CHƯƠNG 171: TỪ NAY KHÔNG GẶP LẠI NHAU NỮA
Kể từ khi đến nước Pháp, đây là lần đầu tiên cô uống một ngụm trà đúng nghĩa. Trong phút chốc, khi hương trà nồng đậm xâm nhập vào hơi thở, nước trà trôi vào khoang miệng thơm tho, Hoàng Ngân giống như lại trở về với Tổ Quốc, quê hương, thành phố quen thuộc của cô.
Trái tim hơi chua xót. Hoàng Ngân phát hiện, nhớ một người nào đó, thật ra không cần những sự vật đặc biệt, ngay cả một chén trà đơn giản, cũng có thể khiến cô bất giác nhớ tới anh.
Cửa văn phòng bỗng nhiên đẩy ra, Jessica bưng khay từ bên trong đi ra.
“Thế nào, hương vị trà chính cống phải không?”
Cô hỏi Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt diệu.”
“Tuyệt đến mức có thể làm ướt khóe mắt cô ư?”
Giọng nam trầm thấp, giàu từ tính vang lên ở cửa văn phòng.
Hoàng Ngân kinh ngạc.
Chỉ thấy người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh xảo, ung dung lịch lãm từ bên trong đi ra.
Thân hình của anh ta có tỉ lệ hoàn mỹ nhất của phương Tây. Đôi chân thon dài thẳng tắp lười biếng đứng ở đó, như một tác phẩm điêu khắc đẹp nhất của phương Tây.
Khóe miệng gợi cảm vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh bước từng bước dài đến gần Hoàng Ngân.
Khí chất cao quý, tác phong tao nhã, làm cho Hoàng Ngân không nhịn được hơi liếc nhìn.
Không biết Jessica đã ra khỏi phòng khách từ lúc nào. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Louis đưa khăn giấy cho Hoàng Ngân, đôi mắt xanh thẳm híp lại: “Lần nào gặp mặt, khóe mắt cô Đỗ cũng đẫm lệ.”
“Xin lỗi anh.”
Hoàng Ngân hơi ngượng ngùng nhận khăn tay.
Anh mỉm cười lịch sự: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
“Anh Đường, đây là quần áo của anh.”
Hoàng Ngân lấy áo khoác của anh từ trong túi giấy ra, để vuông vắn ở một bên ghế sofa: “Việc lần trước thật ngại quá, cám ơn anh đã thông cảm.”
“Việc nhỏ thôi, nhưng còn phiền cô Đỗ tự mình mang tới.”
“Đây là việc tôi nên làm mà.”
Đưa quần áo xong, Hoàng Ngân vừa muốn đi, lại nghe thấy Louis hỏi mình: “Bên trong có Giám đốc điều hành tổng công ty Hòa Phát của Pháp, cô có muốn chào hỏi một chút không?”
Hoàng Ngân kinh ngạc.
Người lãnh đạo trực tiếp tổng công ty bọn họ?
“Vừa hay tòa nhà nghiên cứu mới lần này hợp tác với tổng công ty của các cô, cô có muốn vào dự thính không? Coi như học hỏi một chút.”
“Có thể không?”
Hoàng Ngân vừa vui vừa ngượng ngùng: “Anh Đường, đây nên là hội nghị mật của công ty các anh? Tôi là người ngoài, hình như…”
“Ừ?” Louis hơi liếc mắt nhìn Hoàng Ngân, hai tay đút vào túi quần âu hỏi cô: “Cô sẽ tiết lộ nội dung hội nghị của chúng tôi ra ngoài à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Hoàng Ngân vội xua tay.
Louis cười nhẹ: “Không thì được rồi? Cô vào đi.”
Nói xong, anh quay người đi về phòng hội nghị nhỏ trong văn phòng.
Đến cửa, anh dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng Ngân còn đang kinh ngạc: “Đi nào.”
Hoàng Ngân bừng tỉnh. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội theo bước Louis đi vào trong phòng hội nghị.
Hoàng Ngân nghi hoặc, người đàn ông trưởng thành, thận trọng như Louis lại có thể dễ dàng tin lời cô, cô thật rất ngạc nhiên.
Nhưng cô lại không biết, nguyên nhân chỉ vì yêu rồi!
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Ba năm sau
Mùa xuân Paris, nước Pháp, mùa lãng mạn đa tình.
Hoàng Ngân giống như phần lớn học sinh bước lên con đường nghiên cứu học hỏi, mỗi ngày cô đều ôm sách vở chạy khắp nơi trong trường Đại học Kiến trúc. Vừa lúc tan học, một chiếc xe Spyker C8 màu trắng quen thuộc luôn thu hút sự chú ý của tất cả sinh viên trước tiên.
“Này, Hoàng Ngân, bạn trai cậu đến rồi!”
“Tớ biết rồi!”
Hoàng Ngân tùy ý trả lời, nhanh chóng lấy sách, thu dọn bàn học ngăn nắp, đeo túi sách lên vai rồi chạy vội ra ngoài.
Người bạn trai trong miệng các bạn học tất nhiên là Đường.
Thật ra bọn họ cũng không phải quan hệ bạn trai bạn gái. Hoàng Ngân đã giải thích với các cô ấy rất nhiều lần rồi, nhưng hình như không ai chịu nghe, cứ như vậy, cô cũng chẳng buồn giải thích nữa.
Ở nơi đất khách quê người này, Đường. Louis. Alfonso giống như một suối nước nóng, anh dùng nụ cười và sự quan tâm của mình sưởi ấm thế giới lạnh lẽo của cô.
Hoàng Ngân tiện tay ném túi sách vào chỗ ngồi phía sau, một quý ông thay cô mở cửa ghế lái phụ.
Sau khi Hoàng Ngân ngồi vào, Louis nghiêng người thắt chặt dây an toàn cho cô, nhưng không vội rời đi, một cánh tay chống trên ghế của Hoàng Ngân, nhíu mày nhìn cô: “Hôm nay có muốn cho anh đáp án chắc chắn không?”
“Mẹ đã nói tối nay nấu thịt kho tàu ngon cho chúng ta , anh nhanh lái xe đi.”
Hoàng Ngân giục anh, cố ý nói sang chuyện khác, ánh mắt rõ ràng trốn tránh.
Louis sờ sờ chóp mũi của cô, cưng chiều: “Em cứ việc tra tấn anh đi!”
“Em không phải….”
Hoàng Ngân khoác tay anh nịnh nọt: “Em thật không chắc, em vừa muốn ở lại đây, nhưng vừa rất muốn về nước, anh nói em làm sao bây giờ? Anh hỏi em những chuyện này thì em càng bối rối!”
Louis vòng qua thân xe, ngồi vào trong, lái xe đi: “Nghe nói tổng công ty gửi công văn cho em, muốn em tiếp tục ở lại Pháp làm việc phải không?”
“Anh cũng biết rồi à?” Hoàng Ngân chột dạ nheo mắt nhìn anh.
Louis nhún vai: “Anh vô tình nghe thấy giám đốc của em nhắc đến.”
Cuối cùng, anh nghiêng người, trịnh trọng nhìn Hoàng Ngân, nhíu mày không hài lòng: “Xem ra em không định bàn bạc chuyện này với anh ?”
“Có! Thật ra hôm nay em mới nhận được công văn.”
Hoàng Ngân nắm lấy dây an toàn, không ngừng cọ xát, lại không để ý nhìn Louis bên cạnh: “Đường, anh bảo em nên làm như thế nào mới tốt?”
“Anh nghe theo em.”
“Vậy anh phân tích giúp em một chút.”
Hoàng Ngân sốt ruột.
“Em cảm thấy cơ hội công việc tổng công ty cho em như thế nào?”
Louis bắt đầu nghiêm túc phân tích cùng cô.
“Tốt, rất tốt! ! Nói thật, em cũng muốn nắm lấy cơ hội này.”
“Vậy em ở Paris còn vui vẻ không?”
“Vui! Thỉnh thoảng sẽ nhớ quê nhà, nhưng đi khỏi gần ba năm cũng đã quen rồi.”
“Trong lòng vẫn nhớ người đó, thì có cam lòng xa cách hai nơi như vậy không?”
Hỏi tới vấn đề này, Hoàng Ngân quả thực suy nghĩ nghiêm túc thật lâu.
Cuối cùng, đáp án của cô là gật đầu.
“Em hy vọng cả đời này không phải gặp lại anh ấy nữa.”
“Tại sao?”
Anh nhíu mày.
“Nhìn thấy anh ấy, em sợ mình sẽ mất lý trí. Anh ấy đã kết hôn rồi. Nếu như em mất đi lý trí, vậy em sẽ bị đạo đức lên án! Em không muốn trở thành người thứ ba!” Hoàng Ngân trả lời rất chân thành.
“Vậy thì ở lại đi.”
Đây là lần đầu tiên Louis mở miệng giữ cô lại.
Anh chân thành nhìn Hoàng Ngân, đôi mắt xanh thẳm như biển cả mênh mông. Ngón tay anh vén làn tóc rối trên trán Hoàng Ngân: “Vậy thì ở lại đây đi! Để Paris lãng mạn giúp em quên đi những đau khổ trước kia.”
Hoàng Ngân nắm tay Louis, cảm động nhìn anh: “Thế nhưng em ở đây, sẽ làm khó anh phải không?”
“Làm khó?”
Louis nhíu mày: “Em yêu, anh không thích từ này lắm.”
“Xin lỗi anh.”
Hoàng Ngân xin lỗi.
“Anh đã nói rồi, mọi thứ em làm đều xuất phát từ tâm của em. Anh thích em là chuyện của bản thân anh, mà em có muốn tiếp nhận anh hay không cũng là chuyện của em. Anh không có quyền gì. Anh có thể hiểu được đấu tranh trong lòng em. Trong lòng em không buông được người đó, nên em không dám tùy tiện tiếp nhận anh. Em cảm thấy không công bằng với anh, mà anh càng không ép em tiếp nhận anh. Anh vẫn câu nói đó, dù có một ngày em trở về bên người đó, anh cũng sẽ lấy tư cách là người thân, bạn tốt nhất chúc phúc cho em, anh chỉ cần em vui vẻ là được rồi! Nếu trở về chỉ khiến em đau khổ, vậy thì hãy ở lại bên anh! Ít nhất lúc em không vui, còn có anh bên cạnh.”
Hoàng Ngân cảm động muốn khóc: “Đường, cám ơn anh, nhiều năm như vậy, thật cảm ơn vì có anh !”
“Nhớ lần đầu gặp em, em quay đầu nhìn ngoài cửa sổ nhưng nước mắt giàn giụa. Lần thứ hai gặp em, em vừa thưởng thức một ngụm trà, khóe mắt đã đẫm lệ. Khi đó anh nghĩ, trong lòng cô gái này rốt cuộc cất giấu khổ sở thế nào, mới có thể khiến cô ấy dễ dàng rơi nước mắt như vậy. Bắt đầu ngay từ lúc đó, anh đã nảy sinh sự tò mò mãnh liệt đối với cô gái này! Mà tình yêu đều bắt đầu từ sự tò mò. Nhưng khi anh ý thức được sự đau khổ trong lòng em quá sâu sắc, nước mắt của em cũng dần dần khắc sâu trong tim anh, cho tới hôm nay, rút cũng không rút ra được…”
Sau khi Hoàng Ngân nghe xong những lời này, nước mắt cảm động càng chảy càng nhiều, cô không ngừng lau nước mắt: “Đây là anh tỏ tình sao?”
“Ừ! Tỏ tình vì muốn giữ em lại, có đủ chân thành tha thiết hay không?”
Đôi mắt mắt màu lam mê người của Louis từ đầu đến cuối dừng lại trên gương mặt Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân bật cười, sẵng giọng: “Đủ rồi!”
“Ở lại chứ?”
“Vâng!”
Hoàng Ngân gật đầu liên tục.
Thật ra, Trần Lan mẹ cô cũng hi vọng cô có thể ở lại. Đương nhiên, chắc chắn vì nghĩ đến hạnh phúc của con gái.
Một con rể tốt như vậy, bà lo Hoàng Ngân vừa đi, cứ như vậy bay mất, không phải rất đáng tiếc sao! Hơn nữa bây giờ Dương Dương cũng đã chính thức nhập học, cái nên ổn định cũng ổn định rồi, nên Trần Lan cũng không lo lắng lắm.
“Đi! Về nhà ăn thịt kho tàu mẹ nấu!”
Louis đạp mạnh chân ga dưới chân, Spyker C8 vùn vụt lao đi, dạo chơi khắp các ngả đường Paris lãng mạn.
Mưa phùn rơi, nhưng trong lòng không cảm thấy nặng nề
Hoàng Ngân đưa tay ra ngoài xe, khẽ vỗ mưa phùn nhẹ nhàng.
Rốt cục…
Cô đã quyết định dừng chân nơi đất khách quê người này!
Dù cách anh ấy xa như vậy, nhưng trong cơn mưa rả rích này, cô vẫn nhớ về anh.
Dương Thành, từ nay về sau…
Cũng không gặp lại nữa!
… … … …
Thời gian chầm chậm trôi qua
Lật qua một trang, lại là chương mới của một năm.
Ở tổng công ty Hòa Phát, Hoàng Ngân cứ gọi là thuận buồm xuôi gió. Bốn năm ở Paris, cô vì công ty giành được ba giải thưởng thiết kế quốc tế lớn, bốn giải thưởng danh dự cá nhân. Trong thời gian bốn năm, cô từ một viên chức nhỏ bình thường, từng bước một, thăng lên làm tổng thanh tra thiết kế tổng công ty, cứ một đường đi lên, dường như bao nhiêu vất vả và cố gắng tại giờ khắc này đều là bằng chứng tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!