Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lâm Thị Lang Cố - tác giả Huyền Tiên

Edit: Nhện

Beta: Esley

Nhiễm Thanh Thanh: "Người trẻ tuổi bây giờ, đều giống thú nuôi sao?"

Có thể do mấy ngày nay Lâm Duyệt Vi bị mẹ nàng chèn ép đến quá thảm, nên nghe vậy không những không ngượng ngùng, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vai chính mình, nói: "Sao vậy? Mẹ ghen à?"

Nhiễm Thanh Thanh kinh ngạc: "Mẹ ghen á?"

Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, nhướng mày: "Mẹ rõ ràng đang ghen, ghen con có tiểu chó săn."

Nhiễm Thanh Thanh cười gằn, "Há" một tiếng, nói: "Không thèm so đo với con, oắt con."

Ở trong mắt Lâm Duyệt Vi đây rõ ràng đang thừa nhận, nhưng rốt cuộc thì mẹ nàng cũng đang làm thủ tục ly hôn, không thể ra ngoài tìm mùa xuân thứ hai, nếu không sẽ bị ba nàng nắm được điểm yếu quay lại trả đũa, càng vào thời điểm mấu chốt càng không thể sao lãng. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, bà có thể thoát khỏi sự giam cầm của hôn nhân đầy mệt nhọc.

Lâm Duyệt Vi vui rạo rực ăn một ngụm rau hẹ.

Trăm triệu không thể ngờ bị mẹ nàng chụp lén phía sau.

Buổi chiều Lâm Duyệt Vi ở nhà ôm chó xem phim, mẹ nàng mời giáo viên yoga tới nhà dạy, dạy bà trong hai tiếng, tiếp theo lại tập aerobic gì đó, cũng rất ra dáng ra hình.

Phụ nữ chỉ tốt với bản thân, cũng chỉ tin tưởng bản thân. Cô Nhiễm Thanh Thanh đã sớm khắc sâu điều này vào tâm khảm, quyết tâm trẻ hoá cơ thể, cũng càng có tư tưởng hưởng thụ cuộc sống hơn.

Lâm Duyệt Vi từ cửa sổ phòng khách nhìn thoáng ra phòng tập thể thao bên ngoài, bên tai đột nhiên nghe được di động vang lên "đinh" một tiếng.

【 Tây Cố: Chị đã về tới nhà đón Schrodinger, khoảng một tiếng nữa đến 】

【 Hai chữ Mộc: Ừm 】

Sau đó nàng không thể xem TV tiếp được nữa, cứ đứng lên ngồi xuống, trung bình năm phút kiểm tra điện thoại một lần. Cửa đột nhiên bị lực từ bên ngoài đẩy ra, kéo một cơn gió lạnh vào phòng, Nhiễm Thanh Thanh quàng khăn lông trên cổ bước vào, rèn luyện đã kết thúc.

Mái tóc quăn tinh xảo quá vai, da trắng, ánh mắt đào hoa, dáng người cao gầy.

Lâm Duyệt Vi giật mình nhìn bà, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô là nữ sinh trường nào, dám tự tiện xông vào nhà người khác?!"

Nhiễm Thanh Thanh nhấp môi, nhịn không được mỉm cười: "Con phiền muốn chết."

Lâm Duyệt Vi còn muốn diễn, nói: "Còn chưa chịu trả lời thật, tôi sẽ báo cảnh sát."

Nhiễm Thanh Thanh vô cùng cao hứng, đổi giày đi vào trong: "Là mẹ cô, chứ ai."

Lâm Duyệt Vi diễn hăng hơn, không chịu để yên, một tay đặt trên sô pha, xoay người nhìn chằm chằm bà: "Mẹ tôi? Năm nay mẹ tôi đã hơn bốn mươi rồi, cô đây thoạt nhìn cũng chưa tới mười tám, sao là mẹ tôi được chứ, cô tưởng tôi mù sao?"

Nhiễm Thanh Thanh hết sức vui mừng nói: "Được được được, có mắt nhìn."

Bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe lăn trên nền xi măng, Cố Nghiên Thu dắt mèo cùng với một đống gia sản lớn của Schrodinger vào cửa, nhìn thấy hai mẹ con trong phòng khách đang hoà thuận vui vẻ.

Quan hệ của Lâm Duyệt Vi với Nhiễm Thanh Thanh, khiến Cố Nghiên Thu đặc biệt hâm mộ. Khi thì thân như bạn bè, khi thì gà bay chó sủa, khi lại hài hòa thân mật, nếu đổi lại là cô với Thẩm Hoài Du, có tưởng cũng không dám tưởng.

Khi Thẩm Hoài Du mất rồi, Cố Nghiên Thu mới ngộ ra bản thân cô tựa hồ chưa từng được hưởng thụ tình thương của mẹ như các gia đình bình thường khác.

Hai người Lâm-Nhiễm vừa thấy cô, vội dừng việc thổi phồng lẫn nhau, cùng bước tới đón cô, đặc biệt là Nhiễm Thanh Thanh, biểu đạt đầy đủ mọi biểu cảm của một bà mẹ vợ thấy con rể càng ngày càng thuận mắt, tiếp nhận lồng mèo trước, nhìn nhìn Schrodinger đầu nhỏ như quả dưa trong lồng, vui sướng hô một tiếng: "Đây là cháu gái à, lớn lên xinh đẹp y như bà."

"......" Lâm Duyệt Vi thật không biết mẹ nàng đang tự khen hay đang tự châm biếm chính mình nữa.

Cô Nhiễm Thanh Thanh mặt mày hớn hở ôm mèo đi.

Bà đi sang chỗ khác rồi, Lâm Duyệt Vi mới nhận các thứ khác trong tay Cố Nghiên Thu, đưa cho người hầu trong nhà, bảo mang tới một gian phòng trống trên lầu, hôm qua đã dọn thành chỗ ở cho Schrodinger.

Cố Nghiên Thu cười hỏi: "Em với dì nói gì vậy, trông rất cao hứng ?"

Lâm Duyệt Vi quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Nhiễm Thanh Thanh với mèo, thấp giọng nói: "Em khen bà như mười tám tuổi."

Ý cười của Cố Nghiên Thu càng thâm sâu.

Lâm Duyệt Vi thuận tay giúp cô treo áo khoác vừa cởi ra lên cạnh cửa, nói: "Từ khi em học xong sơ trung, những lời này lần nào nói cũng linh, có đôi khi em còn khen bà mười sáu tuổi."

Ánh mắt Cố Nghiên Thu khẽ nhúc nhích, nhớ lại một số việc. Từ nhỏ đến lớn cô không được tính là khéo miệng, hoàn cảnh gia đình không cần cô phải ngọt miệng đi lấy lòng ai bao giờ, nên cuộc sống của cô lúc nào cũng ngay thẳng, ở bên ngoài chỉ cần giữ lễ nghi, ở nhà thì không cần kiêng kị gì, mỗi khi ba cô mua quần áo mới, đều hỏi cô hôm nay ông mặc như vậy có soái hay không, cô cũng rất có mắt thẩm mỹ, biết quần áo hôm ấy ông mặc có hợp đi tiếp khách hay không, còn đưa ra được ý kiến tốt, ba cô lúc nào cũng dựa theo đó mà chỉnh sửa. Ba từng nói với cô: Nếu lần sau mẹ cũng hỏi con vấn đề này, con có ý kiến gì cũng đừng nói, chỉ nói đẹp thôi, khen mẹ như thiên tiên hạ phàm là được.

Nàng đợi cơ hội ấy đã đợi rất lâu, mỗi lần Cố Hoà dẫn Thẩm Hoài Du ra ngoài dạo phố đều mua một đống quần áo trở về, nhưng Thẩm Hoài Du chưa bao giờ thử trước mặt cô. Có một hôm Thẩm Hoài Du mặc thân váy dài màu than chì (charcoal), một nhà ba người tới công viên giải trí, Cố Hoà đưa mắt ra hiệu với cô, tiểu Cố khi ấy đã ấp ủ hồi lâu, khi xe đến nơi, cô mới lí nhí nói bé như tiếng muỗi kêu: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp."


Thẩm Hoài Du không nghe thấy, Cố Hoà cười thay bà, lặp lại một lần, nói: "Con gái khen em kìa."

Tiểu Cố lấy hết can đảm nói lại lần nữa, Thẩm Hoài Du cũng chỉ cong mắt, vuốt mái tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ lên trán cô bằng cánh môi ấm áp nói: "Cảm ơn con."

Đó là một trong số ít những kí ức gần gũi của cô với Thẩm Hoài Du.

Lâm Duyệt Vi vẫy vẫy tay ở trước mắt Cố Nghiên Thu: "Chị sao vậy?"

Cố Nghiên Thu quay lại với thực tại, lắc đầu cười: "Không có gì."

Lâm Duyệt Vi cảm giác được nụ cười xinh đẹp của cô, rõ ràng là biểu hiện khi tâm tình cô sung sướng, nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Nghiên Thu: "Chị nghĩ gì mà không nói với em?"

"Nghĩ về em." Cố Nghiên Thu lại nói lời âu yếm.

Lâm Duyệt Vi đưa lưng về phía mẹ nàng, làm mặt quỷ nói: "Nhớ về tối hôm qua sao?"

Cố Nghiên Thu sặc miệng, tựa hồ bị câu nói thẳng lớn mật của Lâm Duyệt Vi dọa, mắt trợn tròn, nhất thời không biết nên nói gì. Lâm Duyệt Vi ghé sát vào lỗ tai cô: "Đêm nay chờ em thượng chị."

Cố Nghiên Thu: "......"

Cô chợt lạnh sóng lưng, dựa theo trình độ quá phận của cô tối hôm qua, đêm nay Lâm Duyệt Vi đại khái sẽ muốn ra tay nặng hơn.

Lâm Duyệt Vi bẻ khớp xương ngón tay, khiến tiếng kêu khá vang dội, nhìn Cố Nghiên Thu nở cười tà dâm.

Cố Nghiên Thu phối hợp bày ra biểu tình sợ run bần bật.

Nhưng thật ra thì cô không sợ.

"Hai đứa ở bên đó làm gì?" Nhiễm Thanh Thanh rất nhanh chơi đùa với Schrodinger xong, thấy hai người vẫn còn ở cửa chị chị em em, không thể không thúc giục một câu, "Tiểu chó săn đêm nay muốn uống chút rượu không nào?"

Lâm Duyệt Vi kinh thiên động địa mà ho khan, rất nhanh nói: "Mẹ --"

Sao lại nói vào lúc này chứ?!

Cố Nghiên Thu chớp chớp mắt: Tiểu chó săn? Gọi cô sao?

Cô Nhiễm Thanh Thanh dùng ánh mắt đáp trả Cố Nghiên Thu, châm ngòi thổi gió nói: "Đúng vậy, gọi con đó, hôm nay Lâm Duyệt Vi vừa đặt cho con."

Lâm Duyệt Vi: "Con đặt bao giờ, rõ ràng mẹ tự gọi mà."

Chớp mắt một cái hai mẹ con từ hoà thuận vui vẻ chuyển sang gà bay chó sủa.

Bởi vì Schrodinger đã đến, nên Corgi bị nhốt vào lồng sắt chỉ có thể xốc xốc mí mắt lười biếng, rồi lại khép mắt, nó còn bị nhốt vào đây dài dài, hiển nhiên đối với loại tình huống này đã xem như chuyện thường tình.

Schrodinger liếm móng vuốt, chiếm cứ trên đùi Nhiễm Thanh Thanh, cuối cùng do ngại Nhiễm Thanh Thanh với Lâm Duyệt Vi đấu võ mồm quá lợi hại, nên mới nhảy xuống khỏi đùi bà, làm tổ trên một chiếc ghế sô pha đơn khác.

Cố Nghiên Thu yên lặng dùng di động tìm ý nghĩa của tiểu chó săn.

Hai mẹ con bên kia thì vẫn tiếp tục đấu võ mồm, Nhiễm Thanh Thanh lấy vũ lực trấn áp, tuyên cáo thắng lợi lần nữa, Lâm Duyệt Vi nhìn Schrodinger thì chỉ thấy nó "Meo" hai tiếng, lười nhác liếm lông mình, bước chân nhẹ nhàng bò vào lòng Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi vuốt búp bê vải trong tay, như có cả thiên hạ, tức khắc quên luôn thất bại vừa rồi, tỏ ý khiêu khích với Nhiễm Thanh Thanh.

Cố Nghiên Thu lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười, nghĩ thầm: Đại ấu trĩ với tiểu ấu trĩ.

"Cố Nghiên Thu, chị tới phân xử đi." Lâm Duyệt Vi đột nhiên dời tầm mắt về phía Cố Nghiên Thu đang an tĩnh ngồi lướt Weibo, Nhiễm Thanh Thanh cũng lập tức nói: "Đúng vậy, con tới phân cao thấp."

"......" Cố Nghiên Thu đã không biết gì lại đột nhiên bị chỉ đích danh, ngẩng đầu lên với vẻ mặt mờ mịt, bị động quấn vào cuộc chiến.

Người ta hay nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó xử nhất, Cố Nghiên Thu lại cảm thấy mình không phải con dâu Lâm gia, mà giống con gái Lâm gia hơn, động hay không động đều bị kẹp giữa hai mẹ con nhà này, đảm đương nhiệm vụ của trọng tài.

Nhưng cuộc sống thế này, với Cố Nghiên Thu mà nói, đã thoải mái và ấm áp lắm rồi, cô hy vọng có thể cứ tiếp tục thế này, đến mãi mãi.

"Em nói có đạo lý, em không sai." Cố Nghiên Thu nghe xong phân trần của Lâm Duyệt Vi bèn nói.

"Còn dì, dì đương nhiên càng không sai." Cố Nghiên Thu cũng nói như vậy với Nhiễm Thanh Thanh.

Hmm...... nhưng không được hiệu quả.

"Ăn cơm." Dì giúp việc bỗng xuất hiện như vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, Cố Nghiên Thu bị hai bên lôi kéo đến sứt đầu mẻ trán, nhảy một bước tức khắc đã vọt vào phòng bếp, "Con đi bưng thức ăn."

Nhiễm-Lâm hai mẹ con liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mà lên tiếng: "Con/mẹ xem, tra tấn con dâu/con rể mẹ thành bộ dáng gì?!"


Nhiễm Thanh Thanh & Lâm Duyệt Vi: "Hừ."

Cố Nghiên Thu vào phòng bếp tị nạn, hai mẹ con lại ở bên ngoài đối chọi gay gắt, ăn miếng trả miếng nghe đến sắp thủng cả màng nhĩ: "Con có phát hiện con rể càng ngày càng dung nhập không khí nhà chúng ta không."

"Có, nhưng con sửa mẹ đúng một chút, là con dâu."

"Xóa được dấu răng trên vai con rồi hẳn nói đi."

"Đây là do ngoài ý muốn."

"Thì con cứ xem như mẹ tin rồi đi."

"Cái gì mà xem như, vốn dĩ chính là sự thật, lúc nào con cũng nhường chị ấy mấy chuyện này."

"Ghi nhận, dấu răng chính là chứng cứ tốt nhất."

"Không có dấu răng mẹ sẽ không nói vậy đúng không?"

"Vậy dấu hôn đi, dấu hôn so với dấu răng tốt hơn nhiều."

Cố Nghiên Thu bưng bát canh ra, đặt lên bàn ăn, có lẽ do hơi nóng, nên dùng hai tay sờ sờ lên vành tai chính mình, cười nói: "Dì, Duyệt Vi, đừng nói nữa, mau ra ăn cơm."

Nhiễm Thanh Thanh trông rất được an ủi tuổi già: "Con rể tốt quá đi."

Lâm Duyệt Vi giãy giụa trong hấp hối: "Con dâu!"

Nhiễm Thanh Thanh lười đến nhìn nàng lần nữa, vội đi giúp rể hiền.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Giữa bữa cơm, Nhiễm Thanh Thanh lại muốn nói tiếp, khiến thần kinh Lâm Duyệt Vi căng lên như dây đàn, sợ bà lại nói ra lời không hay gì với Cố Nghiên Thu, nàng sẽ lại bị trêu chọc.

Một lần hai lần thì được, chứ nhiều lần thì cho dù là mẹ con ruột nàng cũng phải nổi điên, nếu đổi lại là người khác, thì có phải mẹ vợ với con rể, luôn thích đùa nhau kiểu này không?

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Nghiên Thu à."

"Dì nói đi ạ." Cố Nghiên Thu dừng đũa, ưu nhã lau miệng, hơi cúi người, tỏ vẻ cô đang nghiêm túc nghe.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Không cần lễ phép như vậy, đều là người trong nhà cả, chuyện là thế này, dì muốn thương lượng một chuyện với con?"

Cố Nghiên Thu vẫn duy trì dáng ngồi đoan trang, lễ độ nói: "Dì cứ nói đi ạ."

Nhiễm Thanh Thanh nở nụ cười hiền lành: "Con có thể nhường Lâm Duyệt Vi cho dì một đêm không."

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Mẹ nàng muốn vứt bỏ Cố Nghiên Thu, chịu quay về yêu thương nàng rồi sao? Não của nàng bay một vòng lớn ra ngoài rồi quay trở lại nàng mới chợt nhớ ra: Nàng với Nhiễm Thanh Thanh mới chính là mẹ con ruột, suýt thì quên mất!

"Chẳng phải ngày mai Duyệt Vi đi công tác rồi sao, lần tiếp theo gặp mặt lại rất lâu, bình thường con bé nói chuyện với dì cũng không nhiều, cho nên......" Nhiễm Thanh Thanh dừng một chút, cẩn thận dè dặt, "Con xem......"

Cố Nghiên Thu không trả lời, Lâm Duyệt Vi lập tức đáp: "Việc này hỏi con là được rồi, đêm nay con ngủ cùng mẹ."

Lần này về Lâm Duyệt Vi luôn cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối không thể lí giải tại sao. Lâm Duyệt Vi đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, có người mình yêu, Nhiễm Thanh Thanh mới là người bị nàng bỏ lại phía sau, chỉ khi quay đầu lại nàng mới chợt nhớ ra.

Lâm Duyệt Vi ở bên ngoài đóng phim ba bốn tháng, mỗi ngày Cố Nghiên Thu đều sẽ cùng nàng chào buổi sáng chúc ngủ ngon, đôi khi gọi điện thoại, còn chat video, mà Nhiễm Thanh Thanh mỗi tuần chỉ gọi một lần, những khi quá mệt mỏi hoặc nàng cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện đến quá muộn, lúc nhớ ra thì đã qua giờ ngủ của Nhiễm Thanh Thanh, nói một cách đơn giản. Ngày mai nàng phải ra ngoài chạy công việc mới, chỉ nhớ chăm chăm muốn đòi lại nợ của Cố Nghiên Thu tối hôm qua, hoàn toàn xem nhẹ việc nàng hứa bầu bạn với Nhiễm Thanh Thanh.

Nhiễm Thanh Thanh nghe được trả lời của Lâm Duyệt Vi, trong lòng vui vẻ, ngoài mặt lại làm bộ ghét bỏ: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ muốn mắng con thôi."

Lâm Duyệt Vi đọc được suy nghĩ của bà buông ra một câu: "Mắng đi, da mặt con dày lắm."

Nhiễm Thanh Thanh không nhịn được, nói: "Ăn cơm."

Tuy Lâm Duyệt Vi cảm thấy đáng tiếc, nhưng chuyện đòi nợ lúc nào cũng đòi được, không vội ngày một ngày hai, ở bên mẹ nàng tương đối quan trọng hơn.

Nàng về phòng mình tắm xong, bước tới bên cạnh Cố Nghiên Thu đang chống tay ngồi cứng đờ bên mép giường, nàng cúi người hôn cô. Từ ôn nhu lưu luyến đến lửa văng khắp nơi, thiên lôi địa hỏa, chạm vào là nổ.

Tay Cố Nghiên Thu dường như đã tập thành thói quen, bắt đầu sờ vào quần áo nàng, Lâm Duyệt Vi khẽ cắn cánh môi cô, lui nhanh về sau, cười to nói: "Em xuống lầu, ngủ ngon."


"Ngủ ngon." Cố Nghiên Thu bất đắc dĩ mỉm cười.

Lâm Duyệt Vi đóng cửa.

Cố Nghiên Thu nghiêng tai nghe tiếng bước chân nàng xuống lầu, tận đến khi không còn nghe thấy gì nữa, mới dời tầm mắt về khoảng không trước mắt, đầu ngón tay trượt trên máy tính bảng, xem từng tấm ảnh một.

Trên màn hình hiển thị ảnh chụp của một số phụ nữ trung niên, đều ngoài năm mươi, gương mặt người nào cũng mang vết tích của thời gian, chỉ có hai người trông còn trẻ. Lưu tiên sinh từng bước từng bước loại trừ dần, bây giờ chỉ còn dư lại mười mấy người này, trong số họ chỉ có hai người này lồng trong khung ảnh đen trắng, vì họ đã qua đời, một người qua đời vì bệnh nặng, một người vì tai nạn xe.

Những người đã qua đời rất khó tra, nhưng hiềm nghi tương đối lớn hơn.

Người bệnh nặng qua đời vào hai năm trước, còn người gặp tai nạn xe thì vào tận ba mươi năm trước, rất phù hợp với thời điểm Cố Hoà gặp Thẩm Hoài Du, kết hợp với chuyện khi ấy Thẩm Hoài Du thất hồn lạc vía, nên người này đã bị Lưu tiên sinh liệt vào đối tượng điều tra cần chú ý.

Đầu ngón tay Cố Nghiên Thu dừng trên tấm ảnh chụp điện tử, phong cách quần áo học sinh cực phổ biến cuối thập niên 80, mặc trên người bà toát ra vẻ văn nhã lịch sự, cùng một đôi mắt ôn nhu đa tình.

Trên ảnh chụp còn viết họ của bà, họ Phương.

Cố Nghiên Thu cảm thấy hẳn là người này, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khác thường, di động cô đặt ở tủ đầu giường đột nhiên kêu lên, giúp cô quay về thực tại, Cố Nghiên Thu nhận cuộc gọi: "Hạ Phi Tuyền?"

Hạ Phi Tuyền gấp giọng hỏi: "Em đang ở đâu?"

Cố Nghiên Thu nghe thấy cảm xúc anh ta tựa hồ khá kích động, lập tức ngồi thẳng dậy: "Đang ở nhà mẹ vợ, có việc gì quan trọng sao?"

Hạ Phi Tuyền: "Có."

Cố Nghiên Thu mới vừa định lên tiếng, Hạ Phi Tuyền đã kích động nói: "Mẹ tôi rốt cuộc cũng lỡ miệng, đúng như những gì em từng đoán, mẹ em thật sự từng liên hệ mẹ tôi."

Cố Nghiên Thu: "Tôi có cần ra cửa bây giờ không?"

Cố Phi Tuyền: "Không cần không cần, buổi tối ngày mai tôi mời em ăn cơm, còn nhớ tiệm cơm Tây lần trước không? Tới đó tôi sẽ nói chi tiết hơn."

Cố Nghiên Thu kết thúc cuộc gọi với Cố Phi Tuyền, mới nhận ra một tay cô không biết từ khi nào đã nắm thành nắm đấm. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp một lần nữa, từ từ buông lỏng tay.

Sự thật đang càng ngày càng gần.

Cố Nghiên Thu lần tràng hạt trong tay, nhắm mắt lại.

Người thật như những gì con nghĩ sao?

***

Lâm Duyệt Vi nằm trên giường mẹ nàng xem TV, tiếng TV rất nhỏ, hai mẹ con nàng cách một thế hệ, nên nói chuyện phiếm cũng không biết bắt đầu như thế nào, có tiếng TV đệm sẽ tốt hơn rất nhiều.

Theo tiếng phim truyền hình, thì có thể bắt đầu đề tài.

TV đang chiếu một bộ phim truyền hình cẩu huyết, thể loại phim truyền hình chính tông chiếu mỗi 8 giờ tối, tình huống cũng hơi giống chuyện nhà Lâm gia, người bố ngoại tình với người khác, mẹ thu thập hành lý quyết phải đi, cô con gái đang còn tiểu học ôm lấy chân mẹ không cho đi, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, khóc đến mặt đầy nước mắt.

Lâm Duyệt Vi cảm khái một tiếng.

Nhiễm Thanh Thanh cũng cảm khái theo, trước sau vang lên, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Nếu con cùng bé gái trong TV giống nhau......"

Lâm Duyệt Vi tò mò hỏi: "Mẹ sẽ thế nào?"

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mẹ sẽ đánh con bất tỉnh rồi khiêng đi, không ổn, mẹ căn bản sẽ không cho con cơ hội ôm chân, sớm kêu người đưa con đi rồi."

Lâm Duyệt Vi giơ ngón tay cái lên, "Mẹ quả là người sói."

"Người sói là gì?"

"Chính là loại người tàn nhẫn hơn những người tàn nhẫn, kiểu đặc biệt tàn nhẫn."

"Àh." Nhiễm Thanh Thanh thong dong nhận lấy lời khen, "Vậy con tính thế nào?"

"Tính chuyện gì?" Lâm Duyệt Vi không nghe rõ.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Sau khi mẹ với ba con ly con, con tính thế nào?"

Lâm Duyệt Vi tự nhiên nói: "Con ở cùng lão bà của con."

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Ai hỏi con chuyện này, ý mẹ là quan hệ của con với ông ấy con tính thế nào."

Lâm Duyệt Vi nói: "Vẫn sẽ kính trọng, dù ông ấy có lỗi với mẹ, thì cũng không làm gì có lỗi với con, chờ sau khi chuyện này lặng đi, con sẽ đi đòi tiền."

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Đòi tiền gì nữa?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Thì tiền nhà tiền xe gì đó, tuy rằng con cũng không muốn chiếm lợi gì từ ông ấy, nhưng nhỡ đâu tương lai ông ấy có con với cô tiểu tam nào, con cũng biết đường ứng phó trước, vớt được gì thì phải vớt về nhà trước."

Nhiễm Thanh Thanh giơ ngón cái đáp nàng: "Con mới đúng là người sói."

Lâm Duyệt Vi làm tư thế ngả mũ: "Cảm ơn khen tặng."

Nhiễm Thanh Thanh đột nhiên cười, nói: "Aizz, mẹ nhớ tới một chuyện khi con còn nhỏ, chắc con không còn nhớ rõ."


"Chuyện gì?" Lâm Duyệt Vi hiếu kỳ hỏi.

Có rất nhiều người từng bị hỏi một vấn đề tràn ngập ác ý khi còn nhỏ: Nếu ba mẹ ly hôn, con chọn ở với ai?

Có những đứa trẻ bị giả thiết như vậy dọa khóc, có đứa những sẽ nói không chọn, có đứa thì hỏi ra được kết quả, nghiêm túc lựa chọn ba hoặc mẹ, còn có những đứa sẽ thở phì phì mà phản bác người hỏi nó: Ba mẹ sẽ không ly hôn.

Bé Lâm Duyệt Vi không nằm trong số những trường hợp thông thường trên, nàng bình tĩnh mà nói: Chọn ba.

Người nọ hỏi tiếp: Sao lại chọn ba?

Bé Lâm Duyệt Vi trả lời: Bởi vì ba có tiền, mẹ không có tiền, sau này con theo ba, có thể lấy tiền từ ba để nuôi mẹ.

Lâm Duyệt Vi quả thật không nhớ rõ, nghe mẹ nàng kể lại thì bật cười, tay vuốt chóp mũi nói: "Lúc đó con nói vậy thật sao? Kỳ thật, bây giờ con vẫn nghĩ vậy."

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Khi đó con mới ba tuổi."

Lâm Duyệt Vi nói: "Ba tuổi luôn nói thật mà."

Hai mẹ con nhìn nhau cười.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Kỳ thật mẹ cũng rất có tiền, chỉ do con không biết thôi."

Lâm Duyệt Vi không chút khách khí mà vạch trần bà: "Mẹ có thể mua mấy tòa nhà ở Yến Ninh hửm?"

Nhiễm Thanh Thanh sặc một tiếng: "......"

Thành phố Yến Ninh tấc đất tấc vàng, nghiêm túc mà nói Nhiễm Thanh Thanh không được sinh ra và lớn lên ở Yến Ninh, mà bà chỉ học đại học ở Yến Ninh, sau đó lưu lại bản địa lập gia đình, gia cảnh dù có tốt cỡ nào, cũng không đủ so với các đại gia tộc ở đây. Vốn lưu động của ông Lâm đều bị bà chuyển cho Lâm Duyệt Vi, khi phân chia tài sản thì chỉ còn chút bất động sản, và cổ phần linh tinh.

Kỳ thật Lâm Duyệt Vi chưa chắc nhiều tiền hơn mẹ nàng, nhưng nàng muốn xây dựng hình tượng mà Nhiễm Thanh Thanh có thể dựa vào, bèn nói: "Con sẽ nổi tiếng, sau này có đầy bó lớn bó nhỏ tiền trong túi, ôm đùi con đi."

Nhiễm Thanh Thanh ôm đùi nàng tượng chưng, bỗng nhíu mày nói: "Sao gầy đi nhiều thế?"

Lâm Duyệt Vi chỉ vào chính mình: "Minh tinh mà? Không gầy có thể làm minh tinh sao?"

Nhiễm Thanh Thanh thở dài, lo lắng nói: "Nhưng mà gầy quá, có hại tới sức khỏe không?"

"Sẽ không, lòng con hiểu rõ."

Hai người nói chuyện phiếm, trong TV đoạn hai mẹ con ôm nhau khóc rống kia đã sớm diễn xong, sắp đổi cảnh, Nhiễm Thanh Thanh với Lâm Duyệt Vi càng xem càng không hiểu, đợi thêm chốc lát, thì đến cảnh người chồng ngoại tình quỳ xuống bên đường, cầu xin vợ tha thứ, nước mắt nước mũi giàn giụa, người vợ bị anh ta chặn lại, giữ chặt đùi, không thể động đậy.

Bên cạnh người người bàn luận sôi nổi --

"Chuyện gì đây a?"

"Người đàn ông này ngoại tình hả?"

"Không chắc, cô gái đó ăn mặc đẹp như vậy, có thể do nàng đá người ta đi?"

"Sao lại náo loạn trên đường như thế."

......

Nhiễm Thanh Thanh: "......"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Tình huống này thật mông lung như một trò đùa.

Lâm Duyệt Vi cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, Nhiễm Thanh Thanh hờ hững xem cốt truyện trong TV: "Đàn ông cặn bã trên thế giới cũng chỉ có loại biện pháp đối phó này thôi sao? Không bằng thoải mái hào phóng mà thừa nhận, ít ra còn được kính trọng là biết điều."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Từ biểu hiện lần trước của nàng ba, không khó để nhận ra cảnh này đã từng diễn ra trước mặt Nhiễm Thanh Thanh.

Không thể không nói loại phim cẩu huyết này, có thể hấp dẫn người xem, ví dụ như Lâm Duyệt Vi, hiện tại nàng rất muốn biết cô gái trong phim ấy có dùng một chân đá người đàn ông ấy đi không, có quay đầu bỏ đi không.

Nhiễm Thanh Thanh dường như hiểu được ý nghĩ của nàng, mặt không biểu tình nói: "Sẽ không đâu, đầu tiên gã đó sẽ quấn lấy cô ta không bỏ, khiến cô ta không thể di chuyển, rồi công kích bằng dư luận xung quanh, khi cần thiết sẽ nói dối, khiến cô gái hết đường chối cãi, tiếp theo bị người chung quanh khuyên tạm thời một sự nhịn chín sự lành, sau khi về nhà thì gã đó tiếp tục đeo bám, mong cô gái cho gã một cơ hội nữa."

Lâm Duyệt Vi nghẹn họng nhìn trân trối, tiếp tục xem tiếp.

Nhưng diễn biến trong phim quá chậm, Lâm Duyệt Vi nhịn không được lên mạng tra cốt truyện, trong giới thiệu nói, người đàn ông khó khăn lắm mới theo đuổi được cô gái, cô gái không đáp ứng, anh ta bất đắc dĩ giả vờ nói với thân nhân xung quanh mình nghèo, nhưng thật ra sau khi thăng chức rồi thì thấy vợ ở nhà rất chướng mắt, muốn bỏ cô ấy vân vân, quả nhiên khiến người xem oán giận, cốt truyện kế tiếp đều bị Nhiễm Thanh Thanh kể ra hết, không sai một li.

Lòng hiếu kỳ của Lâm Duyệt Vi bỗng dâng lên, hỏi ngay: "Mẹ, sao mẹ lại biết diễn biến vậy?"

Nhiễm Thanh Thanh nhàn nhạt mà nói: "Lần trước vì hạ quyết tâm, mẹ xem nhiều loại phim này lắm, bộ này cũng xem qua rồi."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Trong TV đang chiếu tới đoạn người đàn ông bịa đặt, Nhiễm Thanh Thanh cầm điều khiển từ xa vụt một tiếng tắt TV.

Nhiễm Thanh Thanh lại suy nghĩ một hồi, híp híp mắt, một tia sáng như ánh sao lóe lên trong mắt bà, phảng phất như bà rốt cuộc đã xác định được ý niệm nào đó trong lòng.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!