CHƯƠNG 139: THUỐC LÀ DO TÔI BỎ VÀO
Thế nhưng hôm nay, cô con gái nhỏ của mình đã biến thành bộ dạng này, bà còn tác thành cho hai người thế nào đây?
Có phải bà thật sự nên nói cho cô biết những sự thật trước kia?
Giây phút này, Trần Lan thật sự bối rối.
Ở bên này, Hoàng Ngân vẫn đang nói điện thoại với Cao Dương Thành: “Nếu như anh không có việc gì, em cúp máy trước đây.”
Trong giọng cô vẫn còn chút buồn bực.
Đúng vậy! Cô thật sự đang tức giận, đang ghen.
Mà ở đầu bên kia, lại là sự lặng im suốt một lúc lâu của Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân cho rằng anh sẽ không nói chuyện, do dự một lát rồi mới tắt điện thoại, nhưng nghe thấy Cao Dương Thành hỏi cô: “Có sợ không?”
Câu hỏi đột ngột này của anh khiến cho Hoàng Ngân ngây người.
Chỉ nghe thấy anh tiếp tục hỏi: “Sợ từ nay về sau chúng ta cứ rời xa nhau như vậy.”
Giọng nói trầm khàn của anh giống như một viên đạn hơi cay, viền mắt của Hoàng Ngân lập tức đỏ lên.
Cô có sợ không? Đương nhiên là cô sợ!!!
Khi anh nói ra lời kia, cả người cô quả thực như sắp sụp đổ! Cô cố gắng là thế, cố nén không để bản thân nói ra lời tuyệt tình, nhưng đến cuối cùng, người nói ra hai chữ kia trước, lại là anh!!
Hoàng Ngân hít một hơi, ngực đau thắt: “Mẹ gọi em đi ăn cơm rồi, em cúp máy trước đây.”
“Đỗ Hoàng Ngân!”
Trước khi cúp điện thoại, Hoàng Ngân nghe thấy tiếng gọi tức giận của Cao Dương Thành.
Mới vừa cúp điện thoại, Hoàng Ngân đã lập tức hối hận.
Cô không nên hành động theo cảm tính như vậy.
Cô là đang giận chuyện anh và Khuất Mỹ Hoa, nhưng mà, cô nên trực tiếp hỏi anh rõ ràng qua điện thoại, nhưng không phải bọn họ đã chia tay rồi sao? Cô còn hỏi thế nào?
Cô không hỏi được, cho nên, đến cuối cùng chỉ có thể buồn bực cúp điện thoại.
Tín hiệu báo máy bận lạnh lùng cứng nhắc từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, mang đến cho Cao Dương Thành cảm giác lạnh lẽo.
Đột nhiên, anh có một ảo giác…
Đỗ Hoàng Ngân rời đi như vậy, có thể thật sự… Sẽ mãi mãi không trở về nữa.
Có thể, cô chưa từng nghĩ sẽ trở về!!
“Shit…”
Cao Dương Thành mạnh mẽ nện chiếc điện thoại ở trong tay lên tường trút giận, chiếc điện thoại lập tức bị chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
…
Bữa tối có chút ngột ngạt.
Ngoại trừ Dương Dương, những người khác đều trầm mặt có tâm sự.
Dương Dương nghiêng cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt to, không hiểu chuyện hỏi Đỗ Thanh Nga: “Dì ơi, dì bị sao thế? Tâm trạng không tốt sao? Tại sao dì lại không nói gì?”
Đỗ Thanh Nga chỉ lạnh lùng liếc về phía Dương Dương: “Ăn cơm của cháu đi!”
Kể từ lúc biết cậu bé là con của chị gái và người đàn ông kia, thái độ của cô với Dương Dương đột nhiên thay đổi 180 độ, thậm chí còn không hiểu tại sao lại chuyển sự oán hận lên người đứa trẻ vô tội này.
Việc này đúng như Hoàng Ngân nói, thật ra lòng cô đã có chút thay đổi.
Dương Dương lần đầu tiên nghe dì nói như vậy với mình, cậu bé sợ tới mức bàn tay nhỏ bé đang bưng bát cơm run lên, trốn vào trong lòng mẹ.
Trần Lan trừng mắt, tức giận dạy dỗ Đỗ Thanh Nga: “Con làm gì thế? Tâm trạng không tốt trút giận lên con nít sao? Dù thế nào con cũng là dì của thằng bé!”
Đỗ Thanh Nga không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc Hoàng Ngân, sau đó miệt mài ăn cơm.
Trong lòng Hoàng Ngân rất phức tạp, giống như bị rắc một lọ ngũ vị, vô cùng khó chịu.
Trong ngôi nhà này, hình như càng ngày càng có khoảng cách.
Cô thật sự không biết nên làm gì mới phải.
Buổi đêm, Hoàng Ngân nằm trên giường ôm Dương Dương, hai mắt mở to, ngây người nhìn trần nhà trắng toát.
“Cộc cộc cộc!”
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang.
“Mời vào.”
Hoàng Ngân tưởng là mẹ, thế nhưng, người đẩy cửa tiến vào lại là: “Thanh Nga?”
Hoàng Ngân kinh ngạc ngồi dậy, chỉ thấy em gái bưng một bát canh gà, một tay đẩy xe lăn tiến vào.
Hoàng Ngân vội vàng xuống giường đẩy xe giúp, bưng bát canh gà cho Hoàng Ngân: “Mẹ nấu đó, uống lúc còn nóng.”
Hoàng Ngân thoáng vui mừng trong lòng, nhìnThanh Nga như vậy, cô cảm thấy có chút xúc động: “Cảm ơn em.”
Cô bưng bát canh gà từ tay Thanh Nga, không nói gì, cũng không suy nghĩ nhiều, uống hết bát canh.
Đỗ Thanh Nga cũng không vội đi ra ngoài, cho đến khi tận mắt nhìn thấy chị gái của mình uống xong bát canh gà kia, cô mới bưng bát đi ra khỏi phòng của Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân muốn đẩy cô ấy đi ra, nhưng lại bị cô lạnh lùng từ chối: “Không cần, đừng coi em là người tàn tật!”
Nói đến nước này, Hoàng Ngân đương nhiên không dám làm gì nữa.
Buổi đêm, Hoàng Ngân bị đánh thức bởi cơn đau bụng.
“Dương Dương…”
Trên trán Hoàng Ngân liên tục toát ra lớp mồ hôi lạnh: “Dương Dương…”
Giọng nói nhỏ bé yếu ớt của cô bất lực vang lên trong bóng đêm tăm tối, bàn tay không ngừng đẩy người đang ngủ say ở bên cạnh.
“Mẹ!”
Dương Dương tỉnh lại: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Dương Dương vội vàng bật đèn đầu giường.
Đèn sáng, chiếu lên hai má trắng bệch như giấy của Hoàng Ngân, Dương Dương lập tức sợ quá khóc lớn: “Mẹ ơi, mẹ bị sao thế? Sao mẹ lại đổ nhiều mồ hôi như vậy…”
Hoàng Ngân ôm bụng, thở hổn hển một cách khó khăn: “Cục cưng, đi gọi bà ngoại, gọi bà ngoại…”
“Dạ…”
Cậu bé vén chăn lên nhảy xuống giường.
Thế nhưng vừa vén chăn lên, đã nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi trên chiếc ga.
Dương Dương từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy, lần đầu tiên trông thấy, cậu bé sợ tới mức cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, khóc lóc chạy nhanh ra khỏi phòng: “Bà ngoại, bà ngoại!! Mẹ chảy máu rồi, mẹ chảy nhiều máu lắm!! Hu hu hu…”
Trần Lan đang ngủ vừa nghe thấy tiếng la của Dương Dương, lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Bà vội vàng đi dép lê rồi chạy ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Dương vừa nhìn thấy Trần Lan, lập tức càng khóc lớn hơn, cậu kéo tay của Trần Lan chạy nhanh đến phòng của Hoàng Ngân: “Ngoại ơi, ngoại mau cứu mẹ con với! Con không muốn mẹ chết đâu!! Nhanh lên đi…”
Cậu bé khóc đến nấc lên, bên ngoài rất ồn ào, muốn không khiến Đỗ Thanh Nga ở trong phòng tỉnh giấc là không thể.
Nhưng cô cũng chỉ xoay người, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp, giống như mọi việc ở bên ngoài đều không liên can gì đến mình.
Trần Lan vừa nhìn thấy đống máu trên giường, sợ tới mức chân tay luống cuống mất mấy giây.
“Sao đang yên đang lành lại chảy nhiều máu như vậy…”
Bà đã sống hơn nửa đời người, nhưng chưa từng gặp tình huống này: “Mẹ đi gọi 120! Ngân Ngân, con chịu đựng một chút!!”
Hoàng Ngân được đưa đến bệnh viện gần đó, cô hôn mê mấy lần vì đau trong xe cấp cứu.
“Phụ nữ mang thai ra nhiều máu, phải nhanh chóng truyền máu cứu chữa!”
Hoàng Ngân ở trong phòng cấp cứu, liên tục cầm tay của bác sĩ cầu xin bọn họ: “Cứu đứa bé!! Nhất định phải giúp tôi giữ được đứa bé!!”
“Cô gái, cô đừng kích động! Xin cô hãy giữ tâm trạng bình thường nhất, thả lỏng, thả lỏng…”
Bác sĩ không ngừng trấn an Hoàng Ngân.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Trần Lan liên tục đi đi lại lại trên hành lang dài, Dương Dương ngồi nghỉ trên ghế, nhắm mắt, hai tay chắp thành nắm đấm đặt ở ngực, dùng giọng nói ngây thơ thành kính cầu nguyện cho mẹ của mình: “Thần linh, xin ngài nhất định phải phù hộ cho mẹ và em gái nhỏ của con được bình an…”
Điều mà Đỗ Thanh Nga bất ngờ là mình lại đi theo xe cấp cứu đến đây.
Cô ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc, hai mắt nhìn cảnh đêm tối om bên ngoài cửa sổ ngây người.
Một tiếng sau, Hoàng Ngân được các bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Bởi vì bị tiêm thuốc mê, nên cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
“Hoàng Ngân!!”
“Mẹ…”
Vừa thấy Hoàng Ngân ra ngoài, Trần Lan và Dương Dương vội vàng lên đón.
Đỗ Thanh Nga vẫn không hề nhúc nhích.
“Bác sĩ, tình hình con gái tôi hiện giờ thế nào?”
Trần Lan túm lấy bác sĩ, căng thẳng hỏi tình hình sức khỏe của Hoàng Ngân.
“Người mẹ an toàn, đứa trẻ không giữ được.”
Bác sĩ nói đúng sự thật.
Có lẽ câu nói này đã kích động đến màng nhĩ của Hoàng Ngân, cô đang mơ mơ màng màng đột nhiên tỉnh lại.
Cô khó khăn đưa tay ra, nắm chặt áo của bác sĩ: “Con… Con của tôi…”
Các ngón tay bởi vì dùng lực quá mạnh mà chuyển thành màu trắng bệch kinh người.
“Ngân Ngân…”
Trần Lan đau lòng vì con gái.
“Tại… Tại sao…”
Nước mắt tuyệt vọng của Hoàng Ngân không ngừng chảy dài: “Con bé kiên cường như vậy, sao có thể nói mất là mất…”
Cô không thể khống chế được nữa bật ra tiếng nức nở: “Tôi không nên để dính mưa. Là tôi… Là tôi đã hại chết con mình!! Tại sao lại có thể như vậy, tại sao… hu hu hu….”
“Cô gái, trước tiên cô đừng kích động! Đứa trẻ này không liên quan nhiều đến việc cô có dính mưa hay không. Theo kết quả sinh non phía bệnh viện, cô đã uống phải thuốc sẩy thai cho nên mới dẫn đến việc đứa trẻ sinh non!”
“Sẩy… Thuốc sẩy thai?”
Trần Lan hoàn toàn ngây người.
Hoàng Ngân kinh ngạc, khuôn mặt vốn trắng bệch lập tức tái mét, nước mắt đau đớn không ngừng chảy: “Bác sĩ nói tôi uống thuốc sẩy thai? Sao… Sao có thể? Hôm nay ngoại trừ ăn cơm ra, tôi chỉ uống một bát canh gà chứ không ăn thứ gì khác nữa! Không thể nào…”
Đỗ Thanh Nga nhìn chị gái đang khóc như mưa ở trước mặt, gương mặt không chút cảm xúc của cô cuối cùng có chút biến đổi.
“Có gì mà không thể chứ! Thuốc sẩy thai đó là do chính tôi bỏ vào bát canh!”
Đỗ Thanh Nga thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Hoàng Ngân còn đang kinh hãi, nhưng lại không có một chút áy náy và tự trách nào.
Trần Lan vừa nghe Thanh Nga nói như vậy, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì ngất xỉu.
“Con.. Con nói thật sao?”
Trần Lan chỉ vào Đỗ Thanh Nga, chất vấn cô.
“Không để đứa trẻ không sinh non, chẳng lẽ giữ lại? Giữ lại để chị ta tiếp tục dây dưa với bác sĩ Cao sao?”
Cô cười lạnh.
Trong nụ cười là sự đoạn tuyệt.
Dương Dương ở bên cạnh không biết có nghe hiểu lời của dì hay không, đột nhiên “òa” một tiếng bật khóc: “Dì là người xấu!! Người xấu!! Con sẽ không thích dì nữa…”
“Bốp…”
Một cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt Đỗ Thanh Nga.
Ngươi vung cái tát này, không phải ai khác, là Đỗ Hoàng Ngân vừa đứng dậy khỏi giường!!
Tay cô để giữa không trung, run rẩy dữ dội.
Con ngươi đẫm nước mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như méo mó của em gái mình…
Nước mắt nơi đáy mắt ngày càng nhiều, cuối cùng, giống như nước lũ tuôn trào, điên cuồng chảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!