc, cô nhíu mày trong nỗi bất lực, chỉ đành phó mặc để anh thưởng thức cơ thể mình. Người duy nhất chạm vào cô chỉ có mỗi anh, trước đây hay bây giờ cũng vậy.