CHƯƠNG 228: MỘT ĐÊM CỦA TÔI CHỈ ĐÁNG GIÁ BA MƯƠI TRIỆU
Dứt lời, con ngươi lạnh nhạt, phun ra một câu khí lạnh bức người, “Cút!!”
Mặt cô gái phút chốc trắng bệch.
Cao Dương Thành nhướn mày cười, trêu Vũ Phong, “Cậu lớn Vũ cũng có lúc thô lỗ với phụ nữ cơ à?”
Sau đó, nhìn lên người phụ nữ chịu lạnh nhạt ở bên cạnh Vũ Phong, mặt không biểu cảm, mệnh lệnh “Ra ngoài!”
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, lại khiến cô ta kinh hãi, bị người ta lạnh nhạt khiến cô ta cuống quýt đứng dậy, thoát khỏi cái căn phòng đầy đáng sợ này.
Hai tên đàn ông xoàng xĩnh này, gay à!!
Nếu không sao có thể lạnh nhạt với cô như vậy, phải biết rằng cô là người đầu bảng của cả Nhạc Sào, bao nhiêu thiếu gia nhà giàu đều muốn theo đuổi cô…
Vũ Phong liên tục uống vài li rượu, hình như li nào cũng uống cạn, uống đến không kịp nghỉ.
Cao Dương Thành chặn li rượu của anh ta, “Lại cãi nhau với Thùy Sam à?”
“Đừng có nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt tôi!!”
Vũ Phong vừa nói, vừa rót thêm rượu “Chưa bao giờ gặp loại phụ nữ nào không biết tốt xấu như cô ta!! Vũ Phong này với phụ nữ, lần nào cũng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có được! Có người nào không phải là không cần gọi cũng đến, vẫy tay liền đi? Giống như người phụ nữ vừa rồi, cậu hai, anh nói xem, có phải còn đẹp hơn Dương Thùy Sam không?”
“Ừm, đẹp hơn nhiều.”
Cao Dương Thành phối hợp, gật đầu đồng ý.
“Đúng! Đúng là đẹp hơn Dương Thùy Sam nhiều!! Nhưng tôi con mẹ nó vẫn thích cô ấy!!Đúng là ngu ngốc!”
Vũ Phong tự giễu mà mắng một câu.
Lại rót một li nữa vào trong cổ họng,
Sau đó, Vũ Phong rốt cục cũng say.
Sau khi say rượu, liền cứ kéo Cao Dương Thành dông dài suốt.
“Cậu hai, ông đây là tiếc Dương Thùy Sam!”
“Ừm ừm…”
Cao Dương Thành gật đầu, tùy tiện trả lời.
“Nhưng Dương Thùy Sam tránh ông như tránh thú dữ, hóa ra ông đây có thể ăn thịt cô ta?”
“…”
Chẳng lẽ cậu không phải là muốn ăn cô ấy rồi?
Trong đêm, Hoàng Ngân bận với bản vẽ, Thùy Sam nằm trên giường cô, tâm sự với cô.
Đang nói đến việc xảy ra hôm nay, bỗng nhiên điện thoại ở đầu giường reo vang.
Là của Thùy Sam.
Thùy Sam thất thần vài giây.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau nghe!”
Hoàng Ngân nghe tiếng điện thoại reo không ngừng, không quay đầu mà thúc giục Thùy Sam đang ngồi đầu giường.
“Là…là Vũ Phong.”
“Tôi biết.”
Đoán cũng biết.
Qua rất lâu, thấy chuông điện thoại vẫn reo, cuối cùng Hoàng Ngân cũng quay đầu, chửi một câu, “Không có tiền đồ! Đến đây, đưa điện thoại cho tôi, tôi nói cho cô.”
“Được thôi!”
Thùy Sam vội đưa điện thoại cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân tiếp điện thoại, “Vũ Phong, có việc gì không? Thùy Sam đã ngủ rồi.”
Đầu bên kia yên lặng một lúc.
Thùy Sam ngờ vực nhìn Hoàng Ngân, Hoàng Ngân cũng khó hiểu nhìn cô.
Rất lâu sau…
Lâu đến nỗi Hoàng Ngân tưởng đầu bên kia không còn nói chuyện nữa, nhưng bỗng nhiên, một giọng nói trầm ổn truyền qua bên này.
“Là tôi.”
Hoàng Ngân hơi ngẩn ra.
Chớp chớp mắt, trái tim không tự chủ đập nhanh hơn.
Không lường được lại là anh, Cao Dương Thành.
Vừa nghĩ đến sự việc tối qua, cô vẫn thấy khó thở.
“Là…là anh à…”
Đến ngữ khí cũng trở lên kỳ lạ.
“Anh tìm Thùy Sam? Từ đã, cô ấy vẫn chưa ngủ.”
Hoàng Ngân cũng không đợi Cao Dương Thành trả lời, trực tiếp đưa điện thoại cho Thùy Sam.
Thùy Sam khó hiểu, dùng khẩu hình lo lắng hỏi có việc gì, Hoàng Ngân dùng khẩu hình trả lời cô ba chữ: Cao Dương Thành.
Thùy Sam chốc lát hiểu ra, nhịn không được cười lên, ôm điện thoại, dùng thanh âm mà chỉ hai người nghe được nói, “Vừa nãy còn mắng em không có tiền đồ, em thấy tiền đồ của chị cũng đi đâu mất rồi.”
“Thầy Cao.”
“Thùy Sam, Vũ Phong uống say rồi.”
“Ồ…”
Thùy Sam như không có cảm xúc gì.
“Cậu ta chứ nói với tôi, cậu ta thích em đến bao nhiêu! Tôi nghe đến tai ong ong, hơn nữa tôi thấy những lời buồn nôn như vậy nên để đương sự tự mình nghe mới đúng.”
Thùy Sam kinh sợ.
Chỉ nghe thấy trong điện thoại, Vũ Phong say khướt gào lên “Ai con mẹ nó thèm thích Dương Thùy Sam? Ông đây không thích cô ta!! Bảo cô ta cút đi cho ông, cút càng xa càng tốt!!”
“…”
“Thầy Cảnh, tình cảm này của anh ta, em thật sự không nhận được.”
Được rồi, cô thừa nhận, nghe giọng Vũ Phong trong điện thoại, cô hận không thể thẳng tay đập điện thoại vào đầu anh ta.
Cô biết anh ta không thích mình, chỉ là chơi đùa, cô hiểu Vũ Phong nhất!!
Cô sớm đã biết rồi!!
Cao Dương Thành không nói lời nào.
“Vũ Phong, nếu cậu còn muốn theo đuổi Thùy Sam của cậu, thì mau im miệng!”
Cao Dương Thành cảnh cáo Vũ Phong.
“Con mẹ nó ai theo đuổi cô ta? Người phụ nữ xấu xa như cô ta, ông đây vơ cũng được cả nắm!!”
Vũ Phong hét khàn cả giọng, giơ tay cướp điện thoại từ tay Cao Dương Thành, hét vào trong “Dương Thùy Sam, ông đây không thích cô!!Cô đừng tưởng cô có bạn trai, ông đây sẽ chạy đến bar uống rượu mua sầu! Ông đây vui mừng thay cô, thật con mẹ nó vui mừng!! Vui muốn chết!!Dương Thùy Sam, đồ phụ nữ xấu xa không tim không phổi!!Em nắm được trái tim ông đây rồi…”
“…”
Đoạn trước, Thùy Sam nghe mà lòng như đốt.
Nhưng câu cuối cùng, lại khiến cô kinh sợ…
Dường như có gì đó, xông thẳng vào tim cô, đánh loạn nhịp nó.
Cô hoang mang ấn nút tắt cuộc gọi, triệt để kết thúc mấy lời cào xé tâm can ấy của Vũ Phong.
Cũng muốn kết thúc nhịp tim không bình thường này của mình…
Nhưng lại phát hiện, dù thế nào, cũng không dừng được!
Đến nỗi, nhịp tim ngày càng gia tăng…
“Anh ta nói gì vậy?
Hoàng Ngân ngây ngẩn hỏi cô.
Thùy Sam lắc đầu, rồi lại lắc đầu
Không nói gì cả.
Hoàng Ngân nghi ngờ, muốn hỏi thêm, nhưng bỗng nhiên điện thoại bên tay lại reo lên.
Thấy màn hình hiển thị là Cao Dương Thành.
Lòng cô khẩn trương, hơi do dự vài giây, rồi vẫn nhấc điện thoại.
“Là tôi.”
Vẫn là hai chữ trầm thấp ấy, dường như đợi cô lập tức nhận ra giọng của anh.
“Tôi biết.”
Hoàng Ngân trả lời một câu, ngữ khí ôn hòa, nhưng chỉ mình cô biết, tim cô đã kéo căng đến nhường nào.
Tay nắm chuột, lại chặt hơn một chút, sau đó lại thả ra…
Sau đó, đầu bên kia trầm mặc.
Còn cô, tâm tình hoảng loạn mà không ngừng dùng ngón trỏ ấn đầu bên trái con chuột.
Thấy anh không có ý muốn nói gì, Hoàng Ngân mới phá vỡ sự im lặng, “Vũ Phong không sao chứ?”
“Không tốt lắm.”
Cao Dương Thành thành thật trả lời.
“Cô thì sao? Hôm nay cô thế nào?”
Cao Dương Thành hỏi lại cô một câu.
Hoàng Ngân ngây ra, tạm thời không biết nói gì,
Má hơi nóng lên, hô hấp không ổn, đôi mắt lấp lánh bắt đầu nhìn loạn tứ phía, “Ừm, tôi…cũng khá ổn.”
Thực ra cô không chắc chắn anh muốn hỏi cô thế nào là như thế nào.
Sức khỏe? Vẫn ổn, ngủ dậy miễn cưỡng có thể xuống giường được.
Tâm lí? Cũng coi như là được đi? Có chút chuyện, cô cũng coi như nhìn ra được, tối hôm qua thực ra là một màn ngoài ý muốn, thế nên cô cũng không đặt trong lòng.
“Thế nên, mọi thứ xảy ra vào hôm qua, chỉ là tình một đêm?”
Anh lại hỏi, giọng điệu trào dâng sự không vui.
Cô không biết vì sao, lúc nói những lời này anh có thể bình tĩnh đến vậy, giống như đang nói về thời tiết hôm nay với cô vậy.
Hoàng Ngân hít một hơi sâu, “Cho là vậy.”
Cô không bình tĩnh được như vậy.
Hiển nhiên, sức lực không được như anh.
“Nhưng buổi sáng thức dậy, thấy mấy dòng chữ cô để lại, tôi không hiểu sao lại có cảm giác cô qua cầu rút ván nhỉ?”
Cao Dương Thành nhíu mắt, vắt hai chân, đổi một tư thế khác, tản mạn hỏi Hoàng Ngân.
“Qua cầu rút ván?”
Hoàng Ngân cắn cắn môi, trong lòng suy đi nghĩ lại hàm ý của bốn chữ này
“Không phải sao?”
“Hình như…là phải.”
Hoàng Ngân hơi chột dạ, vội nói, “Có lẽ trước khi đi tôi nên trả phí khách sạn, dù gì tối qua anh cũng là vì giúp tôi, hoặc là tôi nên ở lại nói tiếng cảm ơn…”
“Đến đây!”
Hoàng Ngân chưa kịp nói gì, đã bị câu nói trầm thấp vừa rồi của Cao Dương Thành ngắt lời.
“A?”
“Nhạc Sào! Cô đến đây trả tiền, còn nữa, đến trước mặt tôi mà nói cảm ơn!”
“…”
Hoàng Ngân muốn nói, thực ra cô chỉ là tùy tiện khách khí nói vài câu thôi, cô cũng hy vọng anh nghe ra được mà khéo từ chối.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông bên kia căn bản không biết thế nào là khách sáo!
“Cô gọi Thùy Sam đến cùng đi, Vũ Phong uống say rồi, phải có người lái xe đưa anh ta về.”
“Chưa chắc tôi đã khuyên được cô ấy, để tôi thử.”
Dứt lời, bên kia đã mau ngắt điện thoại ngay trước mặt cô.
Cuối cùng, Thùy Sam rốt cục đã chịu đi.
Không biết là bị Hoàng Ngân thuyết phục, hay là vì lí do nào khác, dù sao trong ấn tượng của Hoàng Ngân, mình hình như không động viên gì cô, cô đã nghe theo rồi.
Hoàng Ngân cùng Thùy Sam đến, hai người kia thực sự đã uống khá nhiều.
Cao Dương Thành còn được, uống không nhiều, vẫn còn tương đối tỉnh táo, chỉ là đôi mắt hơi đỏ hiện chút men say.
Vũ Phong đương nhiên say rồi, không ý thức gì nằm ngửa trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa thấy họ đến, Cao Dương Thành đứng thẳng lên “Đi trả tiền thôi.:
Anh đi đến gần Hoàng Ngân, thân hình cao lớn đứng trước cô, hỏi không cần khách khí.
“Ồ…”
Hoàng Ngân lờ mờ gật gật đầu.
Xoay người, đi ra ngoài.
Cao Dương Thành đi theo, mở miệng dặn dò Thùy Sam vài câu, “Cô đỡ cậu ta dậy đi, phải về rồi.”
Nói xong, liền đi theo Hoàng Ngân ra quầy thu ngân.
Để lại Thùy Sam một mình chăm sóc Vũ Phong.
Trước quầy thu ngân ——
“Ngài đây, tổng cộng 30 triệu.”
Cô nhân viên đứng sau quầy cười nhẹ, đưa hóa đơn cho Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành không lấy, đưa mắt nhìn Hoàng Ngân, ý bảo đưa cho cô.
Hoàng Ngân nghe thấy con số đó, sắc mặt trắng đi vài phần, vội cầm lấy hóa đơn tiền rượu, lông mày thanh tú nhăn lại, cắn môi, cảm xúc tích tụ mà ngó lên Cao Dương Thành, “Hai người chỉ uống vài bình rượu thôi mà? Sao lại đắt như vậy?”
Hơn 30 triệu…
Có hơi khoa trương rồi!! Có tiền cũng không cần hoang phí như vậy đâu?
Cao Dương Thành im lặng nhìn Hoàng Ngân “Cô cảm thấy một đêm của Cao Dương Thành tôi chỉ đáng giá 30 triệu này thôi sao?”
Quan trọng là, một đêm năm lần, không đúng, hình như là sáu lần…
Rốt cuộc là bao nhiêu lần, anh cũng không nhớ rõ nữa.
Hoàng Ngân thẹn đổ mồ hôi.
30 triệu? Cô thấy cũng đáng giá tầm 30 triệu đấy!
Nhưng mà, tổng giám đốc Cao, anh như này có tính là bán luôn mình rồi không?
Hoàng Ngan rút túi tiền ra, lấy ra thẻ ngân hàng, quẹt thẻ trả tiền.