CHƯƠNG 427: LOẠI BỎ HOÀI NGHI
Cô đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Ly Dã.
Trong phòng của khách sạn Thái Tử:
“Thế nào?”
Lưu Uy hỏi ngược lại Tiểu Yến:
“Còn thế nào nữa? Làm thôi!”
Tiểu Yến vắt chân, ngồi hút thuốc trên sofa với vẻ mặt không vui, lại hoài nghi liếc mắt nhìn Lưu Uy: “Anh Lưu, sao lại như thế vậy? Cậu Lê không đáng tin sao?”
“Aizz, cậu Lê từ trước đến nay không gần phụ nữ, lần này lại vô cớ cậu ta để mắt đến! Huống chi cô ta còn là một phóng viên, không thể không đề phòng một chút!”
Làm ngành này của bọn họ, tính phòng bị luôn cao hơn so với người thường.
“Thôi được rồi! Chẳng qua chỉ là một phóng viên, đến mức đó sao?”
Tiểu Yến khinh thường hừ lạnh một tiếng, phả ra một làn khói.
Nhưng lại còn, hung hăng mà dạy dỗ !!
Lục Li Dã bắt Hướng Tình ngâm mình trong bồn nước lạnh mười lăm phút, rồi mới kéo cô từ bồn tắm đi ra, không chút thương tiếc ném cô lên giường.
Hướng Tình vô thức lăn hai vòng, đầu óc khó khăn lắm mới tỉnh táo được vài phần, lại bắt đầu trở nên choáng váng mơ hồ.
Khó khăn ngồi dậy, cô cũng tức giận, ngửa cổ lên quát Lục Li Dã: “Anh làm gì đó? Muốn làm chết người hay sao hả?”
“Ngã chết thật thì mọi chuyện coi như xong!”
Anh đỡ phải quan tâm!
“…”
Hướng Tình bị anh nói cho một câu mà thiếu chút nữa hộc máu.
Đầu vẫn còn có chút choáng, trên mặt cũng vẫn còn tức giận vì đau.
Đó là bởi vì vừa mới bị cái tên khốn trước mắt này tát một cái.
Cho nên, Hướng Tình dù có choáng, có đau, cũng không biết rõ được, cái tên có vài phần đẹp trai trước mặt này… thực ra cũng là một tên khách ghê tởm!!
Cô vội vàng đứng lên giường, dựa vào đôi chân nhỏ bé, muốn chạy về phía bên ngoài.
Tất nhiên, bước chân mới bước ra được một bước, đã bị Lục Li Dã bắt trở về: “Bịch …” một tiếng, lại bị ném trở về giường một cách rất thô lỗ.
Đầu, đụng vào giường, đau đến mức khiến cho Hướng Tình phải nghiến răng:
“Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?”
Hướng Tình hoàn toàn nổi giận.
Ánh mắt, có chút lạnh lẽo.
Rồi bỗng nhiên, bóng người cao lớn và nguy hiểm trùm xuống, tiến gần về phía Hướng Tình.
“Sau này, không có sự cho phép của tôi, không được bước ra khỏi cửa này, nửa bước!’
“Anh cho rằng anh là ai chứ??”