CHƯƠNG 177: BỰC BỘI KHÓ HIỂU
“Còn có thể có nguyên nhân gì chứ, đương nhiên là việc buôn bán kiếm được nhiều tiền hơn so với làm bác sĩ rồi! Hơn nữa, làm bác sĩ có bao nhiêu khổ tâm chứ? Mỗi ngày đi tới đi lui trong bệnh viện, bẩn biết bao nhiêu đúng không? Với lại, lúc khám bệnh cho người ta, giám đốc Cao lại suốt ngày căng cứng cơ mặt, có người bệnh nào lại thích chứ? Làm bác sĩ khẳng định không thích hợp anh.”
Hoàng Ngân nhíu nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn về phía nữ đồng nghiệp bên cạnh mình.
Cô ta tên là gì nhỉ? Bản thân tạm thời không nhớ ra, nhưng trong vô thức thì không quá thích cô gái này: “Anh có thích hợp làm bác sĩ hay không, cũng không phải một hai câu của cô là có thể tùy tiện bình luận được! Còn nữa, bệnh viện là một nơi vô cùng thần thánh, đừng có dùng từ “bẩn” này để hình dung nó!”
Vẻ mặt của Hoàng Ngân chưa bao giờ quá nghiêm túc và chân thành như này.
Thái độ đột nhiên tới này khiến cho cô gái kia có chút cứng họng, cô ta nhìn thoáng qua cùng người cùng mình nhiều chuyện là Tiểu Bát, lặng yên không nói gì.
Dù sao, cho dù có không thoải mái thì cô cũng là của lãnh đạo trực tiếp của mình!
Nhìn thấy bộ dạng này của đồng nghiệp, Hoàng Ngân biết có lẽ là do dáng vẻ của mình quá mức kiêu ngạo rồi, nhưng cô lại không có tâm trạng đi để ý tới những thứ này, khẽ xoa xoa huyệt thái dương, đầu có chút đau, mà trong lòng lại càng giống như có một đoàn tay chèo đang phá rối, bừa bãi lộn xộn, rất buồn phiền.
Chủ đề mà các cô ấy vừa mới thảo luận, không thể nghi ngờ gì nữa, đó cũng là chuyện mà cô không thể nào giải thích đươc.
Năm đó, chàng trai một lòng theo đuổi nghề bác sĩ kia vì sao đến cuối cùng lại lựa chọn buông bỏ giấc mộng này của anh chứ?
Ước mơ của anh không quan trọng vậy sao?
Người khác thì Hoàng Ngân còn không rõ, nhưng với anh. . . thì Hoàng Ngân lại hiểu quá rõ!
Ước mơ này với anh mà nói, giống như cội nguồn tươi đẹp của cuộc sống vậy, giống như một dòng nước chảy vào thế giới của anh! Mà hiện tại, ước mơ không còn nữa, vậy anh đâu rồi, có khỏe hay không?
Rốt cuộc là vì cái gì mới khiến anh buông bỏ ước mơ mà anh kiên trì suốt bao nhiêu năm nay như vậy chứ? Là do mẹ anh ép buộc? Hay là vì cái gì khác?
Hoàng Ngân nghĩ mãi cũng không ra, càng nghĩ lại càng chỉ cảm thấy đau đầu hơn. . .
Tòa nhà tập đoàn SSE, tầng ba mươi hai ——
“Tổng thanh tra Đỗ, hoan nghênh tới thăm! Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!”
Người tới trước mặt là Lý Nam Vũ.
Hôm nay, trên gương mặt tuấn tú thiên về dáng vẻ của một thư sinh của anh có thêm một cái kính mắt màu vàng nữa, ngược lại khiến anh trở nên trưởng thành hơn không ít.
Phía sau, anh còn dẫn theo một đám nhân viên cấp cao tiến lại gần phía Hoàng Ngân, lịch sự bắt tay cô, nhiệt tình tự giới thiệu: “Lần trước gặp mặt, thật không ngờ cô lại chính là người đứng đầu bộ phận thiết kế của chúng tôi, nếu sớm biết như vậy thì lần trước nên làm quen kỹ một chút! Xin chào, tôi là Lý Nam Vũ, là thư lý thân cận của giám đốc Cao!”
Bên dưới lớp kính mỏng có lóe lên một tia sáng như hồ ly, Hoàng Ngân tất nhiên cũng biết người này không hề đơn giản chút nào.
“Trợ lý Lý khách sáo rồi, Đỗ Hoàng Ngân!” Hoàng Ngân nắm tay với anh.
Lý Nam Vũ cùng với tất cả những nhân viên cao cấp khác cũng lần lượt bắt tay với cấp dưới của Hoàng Ngân, rồi giới thiệu bản thân.
“Tổng thanh tra Đỗ, chắc hẳn mọi người cũng biết trường hợp lần quan trọng như thế nào rồi, hơn nữa giám đốc Cao của chúng tôi cũng tự nhiên cho nó ở vị trí quan trọng nhất, vậy nên mong rằng mọi người sẽ cố gắng nhiều hơn. Còn về phần phòng làm việc của mọi người, để thuận tiện trao đổi với giám đốc của chúng tôi thì chúng tôi đã giúp mọi người sắp xếp phòng làm việc ở bên phải sảnh lớn tầng ba mươi hai rồi. Tổng thanh tra Đỗ, phòng làm việc của cô ở bên trái sảnh lớn, đối diện với phòng làm việc của tổng giám đốc, nếu có vấn đề gì thì cũng thuận tiện cho hai người ở gần thương lượng.”
Lý Nam Vũ giúp bọn họ sắp xếp tất cả mọi thứ đâu vào đấy, cuối cùng, lại giơ tay lên nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đẩy mắt kính trên sống mũi, lúc này mới nói: “Hiện tại tổng giám đốc đang có một cuộc hội nghị lớn, có lẽ một lúc nữa cũng không thể nào phân thân ra được, chờ sau khi ngài ấy kết thúc hội nghị thì sẽ tới chào hỏi qua với mọi người.”
Nói xong, ánh mắt anh ta hướng về Hoàng Ngân, rồi lại bắt tay cô một lần nữa: “Tổng thanh tra Đỗ, làm phiền cô phải hao tổn tâm trí rồi.”
“Nên làm thôi.”
Hoàng Ngân nhếch môi cười cười, bắt tay lại với anh ta.
Tất cả mọi công việc đều đã được bàn giao xong, Lý Nam Vũ lập tức dẫn đám người dự bị rời khỏi đó, mới vừa đi đến cửa ra vào thì chợt nghe thấy anh ta cung kính gọi một tiếng: “Giám đốc Cao!”
Sau đó chỉ thấy Cao Dương Thành mặc một bộ vest nghiêm túc xa xỉ, đôi chân thon dài sải bước thong thả bước lại gần chỗ Hoàng Ngân.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang dần dần bước về phía cô, tim của Hoàng Ngân khẽ xiết chặt lại, nhất thời cảm thấy có một loại áp lực khiến cô không thở nổi.
Ánh mắt của anh, bắn thẳng đến phía Hoàng Ngân.
U ám, lạnh lẽo, thờ ơ, xa cách? Cái cảm giác vênh váo hung hăng đè ép lên cô, khiến cô vô thức lùi lại phía sau một bước nhỏ.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của người đàn ông này dừng lại khi còn cách chỗ cô đứng khoảng nửa mét.
Bóng râm che xuống cả người cô, giống như là một đỉnh núi Thái Sơn đang đè ép xuống.
Mà ánh mắt của anh, từ đầu đến cuối vẫn luôn rơi vào gương mặt nhỏ nhắn có chút bối rối của cô, trong đáy mắt anh cũng đang cuộn trào mãnh liệt, lúc nóng lúc lạnh. . .
Đôi môi mỏng như đao gọt, vẫn luôn mím chặt, không nói gì, cũng hoàn toàn không có ý định muốn mở miệng nói chuyện.
Dần dần một lớp mồ hôi mỏng bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay của Hoàng Ngân, cô hít sâu vào một hơi mà không để lại dấu vết, dùng hết khả năng ổn định lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Tổng giám đốc Cao, hân hạnh gặp mặt.”
Cô chủ động đưa tay ra với anh.
Cao Dương Thành nghe vậy, trong đôi mắt màu đen của anh lướt qua một tia khen ngợi mỏng manh, ánh mắt chuyển từ trên gương mặt của cô sang bàn tay phải đang duỗi ra của cô.
Anh nắm chặt tay của cô: “Hân hạnh gặp mặt.”
Giọng nói không hề có âm luật, vẫn dễ nghe như trước khiến người ta phải động lòng.
Đôi môi mỏng thản nhiên, có hơi động đậy hai cái, lại vô cùng gợi cảm khiến cho người ta không nỡ rời mắt.
Hoàng Ngân ngước mắt nhìn anh ở trước mặt, bốn năm không gặp khiến cô thất thần trong chốc lát.
Tay bị anh nắm chặt.
Lực không mạnh, nhưng giữa các ngón tay lại là sự lạnh lẽo thấu tận xương.
Khác biệt rất rõ rệt với lòng bàn tay ấm áp của anh bốn năm trước.
Trong lúc Hoàng Ngân vẫn đang còn thất thần thì bỗng nhiên lòng bàn tay trở nên trống rỗng, anh đã buông bàn tay của cô ra.
Cô hoàn hồn lại, anh đã thong thả đi qua cô, bước qua dặn dò với cấp dưới của anh.
Anh chẳng qua chỉ là xuất phát từ phép lịch sự đến bắt tay với từng người mà thôi, đôi gò má lạnh lùng ngiêm nghị kia không có quá nhiều cảm xúc dư thừa. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên mặt Hoàng Ngân.
“Tổng thanh tra Đỗ.”
Anh gọi cô.
“Có.”
Hoàng Ngân lên tiếng, trái tim thoáng cái lại treo ngược trở lại.
Đối với sự khẩn trương của cô, Cao Dương Thành lại lộ ra vẻ ung dung, anh giơ cổ tay lên nhàn nhạt nhìn đồng hồ: “Tôi còn một tiếng đồng hồ nữa thì kết thúc hội nghị, cho cô thời gian một giờ để chỉnh sửa lại tài liệu. Một giờ sau thì tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi muốn nghe suy nghĩ xử lý thiết kế của đội các cô.”
“Được.”
Hoàng Ngân đồng ý.
Cao Dương Thành cất bước ra khỏi đại sảnh.
“Oa! Tổng giám đốc Cao thật đúng là đẹp trai chết mất!” Hai tay Tiểu Bát nắm lại, làm ra một bộ dáng mê trai.
Lý Nam Vũ đẩy gọng kính trên sống mũi, cười nói: “Cũng đừng quá si mê giám đốc của chúng tôi, yêu phải người đàn ông như vậy thì thật sự cũng không dễ dàng gì.”
Hoàng Ngân thu hồi lại ánh mắt vẫn nhìn bóng lưng đã biến mất của Cao Dương Thành lại, vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian chỉnh sửa lại một chút, chuẩn bị làm việc!”
“Ài! Đẹp trai thì đẹp trai thật, thế nhưng cũng không tránh khỏi khắc khe quánha! Chúng ta vừa mới tới cũng chẳng thèm cho cơ hội để thở nữa, cuộc sống sau này chẳng phải sẽ càng thảm hơn sao?”
Tiểu Bát kêu khổ thấu trời.
Lý Nam Vũ vẫn chỉ nở một nụ cười ôn hòa như cũ: “Tổng thanh tra Đỗ.”
Anh ta gọi Hoàng Ngân một tiếng, cổ vũ cô: “Làm tốt vào, đừng quá áp lực.”
“Cảm ơn.”
“Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Lý Nam Vũ nói xong, cũng quay người rời đi.
Tất cả đồng nghiệp, tất cả các vị trí và Hoàng Ngân cũng ôm tư liệu đi về phòng làm việc của mình.
Tổng quan mà nói, phúc lợi mà SSE cho bọn họ cũng coi như không tệ, bộ phận thiết kế của họ cũng chỉ xem như là tạm thời điều tới, tiền lương thì gấp đôi bình thường, nhìn qua căn phòng làm việc cho một người. . .
Rộng rãi khiến người khác líu lưỡi!
Đánh giá sơ bộ thì ít cũng phải sáu mươi mét vuông.
Giá sách kín cả bức tường, kéo dài từ mặt đất đến tận trần nhà, xung quanh có thang gác di động thuận tiện cho lúc lấy sách sử dụng.
Bên trong giá sách là các loại sách khác nhau được bày biện chỉnh tề, thiên văn, địa lý, cái gì cần có đều có.
Trước giá sách hai mét có đặt một bộ ghế sô pha bằng da thật màu nâu, trên bàn trà bằng gỗ lim đặt trước sô pha có một bộ đồ uống trà cao cấp, còn trên vách tường phía đối diện là màn hình chiếu mà bình thường các văn phòng hay sử dụng.
Bên tay trái là một cái bàn công tác hình vòng cung, trên bàn đặt các loại văn kiện được bố trí ngăn nắp, chính giữa một chiếc máy tính chuyên dụng, trước máy tính có đặt hai chậu cây xanh, có lẽ là Tử La Lan. Nụ hoa đã mơ hồ chớm nở, không lâu nữa chắc hẳn sẽ nở rộ.
Hoàng Ngân ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu sửa soạn lại tài liệu trong tay.
Nhìn lần lượt từng sơ đồ bản vẽ ở trước mặt, nhưng không hiểu sao suy nghĩ của Hoàng Ngân lại bay ra ngoài mất rồi. . .
Nghĩ đến lúc mới tới ‘SSE’ lúc, đi qua con đường Hoàng Ngân kia, Hoàng Ngân không khỏi thấy căng thẳng trong lòng.
Cô không dám phỏng đoán quá nhiều về ý nghĩa của việc anh đặt cái tên đó, nhưng. . . cái tên đó ít nhất cũng có quan hệ với mình đi?
“Ài. . .”
Hoàng Ngân bực bội gãi gãi sau gáy, xoa xoa huyệt thái dương, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!
Nghĩ quá nhiều, bệnh đau nửa đầu lại tái phát rồi, não bộ cũng thấy đau.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, tiếng “tích tách” của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường vang lên.
Khi Hoàng Ngân ôm tài liệu đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc thì vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương, hít một hơi thật sâu rồi sau đó mới gõ cửa phòng làm việc.
“Cốc cốc cốc.”
Sau ba tiếng gõ lịch sự, đáp lại cô là hai chữ đơn giản: “Vào đi!”
Hoàng Ngân đẩy cửa vào.
“Tổng giám đốc Cao.”
Cô lịch sự gọi một tiếng.
Cao Dương Thành không có ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào văn kiện trong tay mình như cũ, chỉ nhàn nhạt thông báo một câu: “Tiện tay đóng cửa vào.”
Hoàng Ngân vội vàng quay người đóng cửa lại, lúc này mới từ từ đi tới chỗ Cao Dương Thành.
Cô cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh nhất có thể để đối mặt với anh.
“Ngồi đi.”
Cao Dương Thành chỉ chỉ vào cái ghế đối diện với anh, ý bảo Hoàng Ngân ngồi xuống.
Ngôn ngữ máy móc, cùng với thái độ tràn đầy cảm giác xa lạ.
Hoàng Ngân cắn cắn môi dưới, ngồi xuống trước mặt anh.
Hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm của anh, trong lòng khẽ giật mình một chút, theo bản năng muốn né tránh nó nhưng cô vẫn cưỡng ép bản mình phải trấn định lại.
Cao Dương Thành chỉ bình tĩnh nhìn cô, dĩ nhiên cũng đã thu hết sự biến hóa tâm trạng của cô vào đáy mắt.
“Tổng thanh tra Đỗ, nói về kế hoạch thiết kế của đội các cô đi.”
Cao Dương Thành hơi ngả người về phía sau, lười biếng dựa vào ghế dựa, thò tay rút một điếu thuốc ra, chuẩn bị châm lửa nhưng bỗng nhiên anh lại dừng động tác trong tay lại, cuối cùng thì hất cả điếu thuốc và cái bật lửa lên trên mặt bàn, có chút bực bội quét mắt về phía Hoàng Ngân: “Nói đi.”
Sự bực bội của anh đến có chút không ngờ.
Hoàng Ngân nhìn thấy cũng không hiểu tại sao.