Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Nên nói cậu thời thượng? Hay cổ hủ đây?" Trình Quy Diên đẩy ly nước trước mặt về phía Cố Nghiên Thu.

Đối với người khác mà nói thì bỏ nhà ra đi đã là chuyện xưa như trái đất, nhưng đối với Cố Nghiên Thu mà nói lại là một chuyện khá thời thượng.

Hôm qua sau khi Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi một trước một sau rời đi, Trình Quy Diên thật ra đã tới vũ trường lăn lộn cùng đám phú nhị đại kia đến hơn nửa đêm mới trở về -- cô không giống loại con gái ngoan ngoãn như Cố Nghiên Thu, bản tính cũng ham chơi, nên gặp trường hợp này thì càng như cá gặp nước.

Lúc cô về nhà rửa mặt đi ngủ thì đã hơn ba giờ sáng, cảm giác như mới vừa dính gối đã bị điện thoại đánh thức.

Cố Nghiên Thu nói đã tới trước cửa tiểu khu nhà cô, Trình Quy Diên còn cho rằng mình nằm mơ, ngã đầu tiếp tục ngủ, qua một lát mới đột nhiên phản ứng nhìn lại di động, thật do Cố Nghiên Thu gọi điện thoại cho cô, lập tức cả người thanh tỉnh, quần áo còn chưa kịp thay, trực tiếp mặc áo ngủ lái xe ra ngoài, đi đón Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu dường như rời khỏi nhà rất vội vàng, không lái xe thì thôi, ngay cả áo khoác trên người cũng chỉ mỏng như áo mùa thu, cô đứng trước cửa tiểu khu bị gió lạnh thổi đến cánh môi trắng bệch, không khác gì một chú cún con lang thang không nhà để về.

Trình Quy Diên chở Cố Nghiên Thu về nhà, ông bà Trình dậy rất sớm, ông Trình từng gặp qua Cố Nghiên Thu, vì lần trước cô đã tới đón Lâm Duyệt Vi trong bữa tiệc rượu, nhưng bà Trình thì chưa, bà sớm biết xu hướng giới tính của cô con gái, còn tưởng Cố Nghiên Thu là bạn gái cô, lập tức dùng một cặp mắt như vàng ròng 24k đánh giá Cố Nghiên Thu từ đầu đến chân, rồi liên tiếp gật đầu.

Người lần này Trình Quy Diên dẫn về coi bộ được hơn những người lần trước.

Bà Trình không để bụng Trình Quy Diên thích nam hay nữ, nhưng đối với tính tình của cô vẫn rất lo lắng, bà hy vọng con gái sớm ngày tìm được người bầu bạn sống nương tựa lẫn nhau, nên thái độ của bà với Cố Nghiên Thu vô cùng tích cực, thậm chí còn tặng cả bao lì xì cho cô.

Trình Quy Diên xấu hổ đoạt Cố Nghiên Thu về từ trong tay mẹ nàng, nhanh chân dẫn cô về phòng mình.

Cố Nghiên Thu được máy sưởi trong phòng sưởi ấm đôi chân, cánh tay đã đông lạnh vì tiết trời, nhấp nhấp nước ấm, cười khổ nói: "Cậu cũng đừng nói móc mình."

"Cãi nhau?" Trình Quy Diên một câu nói trúng vấn đề.

Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

"Nghiêm trọng hơn lần trước?" Trình Quy Diên cảm thấy cãi nhau đến phải bỏ nhà ra đi, thì không giống chuyện loại người như Cố Nghiên Thu sẽ làm.

Cố Nghiên Thu chần chờ, rồi lại gật gật đầu.

Trình Quy Diên nhìn cô, nhưng không hề tiếp tục hỏi.

Như trước đã nói, Cố Nghiên Thu cùng cô không giống những cặp bạn bè khác không có gì giấu nhau, mà ai cũng có bí mật của riêng mình, duy trì ranh giới của nhau. Cô nhìn ra được, tuy Cố Nghiên Thu chạy tới tìm cô, nhưng trên thực tế vẫn bối rối không thể thổ lộ hết thảy.

Cố Nghiên Thu ở quốc nội tựa hồ không còn người bạn nào. Trình Quy Diên âm thầm nghĩ.

Cô xưa nay không miễn cưỡng người khác, vô luận là tình nhân hay bạn bè, cô buộc dây áo ngủ, lấy laptop tới mở ra, đặt trên bàn trà, click mở một trò chơi -- quét mìn.

Hôm nay vận khí không tốt lắm, chọn một chút đã quét phải mìn, trò chơi lập tức kết thúc.

Trình Quy Diên khi thua khi thắng, kiên nhẫn không bỏ chữ "Chết", rốt cuộc cũng chờ được đến khi Cố Nghiên Thu mở miệng.

Cố Nghiên Thu xoắn hai bàn tay vào nhau, mặt mày không che dấu được vẻ mệt mỏi, chậm rãi nói: "Mình không biết đối mặt với nàng như thế nào, tối hôm qua mình lại mộng du."

Cố Nghiên Thu rất hiểu biết về tình trạng tinh thần của mình, tối hôm qua trước khi ngủ cô đã có loại trực giác này, cô sợ mình sẽ mộng du, nên trước đó đã bố trí ghi nhớ các vị trí để đồ, sau khi cô tỉnh dậy lập tức xuống phòng khách nhìn thấy khăn giấy nhét đầy thùng rác, thì lập tức xác nhận.

"Nên cậu bỏ nhà ra đi?" Trình Quy Diên nhéo nhéo ấn đường.

Nếu trước đây cô nghĩ Cố Nghiên Thu yêu đương như học sinh trung học thì ... cô xin nhận sai, đây rõ là hình thức tử vong, mà Cố Nghiên Thu còn không tự biết. Quả nhiên mối tình đầu chính là phiền toái nhất, kinh nghiệm mấy năm nay đã nói cho cô biết điều này, người nào chưa có kinh nghiệm yêu đương, tốt nhất đừng nên dính vào, trung học cơ sở ở nước M đã giáo huấn cô điều này.

"Mình không bỏ nhà ra đi." Cố Nghiên Thu phủ nhận.

"Vậy cậu có nói với ai trước khi rời đi không?"

"Không có."

"Vậy chẳng phải bỏ nhà ra đi thì là gì?" Trình Quy Diên hoàn toàn không cho Cố Nghiên Thu chút mặt mũi, vạch trần cô.

"......"

"Tốt nhất cậu nên thừa dịp nàng còn chưa dậy, nhắn tin cho nàng đi, nói với nàng cậu đang ở chỗ mình, hoặc nói cậu ra ngoài giải sầu." Trình Quy Diên đề nghị.

Cố Nghiên Thu lấy điện thoại ra từ túi áo khoác.

Trình Quy Diên hất cằm: "Mau nhắn đi, lần này chắc không cần mình giúp đi?"

Cố Nghiên Thu đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Kỳ thật...... Lần trước lúc cậu nhắn tin giúp mình cầu hòa, lúc cậu đi mình đã rút về."

Trình Quy Diên: "......"

Cô làm một động tác hộc máu.

Thôi được rồi, không lay chuyển được.

Cố Nghiên Thu cong môi cười cười.

Trình Quy Diên hiếm khi tỏ ra tức giận, chọn mi, nói: "Cậu còn cười?"

Cố Nghiên Thu nói: "Không phải cười cậu."

Cô chỉ nghĩ tới một chuyện. Lần đó bởi vì cô rút tin nhắn của Trình Quy Diên về, làm cô với Lâm Duyệt Vi phải chiến tranh lạnh thêm mấy ngày, mãi cho đến khi Lâm Duyệt Vi về nhà, hai người vẫn còn giận dỗi nhau. Cuối cùng sau khi hòa hảo, Lâm Duyệt Vi còn dẫn cô đi gặp Thiệu Nhã Tư, cho nàng xem giấy hôn thú, thoải mái hào phóng mà tuyên bố quan hệ giữa hai người.

Lâm Duyệt Vi thật sự yêu cô, đáng lẽ cô không nên hoài nghi.

Trình Quy Diên gõ ngón tay lên mặt bàn trà: "Hoàn hồn, hoàn hồn đi."


Nữ nhân đang yêu đều thích tu tiên, Trình Quy Diên hỏi Cố Nghiên Thu mấy lần có cần cô ngồi đó không, Cố Nghiên Thu cho cô câu trả lời phủ định, cô bèn đi ngủ.

Trời đất bao la, không bằng giấc ngủ của cô.

Trình Quy Diên đưa lưng về phía Cố Nghiên Thu, nhắm hai mắt lại.

Cố Nghiên Thu: "Lần trước bọn mình......"

Trình Quy Diên vẫn nhắm hai mắt: "Huh?"

Cố Nghiên Thu nói: "Không có gì."

Cô mở màn hình điện thoại di động chần chờ, lần trước hòa hảo tựa hồ chỉ do cô khóc, Lâm Duyệt Vi rất sợ nhìn thấy cô khóc, một khi nhìn thấy cô khóc lập tức nhận sai, mặc kệ bản thân nàng đúng hay sai.

Yêu? Hay không yêu?

***

Lâm Duyệt Vi cố điều tiết hơi thở, tìm số điện thoại Cố Nghiên Thu trong danh bạ điện thoại, dùng sức đè xuống, nếu không phải chất lượng màn hình di động vượt qua kiểm duyệt, lần này có thể đã bị nàng ấn thủng một lỗ.

Điện thoại thông, đô -- đô -- đô --

Kéo ra những âm thanh thật dài.

Lâm Duyệt Vi nôn nóng dạo bước trong phòng.

"Alô." Bên kia tiếp điện thoại.

"CỐ NGHIÊN THU!" Lâm Duyệt Vi rống lên một tiếng.

"Chị đây." Cố Nghiên Thu trả lời một cách nhàn nhạt, hình thành độ tương phản mãnh liệt với thái độ tức muốn hộc máu của Lâm Duyệt Vi. Cố Nghiên Thu bi quan mà nghĩ, sao cô lại luôn khiến nàng tức giận, nhưng cô thật không biết phải làm sao.

"CHỊ CHẠY ĐI ĐÂU VẬY?!" Lâm Duyệt Vi tiếp tục rống, chấn động đến mức cả nhà đều có thể nghe thấy, Nhiễm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn lên lầu, bắt đầu leo lên cầu thang.

"Chị ở nhà Trình Quy Diên."

"Chị chạy tới đó làm gì?!" Nếu nói lửa giận của Lâm Duyệt Vi bắt đầu từ năm mươi, thì chỉ vì một câu nói của Cố Nghiên Thu mà không ngừng tăng cao, bây giờ đã qua mức tám mươi, cũng không có dấu hiệu dừng lại.

"Chị muốn tới." Cố Nghiên Thu có sao nói vậy, cô không dám đối mặt Lâm Duyệt Vi, lại không còn bạn bè nào khác, chỉ có thể tới chỗ của Trình Quy Diên.

Lâm Duyệt Vi phẫn nộ sắp đạt đỉnh điểm, Cố Nghiên Thu luôn biết cách làm nàng tức giận, cũng chỉ mình cô có bản lĩnh này, "Chị không muốn ở bên em đúng không?"

"Không......" Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng thở dốc.

Lâm Duyệt Vi: "Em rốt cuộc đã đắc tội chị chỗ nào? Nếu có, vậy em thật lòng xin lỗi chị, chị ghét em tới vậy sao?"

Cố Nghiên Thu ngậm miệng, trầm mặc không nói nên lời.

Lâm Duyệt Vi tức giận đến cả người đều phát run, nàng phải duỗi tay gắt gao bám lấy ô cửa sổ bên cạnh, mới không nói ra những lời khó nghe hơn: "Chị hãy tự vấn lương tâm, chuyện hôm qua chỉ có mình em sai sao? Chị không hề sai một chút nào? Cũng không phải em chưa từng cho chị cơ hội nói, nhưng lần nào chị cũng đều cự tuyệt, kiếp trước em nợ chị gì sao? Em phải quỳ gối trước mặt nhận sai chị mới bằng lòng tha thứ cho em có phải hay không?"

"Không phải......" Cố Nghiên Thu tràn đầy cảm giác vô lực, rõ ràng không phải như những gì Lâm Duyệt Vi nói.

"Vậy chị nói đi, phải làm sao chị mới bằng lòng về nhà?"

"Chị sẽ về, nhưng không phải bây giờ."

"Chị vẫn muốn ở lại chỗ của Trình Quy Diên?"

"...... Ừm."

"Được, chị thích sao thì tùy." Lâm Duyệt Vi dứt khoát mà cúp điện thoại.

Nhiễm Thanh Thanh vừa đẩy cửa tiến vào, đã thấy con gái dùng sức nện điện thoại xuống giường.

Nhiễm Thanh Thanh nhíu mày: "Ở dưới lầu còn nghe được tiếng con rống, không phải chỉ gọi điện thoại thôi sao, lớn tiếng như vậy làm gì?"

Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn bà.

Nhiễm Thanh Thanh: "Còn trừng nữa, mắt lồi ra như mắt bò bây giờ."

Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn bà thêm chốc lát, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lau một chút lên đôi mắt, không cho mẹ xem nàng.

Nhiễm Thanh Thanh thở dài, lời phê bình nàng vốn dĩ đã vọt tới cổ họng đành phải nuốt xuống, an ủi mà nói: "Khóc gì chứ, không có lão bà thì còn có lão mẹ."

Lâm Duyệt Vi co người trên giường, dùng đôi tay ôm đầu gối, mặt vùi vào giữa đầu gối, vừa nức nở vừa nói: "Mẹ có thể tránh đi một chút không?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Mẹ mà tránh đi cũng không biết con sẽ khóc bao lâu nữa, mẹ ở đây, thì con mới khóc không nổi."

Lâm Duyệt Vi ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt lên, vừa tức vừa ủy khuất: "Mẹ có thật là mẹ ruột không vậy?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Là mẹ ruột mà, còn ai có thể hiểu con như mẹ?"

"Đi ra ngoài đi ra ngoài." Lâm Duyệt Vi vừa xô vừa đẩy đuổi mẹ nàng ra ngoài, Nhiễm Thanh Thanh đứng trước cửa chờ, bắt đầu đếm mấy giây: Một hai ba bốn năm...... Đếm tới giây thứ ba trăm Lâm Duyệt Vi mới mở cửa ra, mời bà vào trong.

"Có thể nói chuyện chưa?" Nhiễm Thanh Thanh nhìn nàng.


"Mẹ nói xem." Lâm Duyệt Vi ủ rũ mà bất chấp tất cả nói, "Con biết vừa rồi thái độ của con không tốt, nhưng con không nhịn được, câu nào cũng đều đuổi tới bên miệng, không nói không thoải mái."

"Nói xong con thật sự sảng khoái à?" Nhiễm Thanh Thanh hỏi.

"Nếu con thật sự sảng khoái còn có thể như vậy sao?" Lâm Duyệt Vi dùng khăn giấy trong tay đè đè lên khóe mắt, nhịn không được mắng một câu thô tục, nói, "Yêu đương mấy tháng này khiến số lần con khóc còn nhiều hơn hai mươi năm cộng lại, con thật phục."

"Phục ai?"

"Phục thần Cupid, chứ phục ai." Lâm Duyệt Vi tức giận.

Nhiễm Thanh Thanh xì cười ra tiếng: "Lúc này còn tâm tình nói giỡn, xem ra không nghiêm trọng lắm."

Lâm Duyệt Vi cười lạnh nói: "Có thể nghiêm trọng tới mức nào chứ? Trên đời này ai thiếu ai mà sống không nổi? Cùng lắm thì chia tay. Vốn dĩ cũng chỉ là khế ước, đến kỳ cũng tan vỡ thôi."

Nhiễm Thanh Thanh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi: "Mẹ nhìn con làm gì?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Con có bản lĩnh thì nói lời này trước mặt nàng đi?"

Lâm Duyệt Vi: "Hừ, con không có bản lĩnh."

Nhiễm Thanh Thanh: "......"

Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, nhìn về phía mẹ nàng: "Đỡ hơn rồi, dì bắt đầu đi, bà dì tri tâm."

Nhiễm Thanh Thanh đảm nhiệm trọng trách của bà dì tri tâm đúng lúc, gõ nàng nói: "Hôm qua nàng mộng du, không phải đã nói con buổi sáng nên hảo hảo tâm sự, đưa nàng đi gặp bác sĩ tâm lý sao? Người ta thần kinh yếu đuối như vậy, con không thể ôn hòa hơn một chút hả? Mỗi lần nói chuyện y như đốt pháo, hận không thể cùng người ta đồng quy vu tận [1]."

[1] Ôm nhau chết chung

Vừa rồi do nóng nảy mà Lâm Duyệt Vi quên mất, nghe Nhiễm Thanh Thanh nói như vậy cũng bắt đầu ảo não, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Thì sao chứ? Chị ấy yếu thì cái gì cũng có lý sao? Suy nhược thần kinh thì con phải nhường chị ấy à? Chị ấy bị suy nhược chứ có bị tâm thần đâu, bỏ nhà đi là ý gì? Ngược lại con còn phải nuông chiều chị ấy?"

Tối hôm qua trước khi ngủ Lâm Duyệt Vi xác thật có tính toán nuông chiều Cố Nghiên Thu thêm một đoạn thời gian nữa, có bệnh nào thì trị bệnh đó, công bằng bình đẳng, cùng nhau đi về phía một tương lai hài hòa tốt đẹp như ý.

Nhiễm Thanh Thanh uyển chuyển nói: "Người khác không cần nhân nhượng, nhưng nàng là lão bà của con."

Bây giờ Lâm Duyệt Vi vừa nghe đến hai chữ "Lão bà" , lập tức nói: "Ngay cả lão ba của chị ấy cũng chưa làm được như con nữa, hay người mẹ kế cùng vị anh trai hờ suốt ngày ra vẻ kia chịu quan tâm chị ấy sao? Ai mới là người chăm sóc chị ấy mỗi khi mộng du, có gì ăn ngon, chơi vui con đều nghĩ đến chị ấy đầu tiên, kế hoạch đến năm tám mươi tuổi của con đều bị chị ấy đảo lộn hết, con đường đường là một thiên kim tiểu thư, vì dỗ chị ấy suốt ngày phải ăn nói khép nép, con chưa nhường nhịn chị ấy đủ sao? Chị ấy thì sao? Đụng chuyện gì cũng chỉ biết trốn, cái gì cũng không nói, con hỏi thì sợ chị ấy khóc, không hỏi cũng sợ chị ấy khóc, chị ấy là túi nước mắt, chẳng lẽ con làm bằng sắt sao?"

Nhiễm Thanh Thanh chậm rãi nhíu mày, cuối cùng đã nhận ra sự bất ổn ở chỗ nào.

"Có phải thái độ của con hơi quá không?"

"Thái độ gì chứ?"

"Mẹ cảm thấy con như đang bố thí cảm tình một cách cao cao tại thượng vậy, quá coi trọng cái tôi của mình."

"Con có sao?"

"Có chứ." Nhiễm Thanh Thanh nói, "Tối hôm qua con đã nói sẽ nhường nàng, sáng hôm nay lại nói gì? Nói cứ như đoạn quan hệ này chỉ do mình con duy trì vậy?"

"Con nhường chị ấy thật mà." Lâm Duyệt Vi nói. Bằng không cả hai có thể cãi đến trời sụp đất nứt, nếu nàng không khắc chế tình huống, thì đâu chỉ cãi thế này.

"Không phải, con không hiểu ý mẹ, những việc con làm, những điều con nghĩ tất cả đều xuất phát từ tình yêu bản năng hay không muốn tình thế trở nên nghiêm trọng rơi vào đường cùng?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có, loại thứ nhất là tự nhiên ở chung lâu ngày đạt thành hiệp nghị nào đó, loại thứ hai là dần tích lũy mâu thuẫn, cả hai bắt đầu trở nên tính toán chi li, suy tính con có thể làm được gì cho người ấy, đã làm đủ chưa, vì sao nàng vẫn chưa hài lòng?"

"Con......" Lâm Duyệt Vi nghẹn lời. Cả hai trường hợp đều xuất hiện trong mối quan hệ của nàng, nếu bắt nàng phải chọn một, thì loại thứ hai cao hơn, nàng rất sợ phiền toái, cũng biết yêu đương là thứ phiền toái nhất trên thế gian này thông qua các tiểu thuyết và phim ảnh, kế hoạch trước đây của nàng chính là trong vòng mười năm tới sẽ không yêu đương, không ngờ lại gặp được Cố Nghiên Thu, sau vài lần chống cự không được, nàng chỉ có thể quên mình dấn thân vào tình yêu. Nàng hiếu thắng trong mọi chuyện, nên càng để ý đoạn tình cảm này hơn, nếu không phải vì biết chỉ khi nàng hạ mình nhận sai, tình thế mới thôi nghiêm trọng, thì nàng tuyệt đối sẽ không chủ động xin lỗi, cũng không xem trọng mỗi một lần nàng chịu nhượng nhịn.

Nhiễm Thanh Thanh phát sầu nói: "Con như vậy không được a."

Cảm tình kiêng kị nhất chính là tính toán so đo, ai yêu nhiều ai yêu ít, tôi yêu người nhiều tới vậy, sao người lại yêu tôi quá ít, trên thế giới không có tình yêu nào hoàn toàn bằng nhau. So đo tính toán mọi chuyện chỉ có thể kéo tình yêu của chính mình vào một vực sâu không đáy.

Nhiễm Thanh Thanh bắt đầu hoài nghi hai người rốt cuộc đã ở bên nhau thế nào, bất quá chỉ cần nghĩ được thông suốt, thì hữu xạ tự nhiên hương, dưới con mắt của người ngoài nhìn vào, cả hai đều môn đăng hộ đối, tri thư đạt lý, đặc biệt là Cố Nghiên Thu. Như vậy hai người ở bên nhau vốn là trời sinh một đôi, chẳng ngờ khi thật sự ở bên nhau lại sinh ra nhiều vấn đề như vậy.

Có lẽ Nhiễm Thanh Thanh đều nhìn sai rồi.

Lâm Duyệt Vi: "Sao con lại không được?"

Nhiễm Thanh Thanh đau đầu nói: "Để mẹ ngẫm lại." Bà nhìn Lâm Duyệt Vi, chỉ biết hận sắt không thành thép nói, "Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như con, chẳng giống ba con chút nào."

Điều này thì Lâm Duyệt Vi thừa nhận: "Đúng vậy, vì con giống mẹ, đáng lẽ mẹ phải trách sao Cố Nghiên Thu không giống ba ấy."

Nhiễm Thanh Thanh không còn lời nào để nói.

***

Cố Nghiên Thu bắt đầu hất nước lạnh như mùa đông lên mặt, người trong gương vì hơi nước mà mờ mịt, cánh môi trắng bệch, thần sắc lộ vẻ uể oải.

Trình Quy Diên ngủ đủ rồi đang đứng tựa vào cửa, "Chưa nhắn tin à?"


Cố Nghiên Thu nhìn mặt mình trong gương, nếu Lâm Duyệt Vi nhìn thấy cô như hiện tại nhất định sẽ lại nói cô dùng khổ nhục kế, may mà nàng không có ở đây. Cố Nghiên Thu lau khô vết nước trên tay, bình tĩnh trả lời Trình Quy Diên: "Không, nàng đã gọi điện thoại cho mình."

Trình Quy Diên rất có hứng thú nói: "Vậy......"

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà chặn lời cô: "Lại cãi một trận."

Trình Quy Diên: "......"

Cố Nghiên Thu đi ngang qua Trình Quy Diên, bước vào trong phòng: "Chính xác mà nói, chỉ có mình nàng đơn phương phát hỏa với mình."

"Bởi vì cậu bỏ nhà đi?"

"Đối tượng này của cậu đúng là nóng tính." Trình Quy Diên cười nói.

Đã lâu Trình Quy Diên không thấy tình yêu nào gà bay chó sủa thế này, mặc kệ là chính bản thân cô, hay những người thân bên cạnh cô, bây giờ người trẻ tuổi đang thịnh hành kiểu tình yêu như thức ăn nhanh, một khi không hợp thì một phách hai tán, chẳng ai yêu ai vô tận đến tổn thương chính mình, cuối cùng nhìn lại thì ra mình chẳng còn lại gì. Hai người rõ ràng yêu nhau lại đành tổn thương lẫn nhau như Cố Nghiên Thu và Lâm Duyệt Vi thì thật tình quá hiếm thấy.

Trình Quy Diên liếm liếm cánh môi, càng thêm tò mò không biết hai người có thể tu thành chính quả hay không.

Nhìn hai con người sắc nhọn này lại cam nguyện vì nhau mà mài đi góc cạnh của chính mình, trở thành hai linh hồn hòa hợp thành một thể, một khi vượt qua được thời kỳ dày vò nhất này, so với những tình yêu nhìn bên ngoài thì làm ra vẻ hợp nhau lắm, trên thực tế lại không biết khi nào sẽ bộc phát vấn đề trong tình yêu, thì tình yêu của hai người sẽ càng kiên định hơn. Nếu chẳng may không thành, thì chứng minh hai người quả thật không hợp nhau, nhưng ít ra cả hai cũng đã từng vì giữ gìn đoạn tình yêu này mà dốc hết toàn lực.

Trong tình yêu quan trọng nhất không phải cách chúng ta yêu bản thân, mà là học được cách làm sao để yêu một người.

"Ừm." Cố Nghiên Thu không hiểu ý nghĩ của Trình Quy Diên, nói, "Em ấy rất tốt, chỉ do mình không tốt, khiến em ấy không vui."

Trình Quy Diên cảm khái nói: "Cậu lự kính quá dày rồi đó?" Cô thấy, vấn đề của vị Lâm đại tiểu thư kia cũng không nhỏ, tính tình của nàng không phải ai cũng chịu nổi.

Cố Nghiên Thu vén mái tóc dài ra sau tai, nhẹ nhàng nhếch khóe môi miễn cưỡng cười: "Nàng lự kính cũng rất dày, lúc chưa cãi nhau ngày nào cũng khen mình rất khả ái, mình cảm thấy mình không đáng yêu chút nào, nhưng nàng nói nhiều đến mức bản thân mình cũng phải tin."

Trình Quy Diên khoa trương mà che ngực: "Ah, lòng cẩu độc thân như mình tổn thương quá đi."

Cố Nghiên Thu rũ rũ mắt, hơi hơi nắm chặt thành quyền: "Nên mình phải mau khỏi bệnh."

Trình Quy Diên thầm khen Cố Nghiên Thu quá ngây thơ, cười như không cười nói: "Cậu cảm thấy cậu khỏi bệnh thì tương lai sau này của hai người sẽ vạn sự đại cát sao?"

Cố Nghiên Thu: "Ừm?"

Có một số vấn đề phải tự mình lãnh hội thì mới hiểu thấu được, Trình Quy Diên lựa chọn không giải thích thêm, chỉ cười nói: "Không có gì, chúc hai người hảo hợp. Hôn lễ mình không tham dự được, khi nào đền bù một bữa được không?"

Cố Nghiên Thu: "Em ấy muốn làm minh tinh, trong thời gian này chỉ sợ sẽ không công khai quan hệ của bọn mình, có lẽ mình cũng phải đợi rất lâu."

"Minh tinh?" Trình Quy Diên nghĩ tới đây thì nhướng mày, khống chế không được liên tưởng tới không ít giả thiết.

"Ừm, mình tới trại nuôi ngựa vì sợ nàng bị nhóm phú nhị đại đó coi trọng, âm thầm giở trò, khó lòng phòng bị."

Trình Quy Diên vén vén mái tóc dài, cúi đầu tự thắt bím tóc: "Lo lắng cũng có đạo lý, bất quá phương pháp có chút vấn đề, cậu không nên xúc động như vậy, cậu có thể nói trước với nàng, tới yên lặng ở sau quan sát là được, không nên quấy rầy nàng."

"Mình biết." Cố Nghiên Thu thở dài.

"Nhưng cậu không khống chế được." Trình Quy Diên thay cô bổ sung câu sau.

Cố Nghiên Thu gật đầu.

Trình Quy Diên nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, xuống lầu ăn cơm đi, bác sĩ tâm lý hẹn mấy giờ?"

Cố Nghiên Thu đáp: "Ba giờ chiều."

Trình Quy Diên nói: "Ừm, cơm nước xong còn có thể ngủ trưa một giấc."

Cố Nghiên Thu ra vẻ tâm sự nặng nề.

"Lại nhớ nàng à?"

"Mình sợ nàng chờ không kịp đến khi mình khỏi bệnh, sẽ......" Cố Nghiên Thu chưa nói hết.

Trình Quy Diên đã mở cửa phòng, ý bảo cô đi trước, trấn an nói: "Có một ngày thôi, theo cậu miêu tả, cảm tình hai người cũng không ít như vậy, không phải đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt sao, không dễ dàng nói ra hai chữ đó đâu, yên tâm."

Lời đã tới bên miệng Cố Nghiên Thu đành thở dài nuốt xuống, ở trước mặt người khác hối hận cũng không tốt, đặc biệt là khi vừa mới tờ mờ sáng cô đã tới đây quấy nhiễu giấc ngủ của Trình Quy Diên, thì càng không nên như vậy.

"Quy Diên." Cố Nghiên Thu quay đầu lại, gọi Trình Quy Diên một tiếng.

Trình Quy Diên hơi giật mình: "Huh? Gọi mình thâm tình tới vậy, mình còn tưởng cậu có ý với mình đó, mình xin thanh minh trước a, mình thích thân kinh bách chiến, không thích loại tay mơ mới yêu đã gặp phiền toái như cậu." Thứ duy nhất trên người Cố Nghiên Thu khiến Trình Quy Diên coi trọng hơn cả tình bạn là gương mặt xinh đẹp kia của cô. Nhưng thấy người khác yêu đương đến rõ ràng có ý lại lăn lê bò lết, đến phiên cô thì lại không muốn, cô vẫn muốn tiếp tục thích ứng trong mọi tình cảnh hơn.

"......" Thần sắc Cố Nghiên Thu vốn dĩ đang nghiêm trang lại bị Trình Quy Diên ngắt lời, cuối cùng biểu tình trở thành dở khóc dở cười, "Mình chỉ muốn nói tiếng cảm ơn mà thôi."

Trình Quy Diên: "Đừng bận tâm." Cô đột nhiên dừng ánh mắt trên người Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu tự đánh giá chính mình một lần, hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

"Nhìn một vị tôn Bồ Tát kim quang chiếu khắp chúng sinh," Trình Quy Diên trầm giọng tụng một câu phật hiệu, "Nam mô A di đà phật."

Cố Nghiên Thu: "Đi thôi."

Trình Quy Diên lại vì biểu hiện này của cô mà tỏ ra vô cùng vui sướng: "Vậy mới tốt, đừng nghiêm trang như vậy, cậu không chê mệt người khác cũng ngại mệt đó."

Cố Nghiên Thu: "Mình nghiêm trang lắm sao?"

Trình Quy Diên sách nói: "Nghiêm, hơn nữa còn là rất nghiêm, trước đây khi chưa quen biết còn tưởng cậu là một người đặc biệt lạnh lùng, kiểu như kính trọng nhưng không gần gũi vậy."

"Bây giờ thì sao?"

"Tay mơ vì tình mà khổ sở." Trình Quy Diên nói xong câu đó, lòng bàn chân như lập tức được bôi mỡ mà trượt đi.

"Này, cậu!"

Cố Nghiên Thu đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khẽ.

Trình Quy Diên từ xa nhìn cô, thấy cô "Cậu" một lúc sau cũng không hề phản ứng, thở dài: "Cố Nghiên Thu, cậu đúng là không chút thú vị nào."


Cố Nghiên Thu không thú vị chỉ mỉm cười.

Ba giờ chiều, ở văn phòng bác sĩ tâm lý, Trình Quy Diên cũng biết ý mà phất tay chào Cố Nghiên Thu không thú vị , cổ vũ nhìn cô: "Vì yêu đương, tích cực phối hợp với bác sĩ a."

Cố Nghiên Thu đáp trả cô bằng một nụ cười tự tin.

Sau khi về nước Cố Nghiên Thu bởi vì áp lực tâm lý quá lớn, nên từng tới khám bác sĩ tâm lý vài lần. Chính bản thân cô cũng từng học qua tâm lý học, chỉ còn thiếu việc được cấp chứng chỉ, cô biết bác sĩ tâm lý có những quá trình trị liệu thế nào, tuy bề ngoài tỏ ra phối hợp, nhưng mãi vẫn không chịu nói ra hết tâm sự trong lòng. Bác sĩ kê cho cô một toa thuốc, bởi vì thuốc thần kinh có tác dụng phụ khá mạnh, hơn nữa chứng mộng du không phải vấn đề lớn, nên cô đã sớm ngừng dùng thuốc, muốn tự mình chữa lành tâm bệnh, hiệu quả tuy chậm, nhưng sẽ chậm rãi trị được. Không ngờ sau khi Lâm Duyệt Vi xuất hiện, cô dần dời tâm bệnh trong lòng sang chỗ nàng, đương nhiên sẽ khỏi bệnh rất mau, nhưng kỳ thật chưa giải quyết được căn nguyên của vấn đề, nên lần này sau khi phòng tuyến sau cùng bị phá hỏng thì độ phản pháo cũng không hề nhẹ.

Vì không còn cách nào, nên khi bác sĩ hỏi gì thì cô đáp đó, tiếp nhận quá trình trị liệu lâu dài hơn.

Khi cô rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Trình Quy Diên đang ngồi đợi bên ngoài đứng dậy bước tới nghênh đón: "Thế nào rồi?"

Cố Nghiên Thu cười nói: "Nào có hiệu quả nhanh như vậy?"

Trình Quy Diên: "Cười chính là có hiệu quả rồi."

Cố Nghiên Thu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài ô cửa sổ, nói: "Mình phải về nhà."

Trình Quy Diên: "Về quỳ sầu riêng à?"

Cố Nghiên Thu lại bật cười ha ha hai tiếng: "Vậy mình phải đi mua hai quả sầu riêng?"

Trình Quy Diên cũng cười theo.

Hai người tách ra trước cửa bệnh viện, ai về nhà nấy.

Sầu riêng đương nhiên là không mua, Cố Nghiên Thu cho rằng cô quỳ sầu riêng khi nói chuyện với Lâm Duyệt Vi không được lịch sự lắm, nên cô quyết định từ bỏ ý định này, mà mua một thứ khác.

Cô vào cửa sau không dám gọi người, Cố Nghiên Thu đi không từ giã, đối với Lâm Duyệt Vi và Nhiễm Thanh Thanh mà nói đều không tốt, nhưng khi Nhiễm Thanh Thanh vừa nhìn thấy cô, đã mặt đầy từ ái mà bước tới đón: "Trở về là tốt rồi."

Cố Nghiên Thu xin lỗi Nhiễm Thanh Thanh trước, rồi mới quan sát vào trong, hỏi: "Duyệt Vi đâu rồi ạ?"

Nhiễm Thanh Thanh trốn tránh ánh mắt cô.

Cố Nghiên Thu nhìn lên lầu, hỏi: "Em ấy sao ạ?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Nàng không ở nhà."

Cố Nghiên Thu: "Dạ?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Giữa trưa nàng bị công ty gọi đi, nói là trong hoạt động có minh tinh không đi được, nhờ nàng tới giúp, nên vội vàng đi rồi."

Cố Nghiên Thu yên tĩnh trong chốc lát, rồi cong cong môi, nói: "Thì ra là vậy."

Nhiễm Thanh Thanh: "Con đừng giận con bé a."

Cố Nghiên Thu cười cười: "Dì, dì hiểu lầm rồi, con không giận em ấy."

Nhiễm Thanh Thanh: "Vậy con......"

Cố Nghiên Thu: "Dì nấu cơm chưa? Buổi tối con tới nấu cơm? Dì nếm thử tay nghề của con?"

Nhiễm Thanh Thanh: "???"

Sau đó Cố Nghiên Thu dường như không có việc gì, đi vào phòng bếp, bưng lên một bàn thức ăn sắc hương vị đủ cả, Nhiễm Thanh Thanh như Trượng Nhị hòa thượng mò không thấu đầu óc[2], Cố Nghiên Thu ăn xong dùng khăn giấy lau khóe môi, chờ Nhiễm Thanh Thanh cũng ăn xong thì dọn chén đũa lên lầu.

***

Lâm Duyệt Vi lâm thời phải thế thân người khác, mà vị minh tinh nàng phải thay thế này lại có địa vị cao hơn nàng trong giới, vì có việc riêng nên không tới được, Trần Huyên không còn cách nào đành miễn cưỡng kêu nàng tới thay thế bổ sung, treo trên môi nụ cười không ai bắt bẻ được, dẫm lên đôi giày cao gót "Thấu hận trời cao" đứng suốt cả đêm, thật sự là nhà dột còn gặp mưa triền miên, lúc nàng ngồi được xuống giường khách sạn, không cẩn thận còn đá phải cạnh giường.

Đều tại Cố Nghiên Thu, nếu không phải vì cô, nàng cũng sẽ không mất hồn mất vía.

Lâm Duyệt Vi lấy di động không một tin tức từ Cố Nghiên Thu suốt cả ngày hôm nay, click mở khung thoại với đối phương, bùm bùm đánh chữ, như là bóp cò bắn súng vậy.

【 Hai chứ Mộc: Qua hôm nay chị còn không liên lạc với em thì em sẽ thật sự không để ý tới chị nữa! Còn hai tiếng nữa là tới 12 giờ! 】

Một cuộc gọi Videocall đột nhiên vang lên.

Lâm Duyệt Vi vội chấp nhận, sau đó che camera lại.

Bên kia cũng chỉ có màn hình đen, vang lên loạt tiếng sột sột soạt soạt, lúc sau mới có hình ảnh, một con thú bông hình con thỏ cao bằng nửa người bình thường ngây thơ chất phác xuất hiện ở giữa màn hình, trong lòng ngực ôm một tờ giấy A4.

Trên giấy được dùng bút lông đen ký tên viết mấy chữ to, nhưng do màn hình quá nhỏ nên nàng không thấy rõ, chỉ có thể từ nét chữ tinh tế ấy nhìn ra là thủ bút của Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi: "Để sát vào, không thấy rõ."

Màn ảnh được kéo gần hơn một chút.

Lâm Duyệt Vi rốt cuộc thấy rõ, những chữ đó viết: 【 Bà xã ơi, chị sai rồi, chị không nên bỏ nhà ra đi 】

Lâm Duyệt Vi: "......"

Lại muốn chơi trò gì nữa đây?

Tờ giấy A4 bỗng bị một bàn tay bên ngoài khung hình nhanh chóng lấy đi, thay bằng một tờ giấy mới: 【 thấy rõ chưa? 】

Lâm Duyệt Vi nhớ mãi bóng hình của bàn tay ấy: "Thấy rõ rồi."

Lại thêm một tờ: 【 Chị cảm thấy em hẳn vẫn còn đang giận chị, cho nên chúng ta giao lưu thế này trước 】

Lâm Duyệt Vi: "Nếu chị có thể viết nhanh như nói, thì em không ngại."

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tổng: Chị đã chuẩn bị một xấp giấy lộn ╰(*°▽°*)╯

Esley: *xỉu* Đừng ai đỡ, tui không muốn dậy nữa đâu :((((((((

[2] Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn sờ không được suy nghĩ, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Chú giải lấy từ nhà Minh Du.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!