CHƯƠNG 84: ĐÚNG MỰC
“Được được được, không phải cậu đang đợi điện thoại của ai cả, là tôi quá bà tám, được chưa!”
Lý San nhíu mày mập mờ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hoàng Ngân, liền trở về bàn mình làm việc.
Lý San vừa đi, Hoàng Ngân liền buông lỏng hai vai.
Hai mắt vẫn nhịn không được liếc về chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng trên bàn làm việc của mình, cô túm tóc, chẳng lẽ thật sự mình đang chờ điện thoại của ai sao?
Sao lại thế này!
Thế nhưng là, không nhận được tin nhắn của anh, tại sao lòng của cô trở nên thẫn thờ như vậy.
…
Từ đó về sau khá nhiều ngày đã trôi qua, Hoàng Ngân đều không gặp mặt Cao Dương Thành.
Đương nhiên, cũng không có nhận được cú điện thoại nào của anh, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có, mà Hoàng Ngân, tự nhiên cũng sẽ không chủ động liên hệ anh.
Phảng phất từ ngày hôm ấy, giữa bọn họ liền thành hai người dưng không dính dáng gì với nhau, mà sự vuốt ve nồng ấm của đêm hôm đó, giống như một một giấc mộng phù hoa, một giấc mộng xuân mà thôi, sau khi tỉnh mộng, giống như tất cả mọi chuyện lại trở về như trước.
Hôm đó, Hoàng Ngân tan làm.
Mới vừa bước ra công ty, không ngờ trời liền trút mưa lâm râm.
Buổi sáng lúc rời khỏi nhà rõ ràng trời vẫn nắng, không nghĩ tới buổi chiều trời liền chuyển âm u, mà Hoàng Ngân cô cũng không mang ô theo.
Từ công ty đến tàu điện ngầm mất tầm mười phút, mưa rơi không lớn, Hoàng Ngân cũng liền không suy nghĩ nhiều, đưa túi xách giương lên đỉnh đầu, liền chạy vào trong làn mưa.
Mà ông trời giống như cố ý đối trọi với cô, mắt thấy còn cách một đoạn mới đến tàu điện ngầm, nhưng mưa rơi trên đỉnh đầu càng rơi càng lớn, Hoàng Ngân ngắm nhìn bốn phía, vội vã muốn tìm một chỗ nơi tránh mưa, nhưng không ngờ, liền gặp được… Cao Dương Thành?
Anh ấy cầm chiếc ô màu đen, bộ đồ vést màu xám giấu lẫn vào màn mưa tối tắm mịt mù, tôn quý tao nhã như anh vậy, phong độ phi phàm lại nổi bật, chậm rãi ung dung bước về phía Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân vui mừng, vừa chuẩn bị nghênh đón, nhưng không ngờ, anh lại ngừng bước ở chỗ để xe cách nơi cô đứng không xa.
Chỉ thấy một bóng hình xin đẹp dịu dàng chui vào dưới tán chiếc ô, sau đó, ôm lấy anh tràn đầy cõi lòng.
Mà Cao Dương Thành, thái độ kì lạ không đẩy ra người phụ nữ trong ngực, ngược lại giang tay ôm cô ta.
Hoàng Ngân sững sờ…
Giật mình đứng trong màn mưa, nhất thời trong một giây, đầu óc cô chợt trống rỗng.
Trái tim, nháy mắt đập loạn nhịp.
Người phụ nữ dưới tán dù, nghiêng đầu cười với Cao Dương Thành, thân mật thì thầm chuyện gì đó.
Mà Cao Dương Thành cũng phối hợp với chiều cao của cô ấy, đầu anh cúi thấp, khóe miệng cong cong ý cười, chăm chú nghe cô ấy nói, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, Hoàng Ngân nghe được thanh âm trái tim mình vỡ tan.
Bởi vì, người phụ nữ kia….
Cô biết!!
Đó là người phụ nữ vẫn luôn ở giữa cô và Cao Dương Thành bốn năm trước, mà trong một ngày nào đó đột nhiên biến mất, biến mất không còn tăm hơi, mà bốn năm sau…cô lại thấy được cô ấy— Lữ Thu! !
Cô ấy đã trở về…
Lại một lần nữa về bên cạnh Cao Dương Thành anh.
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt tối tăm mờ mịt, khiến cô gần như nhìn mọi thứ đều trở nên mơ hồ không rõ.
Đã từng, Cao Dương Thành nói với cô, Lữ Thu mãi mãi không phải mẫu người lí tưởng, hay một món ăn sẽ xuất hiện trên bàn cơm của anh.
Nhưng mà đến hôm nay thì sao?còn không phải đã trở thành “đồ ăn” của anh hay sao? Nếu như không phải, anh ấy sao lại cùng cô ấy thân thiết như vậy?
Cao Dương Thành mà cô nhớ, xưa nay không hề tuỳ tiện thân thiết với bất kì người phụ nữ nào, nhưng bây giờ… Khóe miệng của anh cười như gió xuân, không gạt được bất cứ người nào.
Ít nhất thì nụ cười như gió xuân kia đã mang đên một tin tức…đó chính là, anh ấy thích cô ấy.
Hoàng Ngân chỉ thấy tim mình phảng phất bị thứ gì đập mạnh một cái, hít một hơi, liền cảm giác chỗ ấy bị đâm đau nhức.
Cô ép buộc mình nhìn về hướng khác, không nhìn bọn họ nữa, cô giương túi xách lên, xông tới vượt qua chỗ bọn họ, chạy vội về phía tàu điện ngầm.
CHƯƠNG 84: ĐÚNG MỰC(2)
Khoảng khắc lướt qua bọn họ, mũi Hoàng Ngân chua sót, nhưng cô không dừng lại, thậm chí là bước chân chạy càng lúc càng nhanh…
Thẳng đến chạy vào tàu điện ngầm, đi hướng bệnh viện K, Hoàng Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thấy được bọn họ thân mật với nhau, trong lòng cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Khi bóng lưng gầy của Hoàng Ngân lướt qua bọn họ trong mưa, Cao Dương Thành vừa nhấc mắt liền thấy được cô.
Dù cho bóng lưng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, nhưng anh cũng có thể xác định, người phụ nữ vừa nãy kia, chính là Đỗ Hoàng Ngân.
“Dương Thành, anh đang nhìn gì vậy?”
Lữ Thu cười, nhìn theo hướng ánh mắt của Cao Dương Thành, chỉ thấy bóng lưng Hoàng Ngân chạy vào tàu điện ngầm.
Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn xem Cao Dương Thành, khó tin nói, “Hai người vẫn còn bên nhau?”
Cao Dương Thành thu hồi ánh mắt âm u, khóe miệng biểu lộ ý cười khó hiểu, lắc đầu, “Không, không còn nữa.”
Từ khi cô nói, từ khoảng khắc cô muốn làm tình nhân của anh, giữa bọn họ, liền chỉ còn lại quan hệ giao dịch mà thôi!
Quan hệ này cứ như vậy đơn giản, rõ ràng như vậy mà thôi! !
Đỗ Hoàng Ngân cô có thể phân biệt mối quan hệ này rõ ràng đến như vậy, vậy anh, tự nhiên cũng không nói gì được nữa.
Trò chơi mèo vờn chuột, trọng yếu nhất chính là, chịu được nhẫn nại! Nắm chắc được đúng mực!
…
Trong đêm, gần lúc rạng sáng, Hoàng Ngân từ bệnh viện đi ra, đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi rung một cái, một tin nhắn hiện ra.
Là tin nhắn Cao Dương Thành gửi tới.
Hoàng Ngân hơi kinh ngạc.
Nội dung tin nhắn khá ngắn gọn mà dễ hiểu.
“Đến bệnh viện tìm tôi, mười phút.”
Hoàng Ngân hết nói nổi.
Xác thực, từ bệnh viện K đến Vinmec, vẻn vẹn mười phút đi xe, anh ấy tính giờ quá là chuẩn rồi đó.
Hoàng Ngân nghĩ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn xóa tin, xoá sạch tin nhắn từ anh trong điện thoại di động, cuối cùng,đúc điện thoại di động vào trong túi, tựa như không có việc gì bước ra bệnh viện, đi về phía xe buýt về nhà.
Mặc dù anh nói qua, làm tình nhân, cầm tiền của anh, thì cô nên đến khi được “truyền”.
Nhưng thật có lỗi, cô không đáp ứng được.
Huống chi bác sĩ đã nói qua, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xác suất thành công thụ tinh, mà cô, cả người không thấy chút vui vẻ nào, nhất là từ khi thấy anh lần trước, cho nên, hôm nay tuyệt đối không phải là ngày thích hợp làm tình nhân!
Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Cao Dương Thành!
“Không đến cũng được, giao dịch tự nhiên bị hủy bỏ do cô làm trái với điều ước, tạm thời đình chỉ dùng thẻ.”
Hoàng Ngân nhận được tin nhắn này, đã ngồi trên xe buýt về nhà mình.
Vừa lúc qua mười hai giờ, đây tuyệt đối là chuyến xe cuối của thành phố.
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đau đầu đến kịch liệt, cái tên này có lẽ đang cố ý giày vò cô? Cũng không biết đến cùng là muốn làm gì.
Cuối cùng không có cách nào, Hoàng Ngân đành phải xuống trạm xe kế tiếp,vẫy xe taxi liền đi đến bệnh viện.
Có biện pháp nào nữa đâu? Cô cần tinh trùng của anh ta cứu mạng con mình, cho nên bị anh khống chế như vậy, Hoàng Ngân cũng chỉ đành chấp nhận.
Đúng vậy, thứ cô muốn, chỉ là tinh trùng của anh mà thôi!
Đỗ Hoàng Ngân, mày nhất định phải nhớ cho kỹ! người đàn ông kia gần gũi với ai, mập mờ với ai, cũng không liên quan đến mày cả! Huống chi, ngày hôm đó không phải chính mày cũng cam đoan như vậy sao?
Hoàng Ngân một lần lại một lần thì thầm, nhắc nhở chính mình, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười sáng lạng của Cao Dương Thành, cô vẫn là không có cách nào làm được không hề để ý đến.
Cô để ý, mà lại là vô cùng để ý!
Vừa thấy được nụ cười nơi anh cô liền không tự nhủ được nhớ đến một màn ấm áp của anh và Lữ Thu nọ. Hoàng Ngân càng sầu muộn hơn.
Đứng bên ngoài cửa thủy tinh tại văn phòng, thấy anh đang cùng đồng nghiệp trò chuyện vô cùng vui vẻ, giống như cảm thấy sự xuất hiện ngoài cửa của Hoàng Ngân, anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Hoàng Ngân, anh híp híp mắt, ngoắc tay ra hiệu cô đi vào.
Hoàng Ngân chán ghét động tác này của anh, cảm thấy anh ấy xem cô như con chó nuôi trong nhà vậy.
Cho nên đến cuối cùng, dứt khoát tránh người sang một bên, tựa vào khung cửa thủy tinh, chép chép miệng không động đậy.
Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân đang bực bội với mình, cùng đồng nghiệp chào một tiếng, liền khoanh tay đi ra văn phòng .
Thấy Cao Dương Thành đi ra, Hoàng Ngân không để lại dấu vết nuốt nước miếng, đứng thẳng người, đợi anh đến gần, Hoàng Ngân không chút khách khí giương tay lên trước mặt anh.
Lông mày sắc như dao của Cao Dương Thành nhếch lên, “chuyện gì?”
“Tiền.” Hoàng Ngân bĩu môi, mặt không chút thay đổi nói, ” tiền xe taxi, báo cho anh chi trả chứ sao.”
Cuối cùng, cô từ trong túi lấy ra hóa đơn xe taxi, đưa cho anh, “70 ngàn.”
Cao Dương Thành híp híp mắt, khoanh ngực, không thể tưởng tượng nổi chắt lưỡi nói, “Đỗ Hoàng Ngân, em đúng là con buôn.”
“Đúng vậy, tôi là con buôn, là người dân tỉnh lẻ, không giống với những người phụ nữ anh yêu thích kia, đều là đại tiểu thư không dính khói lửa trần gian, giống tôi như vậy sao có thể so với các cô ấy được chứ, đúng không?”
Hoàng Ngân một hơi liền đem những lời ghen tuông thốt ra, thậm chí đại não còn chưa suy nghĩ kĩ càng. Nên nói xong cô liên hối hận, hối hận đến nỗi hận không thể đem đầu lưỡi này cắt đứt đi thôi.
Phải biết lời này đều chưa đầy sự ghen tuông, chỉ những người phụ nữ miệng đầy ghen tuông mới nói ra thôi!
Ghen? Ghen ghét? Nhưng Đỗ Hoàng Ngân cô tại sao cũng như vậy? Cô chẳng qua là đến xin tinh trùng của anh mà thôi, dựa vào cái gì mà ghen tuông chứ?
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm Hoàng Ngân một chút, lại cuối cùng cũng không nói gì, tay vuốt trán cô , sờ một chút, cũng may, không có dấu hiệu phát sốt.
“Chờ tôi hai phút, tôi đưa em về.”
Anh nhàn nhạt bàn giao một câu, quay người liền đi vào văn phòng thay quần áo.
Hoàng Ngân kiềm chế.
Hóa ra anh ấy kêu mình tới đây, chuyện gì đều không làm?
Cái tên này đến cùng muốn làm gì!
Hoàng Ngân lại không biết là, anh kêu cô đến là để chứng thực một chút, cô dầm mưa có phải hay không lại bị cảm, cũng may là lần này bình yên vô sự.
Mặt khác, kêu cô đến, là vì từ biệt cô, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, anh muốn rời khỏi thành phố A một thời gian.
Cao Dương Thành cởi áo khoác trắng, thay vào đó là bộ âu phục màu xám may thủ công Italy cô nhìn thấy lúc ban ngày.
Mặc trên người anh, không thể nghi ngờ, tao nhã, tôn quý, tuấn tú phi phàm, như hoàng tử đang chờ tham gia bữa tiệc xa hoa , để Hoàng Ngân vốn tầm tình không tốt lại càng nổi lên vài phần ghen tuông. Cô khó chịu nghĩ đến cảnh tượng thấy hôm nay.
Bàn tay bé nhỏ của Hoàng Ngân vươn về trước mặt anh: ” bác sĩ Cao, tôi không cũng anh đưa đi, anh trả tiền xe taxi cho tôi là được, tự tôi gọi xe trở về.”
Hoàng Ngân không nghe được Cao Dương Thành đáp lại, chỉ đột nhiên cảm giác gánh nặng trên vai, một kiện áo khoác liền khoác lên thân thể yêu kiều của cô.