"Cao tiểu thư, tốt nhất cô nên biết đâu là những chuyện nên nói và không nên nói, dừng lại đúng lúc sẽ tốt cho cô. Đừng tỏ ra mình là người thông minh"
Cô còn cái gì để mất sao?
Kì Hân câm phẫn mà hét lên.
"Các người chờ đấy, nhất định tôi sẽ khiến từng người một các người phải trả giá"
Nói rồi Kì Hân đứng lên một mạch bỏ đi.
....
"Lâm tổng, theo như điều tra tại hiện trường vụ án, hôm đó có người thấy một người đàn ông mặc đồ đen rất khả nghi ở gần đó. Trùng hợp người này lại xuất hiện ở gần chiếc xe của phu nhân vào hai ngày sau khi cô Quản Đình xảy ra chuyện"
Trương Duệ vừa nói vừa đưa số ảnh được khôi phục từ camera mà mình điều tra được đến trước Quản Nhạc.
"Cậu ra ngoài trước đi"
Quản Nhạc anh lúc này thật sự đang rất chơi vơi.
(Mẹ, người khiến con thật thất vọng)
Ánh mắt Quản Nhạc cứ thế mà vô hồn nhìn lấy từ tấm ảnh.
Bây giờ anh không muốn tin cũng không thể được nữa rồi.
Tất cả mọi chứng cứ bây giờ đều cứ chỉ về hướng mẹ mình.
Chỉ có điều anh luôn thắc mắc, là tại sao mẹ anh lại làm ra những chuyện như thế này?
....
"Cô muốn tìm ai"
"Cho tôi hỏi Quản Nhạc có ở đây không?"
Lễ tân tròn hoe mắt mà nhìn cô gái trước mặt.
Người này đúng là lá gan lớn nhỉ dám gọi thẳng tên Lâm tổng của bọn họ.
Nhưng mà nhìn cô gái này thật sự rất mê người, cô xinh đẹp, nét đẹp vừa tao nhã vừa dịu dàng. Có khi nào người này là tình nhân của Lâm tổng họ không?
Không đúng, chuyện đời tư của Lâm tổng họ rất sạch sẽ, chưa bao giờ nghe nói có qua lại với bất kì một cô gái nào. Còn vị hôn phu của anh là Cao tiểu thư thì cũng chẳng ai lạ gì.
Vậy người này là ai?
Dù nghi ngờ nhưng nhân viên lễ tân vẫn rất lịch sự cười đáp.
"Cho hỏi cô có hẹn trước không?"
Hóa ra gặp anh ta khó tới vậy sao?
Chỉ là đem một bữa cơm thôi mà cũng phải hẹn trước sao?
"Tôi không có"
"Vậy thật sự xin lỗi cô. Lâm tổng đang rất bận, hôm khác cô ghé lại nhé"
Ghé lại? Hôm nay không cho cô gặp. Liệu hôm khác sẽ cho gặp sao?
Uyển Nhi loay hoay tìm gì đó trong túi xách của mình, nhưng xem ra là không có. Cô có vẻ ngại mà nhìn lễ tân.
"Phiền cô gọi cho anh ấy giúp tôi. Lúc nảy đi hơi vội tôi để quên điện thoại ở nhà mất rồi"
Sao trên đời lại có người cố chấp như vậy chứ. Đúng là khiến người ta thấy phiền mà.
"Cô chờ tôi xíu"
Một lúc sau, điện thoại được kết nối lên phòng của Quản Nhạc. Chỉ nghe được câu trả lời lạnh lùng từ anh.
"Có chuyện gì?"
"Lâm tổng, dưới sảnh có một cô gái muốn gặp anh. Tôi đã từ chối rồi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu đi"
"Không giải quyết được liền gọi lên cho tôi sao? Kêu cô ta về đi"
Nói rồi Quản Nhạc liền cúp máy. Anh cũng không thèm quan tâm người đang muốn gặp mình là ai.
"Lâm tổng, thật sự rất bận. Mời cô về cho"
Cái gì, ngay cả cô còn từ chối gặp sao?
Về nhà chết với bà.
Uyển Nhi vừa xoay lưng định đi, vừa lúc Trương Duệ đi ra cửa nhìn thấy cô.
"Cô Uyển Nhi"
Nghe có người gọi tên Uyển Nhi liền quay lại, thì ra là Trương Duệ.
"Trương Duệ"
"Cô tới đây có việc gì sao? Nhưng mà sao không lên trên lại về rồi?"
Có ai ở đây cho cô lên sao?
Uyển Nhi cầm hộp cơm đưa lên trước mặt Trương Duệ.
"Đem cơm cho Quản Nhạc. Nhưng lễ tân nói anh ấy rất bận, hơn nữa anh ấy cũng không chịu gặp tôi"
Có hơi sửng người. Nhưng Trương Duệ liền nhớ ra mọi người ở đây đều không ai biết đến sự tồn tại của cô cả. Chắc là bị người ta làm khó rồi.
"Không phải như cô nghĩ đâu. Chắc Lâm tổng không biết người muốn gặp mình là cô nên mới nói thế. Tôi đưa cô lên"
"Cảm ơn anh"
Nói rồi Uyển Nhi theo sau Trương Duệ mà đến phòng làm việc của Quản Nhạc.
Lúc Trương Duệ đứng nói chuyện với Uyển Nhi, tất cả mọi người đều nhìn cô gái này với ánh mắt ngạc nhiên. Vẫn không hiểu được cô ta với Lâm tổng của họ có quan hệ gì với nhau.
Nhưng mà được Trương Duệ kính cẩn như thế chắc chắn không phải là quan hệ tầm thường.