CHƯƠNG 354: MỘT MÌNH CHỊU ĐỰNG
Vũ Quỳnh cởi dây an toàn, bàn tay nhỏ bé theo thói quen quàng qua cổ anh, lại bị Cao Hướng Dương buồn bực kéo xuống.
“Nam nữ khác biệt, anh đã là người sắp kết hôn, xin em hãy tự trọng một chút!”
Thái độ xa cách của anh như đẩy Vũ Quỳnh cách xa anh ngàn dặm.
Vũ Quỳnh ngây ngốc đứng nơi đó, mắt đỏ bừng, giống như một con mèo nhỏ bị thương, mặt đầy vô tội uất ức nhìn anh.
Cao Hướng Dương làm như không thấy.
Thậm chí ngay cả hành lý cũng không mang vào nhà trọ giúp cô, chỉ nói một câu đang vội rồi lên xe, nghênh ngang rời đi.
Để lại Vũ Quỳnh đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng xe của anh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mơ hồ của cô… Cuối cùng Vũ Quỳnh không chịu được đuổi theo, ngay cả hành lý cũng không quan tâm: “Cao Hướng Dương… Cao Hướng Dương…”
Cô vừa đuổi vừa gọi, còn vừa khóc nữa.
“Cao Hướng Dương…”
Biết rõ không đuổi kịp, cô vẫn cố chấp muốn đuổi theo anh.
Cầm di động, kinh hoảng lo sợ, không ngừng gọi vào số anh, muốn xin anh ở lại, nhưng hết lần này đến lần khác, đáp lại cô đều là “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”
Gọi một lần, anh tàn nhẫn từ chối một lần.
Lại gọi, anh lại từ chối!!
Cao Hướng Dương đạp chân ga thật mạnh, xông ra ngoài như bay, muốn dùng tốc độ mất khống chế đó để phát tiết tất cả uất ức và khó chịu, thống khổ trong lòng anh!
Hôn lễ quái quỷ gì!
Thật ra thì không có gì cả, chẳng qua là anh bịa chuyện ngoài miệng, mượn cớ muốn để cô từ bỏ ý định thôi!
Tối hôm qua là anh cố ý không nghe điện thoại của cô, nhưng hôm nay anh cuối cùng vẫn không dằn được tâm tư muốn sớm nhìn thấy cô, sáng sớm trời còn chưa sáng đã rời khỏi giường, lái xe chạy thẳng hướng tới nhà cô… Chỉ vì, muốn thấy cô sớm hơn!
Dù là, kết cục là vì…muốn đẩy cô ra!!
Cao Hướng Dương thắng gấp, xe dừng lại bên lề đường.
Anh buồn bực lôi một điếu thuốc từ trong hộp để đồ, châm lên, hút liền mấy hơi.
Khói mù lượn lờ làm mờ đi đôi mắt đỏ tươi của anh, trong đầu tất cả đều là hình dáng đáng thương chảy hai hàng nước mắt của cô… Còn cả biểu cảm lúc cười lúc giận khi đùa giỡn của cô, nghĩ lại, Cao Hướng Dương chợt cảm thấy chóp mũi cay cay.
Anh kẹp tàn thuốc, dùng ngón tay đỡ lấy chóp mũi cay cay, hít một hơi, ánh mắt nhiễm một tầng sương mù… Cô còn nhỏ như vậy, tương lai của cô còn sáng lạn!!
Làm sao có thể để cô lãng phí tình cảm, lãng phí thời gian với anh chứ?
Trước đó vài ngày, anh đi làm báo cáo kiểm tra, kết quả…
Anh thở ra một hơi dài, thuốc lá chui vào cổ họng khiến anh không nhịn được muốn ho khan mấy tiếng.
Bệnh ung thư máu ngày nhỏ anh mắc phải giờ lại tái phát.
Đây quả thực giống như ông trời trêu ngươi anh!
Sau khi chữa bệnh ung thư máu, xác suất tái phát trong vòng hai năm cao đến 30%, nghĩa là trong một trăm người trung bình có ba mươi người sẽ tái phát, mà sau hai năm xác suất tái phát giảm còn 0.5%, nghĩa là trong hai trăm người mới có thể có một người mắc bệnh tái phát, mà xác suất tái phát sau hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ, trong lịch sử y học có thể coi là trường hợp hiếm thấy.
Tuy rất nhỏ, nhưng tồn tại.
Mà anh, không thể nghi ngờ chính là một trong những trường hợp hiếm gặp này.
Trước đó, Cao Hướng Dương vẫn không hiểu vì sao lúc cha mình đối mặt với khó khăn lại không lựa chọn tay nắm tay cùng đối mặt với mẹ mình, mà hôm nay… hình như anh đã hiểu ra!!
Có một vài khó khăn, kéo người khác tới cùng chịu đựng ngoài việc khiến cho cô ấy còn khó chịu hơn cả mình ra, cũng chẳng chia bớt thống khổ của mình đi chút nào, không phải sao?
So với việc hai người cùng sống trong thống khổ, chi bằng một mình một người chịu đựng!
…
Thói trộm cắp của Vũ Quỳnh càng ngày càng nặng.
Gần như ngày nào cô cũng chạy vào trong trung tâm mua sắm lấy đồ.
Lục Li Dã quả thực không nhìn nổi nữa: “Nhóc quỷ Vũ, chúng ta đủ rồi có được không??”
Vũ Quỳnh không để ý tới anh ta, đến cuối cùng, ngay cả khóa chống trộm cũng không lấy xuống đã trực tiếp nhét vào trong túi xách.
Lục Li Dã cảm thấy con nhóc này thật ra là cố ý, cô giận dỗi anh cô, nàng thậm chí còn mong mình có thể dứt khoát bị bắt vào đồn cảnh sát, như vậy có thể thấy được sự quan tâm của anh dành cho cô.
“Nhóc quỷ Vũ, bây giờ cậu còn đang trong giai đoạn chữa trị, cậu không thể tự hành hạ mình như vậy!!!”
Lục Li Dã phí hết tâm tư khuyên can.
Cô cầm lên, anh ta bỏ vào.
Cô lấy thêm, anh ta để thêm lên.
Nhưng sau đó, Vũ Quỳnh vẫn bị bắt vào đồn cảnh sát.
Dưới tình huống Lục Li Dã hoàn toàn không biết.
Trong đêm hôm khuya khoắt.
Bởi vì…
Trong một buổi tối, cô lại một mình ra khỏi phòng ngủ của mình, chạy tới cửa hàng tiện lợi cách vách bên ngoài cổng trường học, cạy khóa cửa trong tiệm, hùng hồn cầm 65 triệu tiền mặt của cửa hàng tiện lợi dưới sự ghi hình của camera.
Đây là biểu hiện nghiêm trọng nhất, ác liệt nhất của cô từ khi mắc bệnh tới nay!!
Vũ Quỳnh ngồi trong đồn cảnh sát, không sợ hãi không hoảng hốt.
Lấy khẩu cung cho cô là hai chú cảnh sát lần trước.
Chú cảnh sát bất đắc dĩ thở dài: “Cô gái nhỏ, sao cháu còn chưa nghĩ thông suốt vậy, tình huống lúc này có thể tồi tệ hơn lần trước rất nhiều, tình huống lần trước nhiều lắm là giữ cháu lại mấy ngày, lần này lại khác, 65 triệu tiền mặt, hình phạt nhẹ nhất nói ít cũng phải là bản án ba năm trở lên! Cháu nói cháu cũng là sinh viên đại học, sao có thể tùy tiện vứt bỏ tương lai của mình thế chứ? Hả?”
“Chú cảnh sát…”
Sau khi cảnh sát tận tình nói một tràng dài, Vũ Quỳnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hỏi ông ấy: “Có thể mượn điện thoại của chú gọi sang máy cháu được không ạ?”
Cô nói.
Mặt không cảm xúc.
Dường như cô không để tâm đến những lời mà chú cảnh sát vừa nói.
Chú cảnh sát sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: “Được, cháu gọi điện thoại cho người nhà đi.”
Chú cảnh sát đẩy máy bàn riêng bên cảnh đến trước mặt Vũ Quỳnh.
“Cảm ơn chú.”
Vũ Quỳnh thản nhiên nói cảm ơn.
Cầm ống nghe lên, cô do dự mấy giây rồi sau đó nhấn tổ hợp số điện thoại quen thuộc kia.
Anh không chịu nghe điện thoại của cô, số lạ gọi đến… chắc là sẽ nghe nhỉ!
“Tút… tút tút…
Điện thoại vang lên một lúc lâu…
“A lô…”
Đầu kia truyền đến một giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Ai vậy?”
Giọng nói của anh rất nhẹ…
Khả năng cao là do thiếu ngủ.
Vũ Quỳnh nghe giọng nói quen thuộc của anh, tim nhói lên, trong lòng như bị thứ gì nhéo.
“Là em…”
Cô trả lời.
Trong điện thoại, Cao Hướng Dương rõ ràng sửng sốt mấy giây.
Sau đó, hô hấp của anh trở nên nặng nề, bởi vì hơi nặng nề cho nên dù là trong điện thoại cũng có thể nghe rất rõ.
“Tìm anh có chuyện gì?”
Anh hỏi.
Giọng nói hơi khàn khàn, vẫn như cũ, rất mệt mỏi.
“Em ở đồn cảnh sát.”
Cô nói.
Trong điện thoại yên lặng.
Anh không lên tiếng, Vũ Quỳnh cũng đã có thể cảm giác rõ ràng được một luồng khí lạnh băng xuyên qua sóng vô tuyến truyền tới, khiến hô hấp của cô cũng trở nên hơi khó khăn.
“Em trộm 65 triệu trong cửa hàng tiện lợi, bây giờ ở đồn cảnh sát, cần người giám hộ…”
Lời của Vũ Quỳnh còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe đầu kia truyền tới mấy âm thanh bận “Tút tút tút…”
Điện thoại bị Cao Hướng Dương trực tiếp cúp máy.
Vũ Quỳnh sửng sốt thật lâu, bàn tay cầm ống nghe còn cứng ngắc.
Cô nuốt lời lại.
Cảnh sát hỏi cô: “Như thế nào?”
“Anh ấy sẽ đến.”
Ánh mắt Vũ Quỳnh ảm đạm, nhưng cực kỳ tin tưởng.
“Được, vậy chúng ta làm biên bản trước đi!”
Lấy lời khai mất nửa tiếng, Cao Hướng Dương còn chưa tới.
Vũ Quỳnh ngồi trong đại sảnh đồn công an yên tĩnh chờ anh.
Một tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng anh đâu.
Hai tiếng trôi qua…
Vẫn không có!
Thậm chí, bên ngoài ngay cả tiếng xe cũng chẳng thấy vang lên.
Sau ba canh giờ, đã là ba giờ sáng.
Cảnh sát lấy khẩu cung cho cô đi tới: “Nghỉ ngơi một lát trước đi! Chú thấy người giám hộ của cháu chắc là đã ngủ rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đến.”
Chú cảnh sát kia tốt bụng đưa chăn nệm tới cho Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh chỉ ngồi trên ghế, cúi đầu, buồn bực không nói gì.
Cho đến khi sắc trời trắng sáng, anh cũng vẫn chưa tới…
Ban ngày, còn chưa chờ được Cao Hướng Dương nhưng lại chờ được Lục Li Dã.
Lục Li Dã đi tới đi lui trong phòng khách đồn cảnh sát, không ngừng gọi điện thoại cho cha mình.
“Ba, ba phải ra mặt giúp con, chỉ lần này thôi, có được không??”
“Coi như con trai xin ba được không? Cô ấy thật sự vô tội!!”
“Được, con thừa nhận, cô ấy có cầm tiền của người ta, nhưng cô ấy không phải có ý muốn lấy, bác sĩ nói đây là do bệnh tâm lý của cô ấy tạo thành, bây giờ cô ấy đang chữa trị, chúng ta không phải ngay cả một bệnh nhân cũng không trông coi được chứ??”
Lục Li Dã vì quá gấp mà trực tiếp rống lên với cha anh ta qua điện thoại.
Vũ Quỳnh cúi đầu.
Cô biết Lục Li Dã tuyệt đối không muốn đem chuyện của mình lên bàn, nhưng thay vì nói cô là một tội phạm ăn cắp, quả thật không bằng nói cô là bệnh nhân.
Ít nhất, như vậy vinh dự hơn được một chút, không phải sao?
Lòng Vũ Quỳnh càng ngày càng lạnh…
Cô biết, mình quá mức tự do phóng khoáng mới gây phiền phức cho người khác.
Kết quả chuyện này hoàn toàn đi ngược với tưởng tượng của cô.
Cô cho rằng, bất kể khuya tới đâu, người đàn ông kia nhất định sẽ chạy tới đầu tiên, nhưng lại không… Mười mấy tiếng trôi qua, anh vẫn không xuất hiện.
Lòng mong đợi của Vũ Quỳnh cũng bị mài mòn, nguội lạnh dần theo thời gian trôi qua… Lục Li Dã cúp máy, cô đi tới: “Đừng làm phiền chú Lục, tôi gọi điện thoại bảo ba tới…”
“Đừng gọi điện thoại cho ba cậu, ông ấy mà biết nhất định sẽ ép cậu đi Mỹ!!”
Lục Li Dã căng thẳng, xiết chặt điện thoại trong tay.
Tim Vũ Quỳnh hơi nhói lên, đau đớn.
Cô đưa tay, lấy di động trong tay anh ta, thấp giọng thỉnh cầu: “Tôi mượn…”
“Nhóc quỷ Vũ!!”
“Tôi mượn.”
Hốc mắt cô không khỏi dâng lên một tầng sương mỏng.
Cố chấp cầm lấy chiếc di động trong tay anh ta.
Lục Li Dã cuối cùng không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra: “Đừng đi Mỹ…”
Anh ta cầu xin cô.
Vũ Quỳnh không nói gì, cầm điện thoại di động lên, sau khi nói cảm ơn, cô xoay người đi ra ngoài, gọi điện thoại cho ba mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!