CHƯƠNG 388: CHỦ SỞ HỮU TRÁI TIM.
Nhưng ai biết được, như vậy chỉ là một chút an ủi cho trái tim đầy thương tổn.
Trên thực tế có chạy trốn được không? Câu trả lời là không!
“Đổi kiểu tóc, thay đổi tâm tình?”
Cao Hướng Dương lẩm nhẩm lại câu nói, rồi quay sang hỏi: “Hai năm trước, em đi Mỹ với tâm tình như thế nào?”
Vũ Quỳnh mát xa chân cho anh, nghe anh nói xong, liền ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy sao? Anh cảm thấy em sẽ rời đi với tâm trạng ra sao?”
Nhắc đến sự đau đớn và thảm thương của hai năm trước, trong lòng Vũ Quỳnh thấy có chút tức giận.
Lại nhớ đến thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh, giống như bây giờ… lúc thích thì để cô bên cạnh, lúc không thích thì lại nhẫn tẫm đẩy cô ra xa, khiến cho trái tim cô không thể bình yên nổi, bị anh quay như chong chóng, lúc thì hạnh phúc, lúc lại đau khổ… “Thôi, chuyện đã qua rồi nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, em không muốn nhắc đến nữa.”
Vũ Quỳnh nói rồi liền đứng dậy: “Em đi ngủ trước đây, anh cũng mau chóng tắm rửa đi rồi đi ngủ, không được để chân dính nước đâu.”
Cô để lại một câu, cũng không quản xem anh phải làm sao thì mới tắm mà không động vào nước, sau đó liền đi vào phòng ngủ.
Hai tuần nhanh chóng trôi qua rồi.
Chuyến bay vào buổi chiều, Cao Hướng Dương sắp phải đi.
Vũ Quỳnh cả buổi lên lớp mà đầu óc trên mây, trong đầu đều là suy nghĩ về việc anh ấy sắp rời đi, nghĩ về việc sau khi anh đi cô ở một mình sẽ sống những ngày tháng cô đơn như nào… càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng khó chịu thì càng không nỡ để anh đi.
Hai tuần sao lại trôi nhanh như vậy được?
Ôi….
Đúng lúc tâm trí cô đang bay bổng ở bên ngoài, thì cô liền nhận được một tin tức cực lớn của thầy Pitt.
Ngày mai thầy về nước rồi.
Nghe nói là một đại gia đã bỏ ra hơn mười triệu đồng để mời ông về nước thuyết giảng.
Mà cô, với tư cách là học trò nòng cốt của thầy, tất nhiên sẽ cùng thầy về nước học tập.
Vũ Quỳnh thật sự không dám tin vào sự thật này.
Sau khi tan học, cô trở về nhà, Cao Hướng Dương đã ngồi ở đó đợi cô.
Cô vui vẻ như con chim khách, không ngừng chạy quanh Cao Hướng Dương, líu la líu lo nói một đống thứ.
“Anh có biết không, thầy Pitt đột nhiên phải về nước! Em cuối cùng cũng được về nhà rồi, thật sự là quá tốt, em rất nhớ bố mẹ! Cao Hướng Dương, ngày mai em cũng có thể về nhà….”
Vũ Quỳnh vui vẻ vô cùng.
Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề đau đầu hơn: “Em còn chưa kịp đặt vé máy bay…”
Nghĩ đến cái này, đầu cô cúi xuống, nói: “Ngày mai có phải mình em đi không?”
Cao Hướng Dương tự rót cho mình một cốc nước, quai hàm hạ xuống: “Vé máy bay, đã đặt xog rồi.”
“Hả?”
Cái gì vậy???
Vũ Quỳnh nghi hoặc đi ra chỗ anh.
Trên bàn là một tấm vé máy bay, cô bèn cầm lên, nhìn một lúc, ngạc nhiên vô cùng.
“Vé máy bay của em??? Anh đặt cho em từ lúc nào vậy???”
Cao Hướng Dương uống nước ‘ừng ực’: “Từ hai hôm trước rồi.”
“…”
Cô nói muốn quay về lúc nào vậy?
“Anh đặt cho em từ hai ngày trước, nếu ngày mai em không về được thì phải làm sao?”
Cao Hướng Dương ngắt ngang lời cô: “Em cảm thấy cái nếu như này của em, có thể thành sự thật không?”
“…”
Người đàn ông này, sao lần nào cũng bá đạo như vậy?
Vũ Quỳnh hoàn toàn không hay, vị đại gia mà thầy Pitt của cô nói, lại chính là bác sĩ Cao bá đạo đang ngồi trước mặt cô đây.
Trước khi lên máy bay, Vũ Quỳnh nhận được tin nhắn của Trần Mặc.
Một đoạn tin nhắn với nội dung rất đơn giản: “Anh đến sân bay đón em.”
Chỉ một mẩu tin nhắn như vậy, khiến cho Vũ Quỳnh từ lúc lên đến lúc xuống máy bay đều trong trạng thái hoảng loạn vô cùng.
Trạng thái hồn bay phách lạc của cô tất nhiên là bị Cao Hướng Dương thu hết vào mắt.
Nhưng anh không nói gì cả.
Sau khi xuống máy bay, có trợ lí xách hành lí thay cho Cao Hướng Dương.
Chỗ bị viêm ở xương bánh chè của anh vẫn đang trong quá trình hồi phục, không thích hợp để đeo chân giả, chỉ có thể đem theo nạng.
Vũ Quỳnh luôn túc trực bên cạnh anh, bước từ từ cùng anh.
Không dám đỡ anh, sợ anh lại nghĩ lung tung.
Nhưng mà, bước chân của Cao Hướng Dương dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười, nhếch nhếch lông mày: “Không định dìu anh sao?”
“…”
Vũ Quỳnh thầm nghĩ, người đàn ông này thật khó chiều.
Đương nhiên cô không dám nghĩ lung tung, bận rộn đỡ lấy cánh tay anh: “Trước kia em đỡ anh, anh đều không cho em đỡ! Bây giờ không đỡ anh thì anh cũng ý kiến!”
Cao Hướng Dương cứ dựa vào vai cô, thân thiết vòng tay qua cổ cô: “Tàn phế luôn rồi, em còn không để cho anh chút tự tôn đàn ông sao?”
Anh thế này là đang tự cười nhạo bản thân đấy à?!
Vũ Quỳnh cười khúc khích: “Anh đây rõ ràng là già mồm cãi láo!”
Cao Hướng Dương không chút thương tiếc vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, coi như là trừng phạt.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Vừa vào xong thì bên ngoài mọi người ào vào như ong vỡ tổ, ép hai người vào tận trong góc.
Vũ Quỳnh thấy vậy liền nhanh như chớp ở trước mặt của Cao Hướng Dương, dang rộng hai tay ra, chặn hai bên của anh, dùng thân mình chống lại, cố gắng để anh vào một góc thoải mái nhất: “Mọi người đừng chen lấn nữa! Muốn chen chết người ta đấy à!!”
Vũ Quỳnh vốn là sợ mọi người chen lấn ảnh hưởng Cao Hướng Dương.
Cô vừa dứt lời, ‘bịch’ một cái, phía sau có người húc mạnh vào tấm lưng mảnh khảnh của Vũ Quỳnh, cả người thuận theo ngã vào lòng Cao Hướng Dương.
“Ai da!”
Cô thấp giọng kêu.
Trong nháy mắt, cả thân hình bé nhỏ của cô được Cao Hướng Dương giữ lấy, ôm cô vào lòng thật chặt.
“Em làm gì vậy?”
Anh cúi đầu, hỏi cô bằng một chất giọng mềm mại.
Trên miệng vẫn lưu lại ý cười nhàn nhạt.
Vũ Quỳnh ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt hỏi anh: “Có va phải anh không vậy?”
Cao Hướng Dương cúi người sát lại gần cô: “Em cảm thấy anh yếu đuối tới vậy sao? Đã yếu đến độ cần em bảo vệ rồi sao? Hả?”
Anh đột nhiên lại gần như vậy, khiến cho Vũ Quỳnh hô hấp có chút khó khăn.
“Đồ ngốc…..”
Anh nói xong, liền vươn tay, xoay người, vị trí của hai người thay đổi.
Cao Hướng Dương một tay khóa trụ lưng của Vũ Quỳnh, tay còn lại ép cô vào tường thang máy, ở bên tai cô hạ giọng thì thầm: “Tuy là bị mất nửa cái chân, nhưng để bảo vệ người phụ nữ của mình thì anh dư sức!”
Lời vừa dứt xong, mặt của Vũ Quỳnh đã phủ một tầng đỏ hồng.
Trái tim cô, cũng vì một câu “người phụ nữ của anh” mà không tự chủ được loạn nhịp.
Bàn tay to lớn của Cao Hướng Dương đặt ở lưng lại càng chặt thêm mấy lần.
Gương mặt đỏ bừng của Vũ Quỳnh úp vào ngực anh, qua áo sơ mi, cảm nhận được độ ấm mà làn da anh đem lại, khiến cho mặt cô ngày càng nóng bừng hơn.
Nhịp tim của cô có chút bất ổn định, ‘thình thịch thình thịch’ từng âm thanh một ở bên tai của Vũ Quỳnh, giống như một bản nhạc đàn của trái tim vậy.
Vũ Quỳnh vùi đầu vào lòng anh, trong khoảnh khắc đó, cô thật sự hi vọng thang máy cứ dừng như này…. bọn họ có thể như vậy, không phải suy nghĩ gì, cứ thế ôm nhau.
Vừa ra khỏi sân bay, Vũ Quỳnh liền nhìn thấy Trần Mặc ở cửa.
Có lẽ là do chột dạ, bàn tay đang nắm lấy tay của Cao Hướng Dương bỗng buông ra.
Cao Hướng Dương nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn theo tầm mắt của cô, liền nhìn thấy Trần Mặc đang đứng ở phía đối diện với hai người họ.
Gương mặt nghiêm nghị bỗng chốc bình tĩnh lạ thường.
Anh không nói gì, giữ lấy cái nạng, bước từng bước trầm ổn, dẫn theo bác sĩ và y tá, rồi rời đi.
Vũ Quỳnh nhìn bóng anh rời đi, trong lòng không kiềm chế được mà cảm thấy có chút mất mát.
Trần Mặc đứng đối diện với cô, nở nụ cười nhạt: “Xem ra anh đến không đúng lúc.”
Anh ta nói xong, liền thuận tay cầm hành lý bên cạnh cô.
“Trần Mặc!”
Vũ Quỳnh đứng yên một chỗ không động đậy, nhìn Trần Mặc đầy áy náy: “Em…”
“Được rồi, đừng nói gì hết….”
Trần Mặc thở dài, đút một tay vào túi quần, nhìn quanh khu kiểm tra an ninh một lượt: “Anh vừa tiễn cô ấy lên máy bay…”
Vũ Quỳnh giật mình, ngạc nhiên vô cùng: “Là cô gái mà anh thích đó ư?”
“Đúng vậy!”
Trần Mặc gật đầu, cười nhạt, cũng không nói thêm gì: “Đi thôi!”
Vũ Quỳnh vẫn tiếp tục vừa đi vừa hỏi về cô gái kia: “Sao anh lại để cô ấy đi?”
“Cô ấy kết hôn rồi!”
“Nhưng mà…”
“Em sẽ không cảm thấy là anh nên phá hoại cuộc hôn nhân của cô ấy chứ?”
“Không, không! Đương nhiên là không!”
Vũ Quỳnh nhanh chóng lắc đầu.
“Tiểu Quỳnh, năm đó khi chúng ta có hôn ước, thứ nhất là để bà nội đang bị bệnh có thể thoải mái một chút, thứ hai là vốn chúng ta đều vì muốn buông bỏ chấp niệm tình cảm không nên có trong lòng. Bây giờ gặp lại người cũ, trong lòng chúng ta đều đã rõ ràng rồi, loại chấp niệm đó, cả hai đều không buông được….”
Vũ Quỳnh không nói gì, cúi đầu xuống, đi theo anh ta tiến về phía trước.
“Hôn ước của chúng ta… em thấy sao?”
Anh ta đột nhiên hỏi Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh ngẩng đầu nhìn Trần Mặc: “Anh thì sao?Anh nghĩ thế nào?”
Trần Mặc cười: “Chẳng phải sắp đến sinh nhật của em rồi sao?”
“À… đúng vậy!”
Anh ta không nhắc đến việc này thì Vũ Quỳnh cũng quên mất!
“Vậy được rồi! Nhân dịp sinh nhật em, hẹn người nhà hai bên ăn bữa cơm, cũng nói rõ cho các bậc bề trên về chuyện hôn sự của chúng ta, họ sẽ hiểu cho thôi.”
Nghe những gì Trần Mặc nói, Vũ Quỳnh có chút cảm động, cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trong lòng cô vô cùng biết ơn anh ta: “Trần Mặc! Cảm ơn anh! Có điều, về phía bà….”
“Bây giờ sức khỏe của bà đã tốt hơn nhiều rồi, yên tâm đi! Anh nghĩ người nhà em cũng sẽ hiểu cho em thôi. Không thể không thừa nhận, trước đây là chúng ta đã coi hôn nhân là trò chơi, không phải sao?”
Vũ Quỳnh mím môi: “Còn anh thì sao? Anh và cô ấy….định như thế nào?”
“Không biết nữa, phải xem duyên phận ra sao vậy! Đi thôi, dì Sam đã làm rất nhiều món ngon đợi em về đấy!
“Tuyệt quá, anh vừa nói em cũng cảm thấy đói thật!”
Cao Hướng Dương vừa về nhà, thuận tay đem hành lý ném qua một bên.
Bực bội kéo cà vạt ra, quẳng lên sofa, lại tiện tay cởi âu phục ra, lồng ngực vì tâm trạng kích động mà phập phồng, nhấp nhô không ngừng.
“Cậu chủ, cậu sao vậy? Vừa từ Mỹ về sao tâm trạng đã kém như vậy rồi!”
Dì Lý vừa nhìn đã nhìn ra sự ưu phiền của Cao Hướng Dương.
“Không có!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!