CHƯƠNG 397: EM SẼ KHÔNG LẤY ANH
“Là chuyện gì? Kể mẹ Ngân nghe xem.”
Hoàng Ngân đặt chén canh xuống, chú tâm lắng nghe.”
“Con nghĩ vậy nè, con người trên thế gian này sống thật không đơn giản chút nào, trước đây với một số tình cảm, một số người con đã quá cố chấp, sự cố chấp đó lại là một loại gánh nặng khiến cho con mệt mỏi. Nhưng từ sau khi con đi một vòng từ Diêm Vương phủ về, đột nhiên con nghĩ thông rất nhiều, không còn muốn theo đuổi những chuyện hồ đồ ngu xuẩn, lúc được lúc mất, với những thứ không thuộc về mình nữa, con bắt đầu cảm thấy mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn sống cuộc sống an phận đời thường, bình dị một chút đôi khi lại hạnh phúc hơn, đúng không ạ?”
Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.
Trong phút chốc cảm thấy cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ đến con trai mình, trong lòng bà tràn đầy mâu thuẫn giằng co.
“Đúng! Những gì con nói đều rất đúng, hạnh phúc mà con người hướng đến cả đời, đó chính là sự bình dị và tính toán lâu dài. Nhưng cái người mà con nói, có thật là người mà con muốn cùng nhau tính chuyện lâu dài cả đời không! Tam Nhi, mẹ biết chuyện như vậy, trong lòng ai cũng cảm thấy khó khăn, con giận anh con, đó cũng là chuyện hợp lý, nhưng mà …”
“Mẹ Ngân …”
Vũ Quỳnh lắc đầu, đáy mắt thoáng chút bi thương: “Thì cứ coi như con với anh ấy có duyên không có phận vậy!”
Hoàng Ngân nghe đến đây bắt đầu không bình tĩnh được nữa: “Tam Nhi, mẹ cảm thấy con nên cho anh con một cơ hội! Lúc con mới ra khỏi phòng phẩu thuật, nó đã nói với mẹ là nhất định sẽ cưới con! Con vẫn chưa cho nó cơ hội để ngỏ lời với con, giờ sao lại…”
“Mẹ Ngân …”
Vũ Quỳnh nghe xong những lời này của Hoàng Ngân, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Trong phút chốc, khóe mắt cô ươn ướt, cô lắc đầu: “Con không muốn anh ấy cưới con! Chuyện này dù sao cũng đã xảy ra rồi, với lại, cũng đã qua rồi! Đứa bé cũng không còn, mà sức khỏe của con cũng đang từ từ hồi phục rồi, con không cần anh ấy phải có trách nhiệm với con, hơn nữa …”
Vũ Quỳnh ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục nói: “Mẹ nói với anh ấy giùm con, anh ấy thật sự không phải người con muốn dựa dẫm cả đời…”
Người mà cô ấy muốn dựa dẫm cả đời, là người sẽ giống như ba cô, một khi đã nhận định, thì sẽ là cả đời, sẽ là duy nhất!”
Cô là duy nhất của anh ấy!
Mà không phải cái kiểu, luôn luôn lửng lơ không xác định trong mối quan hệ với hai người phụ nữ, đưa đẩy không kiên định… không biết anh ấy có cảm thấy mệt không, nhưng cô thì mệt thật rồi.
Đã mệt, lại còn trải qua sinh ly tử biệt, đột nhiên trong phút chốc, cô thật sự nghĩ thông suốt rồi.
Đời người vốn ngắn ngủi, cô cớ gì cứ hết lần này đến lần kia tự làm khổ bản thân mình?
Hoàng Ngân có vẻ như còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Mặc đến rồi, bà cũng không nói gì thêm nữa, biết ý chủ động lui khỏi phòng bệnh.
Trần Mặc lại đem đến một bó hoa bách hợp, đặt trên đầu giường của Vũ Quỳnh.
“Anh Mặc, anh còn đem hoa đến tặng em nữa, thì cái phòng bệnh này của em sẽ thành phòng hoa mất thôi.”
Trần Mặc ngồi xuống cạnh giường của Vũ Quỳnh: “Không thích sao?”
“Dạ, không phải.”
Vũ Quỳnh cười cười, nhìn một lượt các loại hoa với đủ màu sắc và kiểu dáng trong phòng: “Chỉ là em cảm thấy tốn kém quá thôi.”
Trần Mặc đưa tay, chính lại phần mái tóc phía trước trán giúp cô, ánh nhìn chuyển về phía cô, mắt hơi tối sầm lại: “Em có biết khi mà biết tin em nhập viện, anh lúc đó thật sự rất hoảng.”
“Em biết, em có nghe mẹ em nói rồi, lúc đó anh đang công tác ở nước ngoài, nghe tin em nhập viện liền lập tức bay về cho dù đang đêm khuya! Anh Mặc, thật sự rất cám ơn anh, khiến anh lo lắng như vậy.”
Trần Mặc nhìn Vũ Quỳnh đắm đuối.
“Nếu như anh nói rằng, ngay khoảnh khắc đó, anh phát hiện ra lòng mình thì sao?”
Trần Mặc đột nhiên hỏi cô.
Vũ Quỳnh hơi bất ngờ: “Là…là ý gì…”
Trần Mặc bất ngờ đến gần cô, không nói không rằng, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một hôn.
Vũ Quỳnh chớp mắt, bất ngờ nhìn anh.
Đưa tay vịn vào ngực anh: “Anh…anh Mặc, em… em không hiểu…”
Trần Mặc vừa cười vừa thở dài, nhíu mày: “Không hiểu thì anh sẽ nói rõ hơn cho em hiểu, anh hình như …yêu em rồi.”
“…”
Đây…coi như là tỏ tình chăng?
Trong đầu của Vũ Quỳnh có vài giây rối bời.
“Tiểu Quỳnh, sau bữa cơm hôm sinh nhật em, không hiểu tại sao, rõ ràng là nên để yên, nhưng trong lòng anh hình như có cái gì đó cứ dè chừng, không vui, không thoải mái, cho đến hôm nghe tin em xảy ra chuyện, anh mới đột nhiên bàng hoàng hiểu ra!”
“Em… nhưng mà em…”
Vũ Quỳnh hiển nhiên không ngờ rằng câu chuyện lại diễn biến như vậy, nhất thời cô nói mà không biết mình đang nói gì.
“Bữa cơm đó, em thật sự hy vọng mình chưa ăn bữa cơm đó…”
“Anh Mặc.”
Vũ Quỳnh hít một hơi thật sâu, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi nói: “Anh cũng thấy rồi, em… em bây giờ như vậy, em là do mang thai, rồi lại bị sảy thai nên mới thành như vậy. Mang thai con của người đàn ông khác, anh biết không? Giờ đột nhiên anh nói với em những lời này…”
“Anh không ngại!”
Trần Mặc không đợi cô nói hết lời: “Nếu như anh thật sự ngại chuyện đó, thì hôm nay anh cũng không gấp gáp mà ngỏ lời với em! Bởi vì hiện tại em đang ở bệnh viện, và cũng chính vì em bị sảy thai khiến anh xém chút nữa là mất em vĩnh viễn, cho nên anh mới hiểu ra mọi chuyện…”
“Tiểu Quỳnh, hãy cho anh một cơ hội, coi như hôn ước của chúng ta vẫn còn! Để cho anh được cưới em! Để cho anh chăm sóc em suốt đời! Anh thật sự rất thật lòng…”
“Em…bây giờ trong đầu em đang rối bời…”
“Được, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, đừng rối.”
Mà Trần Mặc cũng không ép Vũ Quỳnh.
“Dạ, cám ơn anh.”
Ngoài cửa, Cao Hướng Dương đứng đó, tay đang cầm nắm cửa.
Cửa được mở ra một nửa.
Ngay từ lúc Trần Mặc cúi đầu hôn cô, anh đã xuất hiện và đứng ngay ở cửa phòng rồi.
Mỗi một câu đối thoại trong phòng, anh đều nghe rất rõ ràng.
Cuối cùng, anh đẩy cửa bước vào.
Đương nhiên anh có chút tức giận.
Giận nụ hôn của họ.
Giận Vũ Quỳnh ngay từ đầu không từ chối lời tỏ tình và cầu hôn của Trần Mặc.
Giận cô không kiên định với tình cảm của mình.
Cao Hướng Dươg chậm rãi bước vào.
Đến cạnh giường của Vũ Quỳnh, không nói không rằng, giây tiếp theo, anh kề sát người, cúi đầu… bờ môi mát lạnh của anh, thô bạo hôn lấy đôi môi nhỏ bé của cô.
Hành động bất ngờ của anh, khiến cho Vũ Quỳnh và Trần Mặc đều bất ngờ đứng hình.
Sau vài giây, Vũ Quỳnh mới từ từ bình tĩnh lại.
Đôi môi bé nhỏ đó, bị bờ môi của anh tự ý xâm chiếm lấy, thô lỗ và bạo lực tấn công chiếm lấy môi cô, khiến cho cô sắp thở không ra hơi.
Vũ Quỳnh tức giận vội vàng đẩy anh ra: “Anh… anh làm gì vậy!! Buông em ra!”
“Ưm ưm…”
Vũ Quỳnh bực mình vùng vẫy.
Đáp lại là sự chiếm lĩnh bá đạo của Cao Hướng Dương.
Ngón tay anh nâng cầm của cô, tay còn lại giữ chặt đôi tay cô, anh bá đạo cưỡng hôn cô càng mạnh, càng sâu!
Vũ Quỳnh vùng vẫy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn không thoát được vòng kìm kiên cố của anh.
Trần Mặc cuối cùng cũng không thể làm ngơ được, kéo Cao Hướng Dương ra: “Anh Cao, xin anh tự trọng một chút! Anh như vậy sẽ làm đau cô ấy!!!”
“Cút ra!”
Cao Hướng Dương điên tiết đẩy Trần Mặc qua một bên.
Môi anh cũng theo quán tính rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Vũ Quỳnh.
Anh ngồi xuống, dựa sát người vào Vũ Quỳnh: “Vũ Tiểu Tam, hãy cho anh ta câu trả lời.”
Giọng nói trầm trầm, có một chút khàn.
Trong lời nói, có vẻ như ẩn chứa đâu đó cảm giác như… khẩn cầu.
Khiến cho người nghe thấy bất giác cảm thấy ẩn chứa bi thương.
Đôi mắt ngấn lệ của Vũ Quỳnh bị nhòe đi như được phủ một lớp sương mù, giả vờ như không hiểu: “Câu trả lời gì?”
Khẩu khí của cô nghe như nói chuyện với một người xa lạ.
“Nói với anh ta rằng em không muốn kết hôn với anh ta!!”
Vũ Quỳnh nhìn Cao Hướng Dương, trong mắt cô ánh lên nụ cười nhạt nhẽo, rồi lại nhìn Trần Mặc đang đứng một bên.
“Tránh xa em ra, có được không?”
Cô nói với Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương bần thần…
Con ngươi như đang xoay vòng.
Vũ Quỳnh vẫn tiếp tục với giọng điệu xa lạ: “Cao Hướng Dương, em trả lời anh Mặc như thế nào thì cũng không liên quan đến anh! Anh ra ngoài đi, em bây giờ không muốn nhìn thấy anh …”
“Vũ Tiểu Tam!”
Cao Hướng Dương nghiến răng gọi tên cô.
“Đủ rồi!!”
Vũ Quỳnh nhìn anh một cách lạnh lùng: “Em nghe mẹ Ngân nói rồi, anh muốn cưới em phải không? Nhưng em cũng đã nhờ mẹ Ngân chuyển câu trả lời của em cho anh rồi, bây giờ xem ra, chắc là mẹ chưa nói cho anh biết, đúng không?”
Cao Hướng Dương nhìn cô như chết đứng, cái cảm giác đó, như muốn nhìn xoáy sâu vào trong thâm tâm của cô.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, như cái gọng kìm, khiến cho Vũ Quỳnh hơi nhíu mày vì đau.
Cô không để tâm mà hít một hơi tiếp tục: “Nếu như bà không nói thì để em tự nói vậy! Cao Hướng Dương, anh không phải là người mà em muốn dựa dẫm cả đời! Từ trước đến giờ chưa từng như vậy!! Đáp án như vậy có vừa lòng anh chưa? Có thể buông em ra được chưa??”
Vừa dứt lời, Vũ Quỳnh liền cảm thấy tay cô càng bị siết chặt hơn.
Đôi mắt đen láy bắt đầu đỏ hoe.
“Không phải anh, vậy còn Trần Mặc? Anh ta là người đó sao??”
Cao Hướng Dương nghiến răng hỏi cô.
“Đúng!! So với anh thì ít ra anh ấy cho em cảm giác yên tâm nhiều hơn!!”
Giọng điệu của Vũ Quỳnh cũng cao hơn theo lời tra hỏi của anh.
Nói xong, có vẻ như đụng trúng vết thương ở bụng, khiến cho cô nhíu mày lại.
“Em sao vậy?”
Cao Hướng Dương nhìn là biết ngay cô đang bị đau.
Liền thả lỏng tay, lo lắng hỏi cô.
Ngực anh vẫn còn phập phồng vì phẫn nộ và kích động trong lòng.
“Tiểu Quỳnh, em không sao chứ??”
Trần Mặc nhìn dáng vẻ đau khổ trên mặt Vũ Quỳnh, cảm giác không ổn: “Anh đi gọi y tá!!”
“Em không sao…”
Vũ Quỳnh liền giữ anh lại: “Không sao, chỉ là đụng trúng vết thương thôi, không vấn đề gì.”
“Để anh xem!”
Người nói câu đó đương nhiên là Cao Hướng Dương.
“Không cần!!”
Vũ Quỳnh liền chặn tay anh lại.
“Không cần thiết!!”
Cô đặc biệt kiên quyết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!