CHƯƠNG 183: TIỆC RƯỢU ĐÓN CHÀO NGƯỜI MỚI
Bốn năm qua, Hoàng Ngân không biết anh làm sao vượt qua được. nhưng cô biết một điều, có thể đứng ở vị trí cao nhất này, chắc chắn không chỉ là trội hơn người bình thường, mà chắc chắn phải nỗ lực hơn người bình thường gấp mấy lần, mới có thể đạt được thành công như thế trong thời gian ngắn!
Thế nhưng, rốt cuộc là động lực nào mới đủ khiến anh vứt bỏ giấc mơ của mình, bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới này?
Hoàng Ngân lại khiến mình tiến vào trong ngõ cụt.
“Tổng thanh tra Đỗ, nếu như không có chuyện gì khác, thì ra ngoài đi.”
Cao Dương Thành lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Lúc này Hoàng Ngân mới bừng tỉnh gật đầu. Lúc lâu sau, cô mấp máy môi nói một tiếng cảm ơn, rồi mới ra khỏi văn phòng của Cao Dương Thành.
Kết quả thật đúng như dự đoán!
Sau khi người của bộ phận thiết kế tiếp nhận thông báo sửa chữa của Hoàng Ngân, tất cả đều thở dài than ngắn, oán trời, oán đất, oán tổng giám đốc!
“Tổng thanh tra Đỗ, xem ra Tổng giám đốc này của chúng ta hà khắc đúng như lời đồn!”
Tiểu Bát nhịn không được lại gần Hoàng Ngân phàn nàn.
Hoàng Ngân cười cười, không bác bỏ, càng không phụ họa lời cô, phủi tay nói: “Được rồi, đêm nay mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, đã biết sai sót ở đâu rồi, sửa chữa cũng không khó, ngày mai chúng ta xốc lại tinh thần chiến đấu lần nữa cũng không muộn!”
“Đúng.”
Mọi người đồng thanh.
Lúc Hoàng Ngân chuẩn bị về văn phòng, bỗng nhiên thấy Lý nam vũ đẩy cửa bộ phận thiết kế đi đến.
“Thư ký Lý?”
Hoàng Ngân kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh ta.
“Tổng thanh tra Đỗ, là thế này.” Lý nam vũ đẩy kính mắt, cười nói: “Bởi vì các cô tới công ty tương đối gấp. Công ty cũng không kịp tổ chức tiệc rượu chào đón người mới cho mọi người. Vừa nãy, Tổng giám đốc đã chỉ thị cho tôi đặt bàn tiệc ở nhà hàng Bích Đào, sau bữa ăn còn có hoạt động KARAOKE. Mọi người có thể tha hồ nói chuyện vui vẻ, đêm nay tất cả chi tiêu đều do Tổng giám đốc chúng ta trả.”
“Ồ”
Ngoài Hoàng Ngân, toàn bộ mọi người trong bộ phận thiết kế đều kinh ngạc, vui vẻ kêu lên.
“Tổng giám đốc thật quan tâm cấp dưới chúng ta mà.” Các đồng nghiệp vừa nãy còn oán thầm Cao Dương Thành hà khắc lập tức thay đổi.
“Còn không phải sao! Wow, thư ký Lý, anh khẳng định tất cả chi tiêu của chúng tôi đêm nay đều do Tổng giám đốc trả phải không?” Tiểu Bát vẫn còn dáng vẻ không dám tin bộ dáng.
“Tất nhiên rồi.” Lý nam vũ đẩy kính mắt, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như cũ.
“Vậy Tổng giám đốc có thể có mặt hay không?”
“Đúng rồi đúng rồi, có thể không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn Lý nam vũ. Ngay cả Hoàng Ngân cũng không nhịn được nhìn về phía anh ta.
Lý nam vũ nhìn Hoàng Ngân mỉm cười, lắc đầu: “Đêm nay, Tổng giám đốc có hội thương mại quan trọng, lúc ăn cơm không tham gia được, về phần Karaoke, đến lúc đó tôi sẽ giúp mọi người hỏi anh ấy một chút.”
“Được, được! Thư ký Lý, anh nói với tổng giám đốc, chúng tôi chờ anh ấy!”
“Đươc rồi! Vậy tôi đi trước, mọi người cứ tự nhiên.”
“Tạm biệt”
Mọi người nhiệt tình tiễn Lý nam vũ ra khỏi bộ phận thiết kế.
Anh ta vừa đi khỏi, thì tất cả đồng nghiệp bắt đầu thảo luận.
“Wow, Đây là một chiêu của Tổng giám đốc Cao đấy? Vừa mới đánh chúng ta xuống Địa Ngục, bây giờ lại kéo chúng ta về Thiên Đường? Chẳng lẽ là vì vỗ về trái tim tổn thương của chúng ta?”
“Vỗ về trái tim chúng ta? Mặc dù bộ phận thiết kế chúng ta rất quan trọng đối với dự án này của bọn họ, nhưng tôi cảm giác với tính cách của Tổng giám đốcCao, không giống như người sẽ làm loại việc này! Tổng thanh tra, cô nói xem Tổng giám đốc Cao muốn làm gì nhỉ?”
Tiểu Bát thực sự không hiểu, lại gần hỏi Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân lắc đầu, bật cười: “Tôi đây làm sao có thể biết được?”
Vỗ về trái tim mọi người? Chắc chắn không thể nào! Đúng như các cô ấy đã nói, Cao Dương Thành sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!
Mà Hoàng Ngân lại không biết, thật ra, anh chẳng qua chỉ muốn vỗ về trái tim của một người trong đó thôi!
Ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông thâm sâu khó lường trong miệng bọn họ.
Cao Dương Thành bị một nhóm lãnh đạo vây quanh, từ bên trong đi ra. Vừa lúc anh trên đường đi qua bộ phận thiết kế của bọn họ, đi tới giữa thang máy.
Hoàng Ngân để ý thấy anh đã đổi cà vạt mới, kẻ ca rô màu xám đậm, đơn giản như vậy nhưng lại làm nổi bật lên tác phong chín chắn thận trọng của anh.
Giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra sức hút của một người đàn ông trưởng thành!
Xác thực, So với bốn năm trước, anh thật… càng ngày càng thu hút ánh nhìn rồi! Bây giờ, anh giống như một vật phát sáng lóa mắt, đi tới đâu cũng có thể vĩnh viễn thu hút vô số ánh mắt.
Dường như cảm thấy ánh mắt từ bên này bắn ra, Cao Dương Thành bỗng nhiên quay đầu lại.
Hoàng Ngân sững sờ, ngay khi gặp phải ánh mắt anh, cô, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, nhất thời, gương mặt nóng ran lên.
“Ôi, Tổng giám đốc Cao thật đẹp trai!”
Tiểu Bát lại bắt đầu gục xuống bàn mê trai rồi.
“Trời! Có phải anh ấy đang nhìn tôi hay không? Ánh mắt kia, thật dịu dàng tình cảm…”
“Ôi… mối tình thầm kín, rốt cuộc Tổng giám đốc Cao đang nhìn ai vậy? Thật làm người ta say mê! ! Sắp điên rồi! !”
Lại có nữ đồng nghiệp bắt đầu phụ họa theo.
Dịu dàng tình cảm? Mối tình thầm kín? ?
Từ ngữ mềm mại như vậy, bây giờ còn có thể dùng cho người đàn ông lạnh lùng như đầm băng kia sao?
Hoàng Ngân cả kinh.
Xuất phát từ tò mò cũng tốt, xuất phát từ động lòng cũng được, Hoàng Ngân giương mắt nhìn anh lần nữa. Cô cũng muốn thấy sự dịu dàng cùng tình cảm nồng nàn trong miệng các cô ấy. Nhưng mà, lúc cô nhìn lại, người đàn ông đó đã sớm dời khỏi tầm mắt, bị đám người vây quanh, đi vào trong thang máy.
Trong đầu Hoàng Ngân chỉ còn lại thất vọng, mất mát, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Cùng ăn tối vô cùng vui vẻ tại nhà hàng Bích Đào.
Trên bàn bày đầy các loại thức ăn tinh tế. Mỗi lần lên món, các đồng nghiệp đều không nhịn được khen ngợi Tổng giám đốc giàu có, lịch lãm, đẳng cấp, hào phóng của bọn họ.
“Chị Hoàng Ngân, chỉ có cảm thấy dáng người của Tổng giám đốc chúng ta rất tốt không! Mặc âu phục đơn giản thì đã giống như người mẫu thời trang, đẹp trai đến tan chảy, có phải không?”
Tiểu Bát bưng cốc rượu vang, ngà ngà say cười khen ngợi.
Hoàng Ngân cười khẽ, chọc chọc gáy của cô: “Các em thật đúng là điển hình của “mềm yếu ăn người” đấy!”
“Hừ, chị cứ mạnh miệng! Chị Hoàng Ngân, chị đừng cho rằng em không biết, lúc chị nhìn Tổng giám đốc Cao, ánh mắt cũng không giống, ha ha ha…”
“Tiểu Bát, em uống say rồi!”
Hoàng Ngân trực tiếp đoạt lấy cốc rượu vang từ trong tay cô, thay cô uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt cô nhìn người đàn ông đó thật sự không giống phải không? Tại sao cô không cảm giác được?
“Chút rượu này làm sao có thể say được? Em mới không có say, chị chỉ mạnh miệng!” Tiểu Bát chu miệng, chỉ vào mũi Hoàng Ngân, híp mắt, trêu ghẹo hỏi cô: “ Chị Hoàng Ngân, chị nói thật đi, có phải chị thích Tổng giám đốc hay chúng ta không?”
“Nói hươu nói vượn!”
Hoàng Ngân dứt khoát cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng Tiểu Bát, thề thốt phủ nhận: “Tại sao chị phải thích tên lạnh lùng như khối băng đó! Chị cũng không muốn làm gấu Bắc Cực!”
Thế nào cũng không thể chết cóng!
“Tổng giám đốc!”
Lúc bên này vẫn còn đang đùa giỡn, bỗng nhiên, nghe thấy các đồng nghiệp cung kính hướng phía cửa hô một tiếng.
Động tác đùa giỡn của Hoàng Ngân và Tiểu Bát kịp thời ngừng lại, đưa mắt nhìn nhau.
Lời hai người bọn họ vừa nói …
Người trong cuộc chưa nghe thấy đấy chứ?
Mặc dù hai người bọn họ không hề nói gì, nhưng đề tài này… bị anh nghe được hình như không tốt lắm.
Hoàng Ngân và Tiểu Bát cũng vội đứng lên, cùng hô một tiếng: “Tổng giám đốc Cao!”
Cao Dương Thành nghiêm nghị đứng phía đối diện, trong tay còn nâng một ly rượu vang. Ánh mắt anh nhìn thẳng trên mặt Hoàng Ngân, chăm chú nhìn cô mấy chục giây, tận đến khi da đầu Hoàng Ngân hơi tê dại. Lúc này anh mới sải bước đi về phía mọi người.
Hoàng Ngân cảm thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn mình giống như một chiếc kìm thép, vừa hay vẫn còn kìm ở cổ họng cô, khiến cô hít thở không thông.
Đến khi ánh mắt anh rời khỏi người mình, lúc này Hoàng Ngân mới thở phào một cái thật dài.
“Đúng lúc Tổng giám đốc Cao đang ăn cơm ở phòng sát vách, cho nên cố ý sang chúc mọi người cốc rượu.”
Lý nam vũ giơ cốc rượu lên giải thích với mọi người.
Khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của Cao Dương Thành, hình như lạnh lùng từ lúc vừa vào, đến khi Lý nam vũ nói những lời này, khóe miệng của anh mới miễn cưỡng khẽ cong lên, nhẹ đến mức khó có thể phát giác: “Đêm nay không thể ăn cơm cùng mọi người, thật đáng tiếc! Tôi kính mọi người một cốc, bày tỏ áy náy.”
“Tổng giám đốc Cao, anh quá khách khí rồi.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
Dường như tất cả nhân viên bộ phận thiết đều hơi kinh ngạc, vội vàng nâng ly rượu lên, tranh nhau chen lấn tiến lên trước chạm cốc với Cao Dương Thành.
Mà Hoàng Ngân vốn phản ứng chậm chạp, còn ngây người một lúc, tất nhiên cô thành người chạm cốc sau cùng.
Nhưng Hoàng Ngân cũng không vội, ung dung nâng cốc rượu lên, mỉm cười, nghiêng người đi qua, chạm cốc với Cao Dương Thành: “Tổng giám đốc Cao, bữa cơm này để anh trả tiền, tôi đại diện cho mọi người trong tổ, cảm ơn anh.”
Nhìn xem, Lời nói mới trịnh trọng làm sao!
Cô nói xong, liền cầm cốc còn dư lại ít rượu vang trong tay uống một hơi cạn sạch, để bày tỏ chân thành.
Nhưng Cao Dương Thành không vội uống cốc rượu trong tay, ánh mắt vẫn hờ hững như vậy nhìn Hoàng Ngân trước mặt. Anh bỗng nhiên tỉnh bơ hỏi cô: “Tổng thanh tra Đỗ đã ghét gấu Bắc Cực như thế, làm sao ánh mắt lúc nhìn lén tôi lại không giống chứ?”
“…”
Hoàng Ngân thế nào cũng không ngờ trước mặt mọi người anh lại có thể đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho người ta hiểu lầm.
“Khụ khụ khụ —— “
Cô bị sặc bởi ngụm rượu vang còn chưa kịp nuốt xuống trong yết hầu, sặc đến gương mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Trong lúc nhất thời, Hoàng Ngân chỉ có thể dùng khăn giấy che miệng, càng không ngừng ho khan, một cái tay khác thay thế tiếng nói của cô, vội xua đi xua lại.
Nhưng Tổng giám đốc Cao lại hoàn toàn làm như không thấy, chờ cô ho xong, lúc cô định bác bỏ, chỉ thấy anh đã bưng cốc rượu vang kia rời đi, chỉ lưu lại cho cô bóng lưng cao thâm khó lường.
Hoàng Ngân chán nản, phiền muộn gãi đầu.
Ngược lại, tất cả đồng nghiệp đều đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô. Trong ánh mắt Trần Dương Cầm không che đậy sự mỉa mai: “Tổng thanh tra Đỗ, cô cũng đừng làm chuyện không đứng đắn như thế, cũng không phải không biết, người ta là người đã có gia đình rồi! Làm người thứ ba, nói ra thật mất mặt!”
Sắc mặt Hoàng Ngân tái nhợt, không tức giận cách xa cô ta một chút, thật cũng không bác bỏ lời cô ta. Coo cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng mà thâm thúy: “Ban đầu là ai nói, chỉ cần trèo lên người đàn ông này, dù người ta đã có gia đình, dù làm vợ bé, cũng vui vẻ can tâm tình nguyện?”
Thỉnh thoảng, người phụ nữ này thật đáng ghét! !
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!