Ở trong xe, Kỷ Uấn Chi cùng Giản Y hai người cùng ngồi ở ghế sau, tiểu khả ái hiếm thấy không có ngã đầu liền ngủ, dù sao trong xe ngoại trừ một chiếc máy quay phim, còn có bên trái bên trái lẫn bên phải đều có treo thêm vài cái camera nhỏ, cảm giác như đang bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, nàng đây muốn ngủ cũng không được.
Khương Kỳ thì cùng Kỷ Uấn Chi tán gẫu, đơn giản phỏng vấn cô một hồi, cũng muốn cho mọi người có thể tìm hiểu về Kỷ Uấn Chi thêm một chút.
Không lâu lắm, đề tài liền chuyển tới trên người Giản Y, Khương Kỳ cười híp mắt nhìn về phía Giản Y.
Giản Y vốn là đang nghiên cứu cái máy camera trước mặt, đột nhiên phát hiện phía trước có hai người đang cùng nhau nhìn mình, cái máy quay phim to kia cũng là đang nhắm vào ngay chính mình, liền lập tức ngồi thẳng người.
"Phu nhân ngài chớ sốt sắng, chúng ta chính là tùy tiện tâm sự chút thôi.
Khán giả kỳ thực cũng không biết quá nhiều về ngài, ngài đây là lần đầu tiên quay hình đúng không? Có muốn nói điều gì với các khán giả hay không?"
Giản Y trầm mặc một chút, bất giác nhìn về phía ống kính.
Kỷ Uấn Chi cũng một mặt chờ mong nhìn nàng, liền nghe nàng nói một câu, "Không có." Sau đó liền không có đoạn sau nữa.
"..."
Trong xe tràn ngập sự lúng túng, Kỷ Uấn Chi cũng không biết nên khóc hay nên cười.
"Ách này, Kỷ phu nhân của chúng ta cũng thật là cao lãnh ha..." Khương Kỳ chê cười nói.
"Nàng có chút ngại ngùng trước màn ảnh, trước hết để cho nàng thích ứng một chút đi." Kỷ Uấn Chi mở miệng giúp Giản Y giải vây.
"Được thôi."
"Đúng rồi, các vị khách quý kia là ai vậy, có tiện hay không tiết lộ một chút?" Kỷ Uấn Chi hiếu kỳ nói.
"Đương nhiên là thuận tiện, một đôi là Hề Hàn cùng Thẩm Hữu tạo thành Tây Dữu* CP, Hề Hàn là người mới xuất đạo, chân thật thận trọng, nhưng nghe nói cô ấy ít nói lắm, là thể loại người khá yên tĩnh.
Thẩm Hữu là lão nhân, ngài nên cũng rất quen thuộc chứ?"
(*) Tây Dữu chỉ là phiên âm Hán Việt.
Nghĩa tiếng Việt có nghĩa là trái bưởi
"Há, tôi biết, nổi tiếng là người không biết bộc lộ cảm xúc." Kỷ Uấn Chi cười cười, "Không phải những người hâm mộ của cô ấy đều gấp đến chết rồi sao, thậm chí còn thân mật gọi cô ấy là Thẩm lạnh nhạt, hi vọng cô ấy khi nghe được cái tên này thì có thể tự nhắc nhở chính mình, hơi hơi nhiệt tình một chút, sớm ngày thoát cảnh cô đơn." Kỷ Uấn Chi lại nói.
"Đúng đúng đúng." Khương Kỳ vội vàng gật đầu, quả nhiên vẫn là Kỷ tổng, đề tài nào cũng có thể nói được.
"Khác với cặp đôi lạnh lùng này, đôi còn lại thì có hơi nhiệt tình và buông thả hơn một chút, hai người mà ở cùng nhau thì không khác gì cái máy hát karaoke cả, Vu Dao cùng với Lục Tử Sam." Khương Kỳ tiếp tục giới thiệu.
" Tổ hợp của hai người bọn họ là..."
"Dao...! Tử...!CP?" Kỷ Uấn Chi trong lòng chỉ là vừa vặn nghĩ tới, nhưng lại không cẩn thận liền nói ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, tài xế xe liền thắng gấp, mấy tiểu tỷ tỷ nhân viên như thể vừa mới nhìn thấy quái vật, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Uấn Chi, này không phải Kỷ tổng mà tôi biết a!!
Giản Y liếc mắt một cái, vừa vặn che mặt, mình biết chắc chị ấy căn bản chỉ có thể giữ được cái hình tượng ấy được có ba giây!
Lộ mất rồi!!!
"Chỉ đùa một chút, đoạn này cắt đi." Kỷ Uấn Chi cười cười, một bộ dáng dấp như thể câu nói mới vừa rồi kia không phải là chuyện gì to tát, nhưng mà trong lòng lại âm thầm tự nhổ nước bọt chính mình, không thể tùy tiện như vậy a!
"Khụ, đương nhiên không phải, là Lô Ngư* CP..."
(*) Lô Ngư chỉ là phiên âm Hán Việt.
Nghĩa tiếng Việt là tên một loài cá gọi là Cá Vược
"Ừm, nghe có vẻ ngon nhỉ." Kỷ Uấn Chi đàng hoàng trịnh trọng gật gù, bưởi? Cá Vược? Đều là ăn?
"Vậy chúng ta tên gì?" Kỷ Uấn Chi hiếu kỳ nói.
"Kỷ Kiểm CP!"
(*) Kỷ Kiểm có nghĩa là "Kiểm Tra Kỷ Luật" / Chữ Kiểm đồng âm với chữ Giản "jiǎn"
"Chúng ta có thể hay không gọi là Tôm Hùm CP?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Ồ? Tại sao vậy chứ?"
"Bởi vì Tiểu Y thích ăn tôm hùm đất, tôi thì lại yêu thích bóc tôm hùm cho nàng ăn." Kỷ nào đó nói xong một mặt liền thỏa mãn.
Giản Y Trực tiếp quay đầu đi chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, nếu còn tiếp tục nhìn Kỷ nào đó thì chắc là xấu hổ chết mất!
Khương Kỳ chẹp chẹp miệng, chà, cơm chó lần này coi bộ ăn rất ngon miệng.
...
Xe chạy gần được ba tiếng những vẫn chưa đến được chỗ cần đến, Kỷ Uấn Chi hướng về ngoài xe nhìn một chút, khung cảnh vô cùng hoang vu, thậm chí đã bắt đầu nhìn thấy đồng ruộng
"Quay phim ở đâu a?"
Khương Kỳ liếc nhìn ra bên ngoài một chút, "Sắp tới rồi, chủ đề của kỳ này chính là về phong cảnh điền viên."
"Đừng nói cao xa như thế, nói rõ ra là nông thôn đi." Kỷ Uấn Chi một bộ dáng vẻ hiểu rất rõ, dù sao cô cũng là thức trắng mất mấy đêm để xem hết tất cả các tập của chương trình.
Nếu như còn không đoán ra được chút chiêu trò nho nhỏ của tổ tiết mục, thì cô quả thực nên cảm thấy có lỗi với những vết chân chim trên mắt mình!!!
"À." Khương Kỳ ngượng ngùng nở nụ cười, dù sao kinh phí cũng có hạn mà ~
...
Xe lại chạy thêm hoảng chừng hơn nửa canh giờ, xe chạy qua một thôn trang nhỏ sau đấy dừng lại dưới chân núi.
"Đã đến." Khương Kỳ lên tiếng.
Kỷ Uấn Chi mơ mơ màng màng sắp ngủ quên đến nơi, nghe được thanh âm này hai mí mắt liền lập tức nhướng lên, nhìn thấy Tiểu Y không biết từ lúc nào đã dựa vào người mình ngủ say.
Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ nàng, đem nàng đánh thức, tiểu khả ái còn buồn ngủ đem đầu chôn ở vai của Kỷ Uấn Chi, cọ tới cọ lui.
"Đang quay phim đấy." Kỷ Uấn Chi xoa xoa đầu của nàng, Giản Y vừa nghe được liền ngẩng đầu lên, lập tức hết buồn ngủ.
"Lừa gạt, lừa người!" Làm gì có cái máy quay phim nào ở đây, mọi người cũng đã đều xuống xe hết rồi, chỉ còn lại có hai người các nàng.
"Vậy thì để bọn họ quay bù lại cảnh vừa rồi?"
"Không không không...!Không được!"
"Sao đấy ngại à ~ "
Hai người vừa cười đùa vừa bước xuống xe, Kỷ Uấn Chi vừa định lười biếng vươn vai một tí, đột nhiên sững sờ tại chỗ, đưa mắt nhìn thì thấy cả một ngọn núi cao đang đứng sừng sững trước mặt, đây là cái tình huống gì vậy!?
Khương Kỳ cười hì hì, "Chúng ta lần này là quay phim ở trên núi, nơi này chỉ có thể đi bộ lên mà thôi."
"..." Đây đừng nói đến Giản Y, Kỷ Uấn Chi cũng sắp ngã quỵ rồi, ngồi xe lâu như vậy, ruột gan phèo phổi cũng sắp lẫn lộn hết cả rồi, bây giờ còn muốn leo núi? Cũng hãm hại người khác quá đi!
Chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, hiện tại các chương trình tạp kỹ chính là như vậy, khách quý càng bị hại thê thảm thì khán giả càng hào hứng xem nhiều hơn, kệ đi, vì rating của chương trình đành phải nhịn thôi.
"Đi thôi." Kỷ Uấn Chi nắm tay Giản Y, theo Khương Kỳ hướng về ngọn núi.
Còn đường lên núi này quả nhiên đã được quét dọn sạch sẽ, ngoài trừ có hơi dốc thì việc đi lại cũng không quá khó khăn.
Đi được khoảng chừng 20 phút, mọi người lúc này mới nhìn thấy trên sườn núi được dựng lên một ngôi nhà gỗ nhỏ, rất xa còn có thể nhìn thấy có không ít người đang bận bịu gì đấy, chắc chắn chính là các nhân viên của tổ tiết mục.
"Mệt không?" Kỷ Uấn Chi nhìn về phía Giản Y, tiểu khả ái mặt cười đỏ bừng bừng, hồng hộc thở hổn hển.
Người bình thường hay tập thể dục như Kỷ Uấn Chi còn cảm thấy rất mệt, huống chi là người những lúc ăn no liền lăn đùng ra ngủ như Giản Y.
"Có muốn nghĩ ngơi chút không? Nếu không để chị cõng em?" Kỷ Uấn Chi nói.
"Không, không muốn, em sợ chị, đem em, thả xuống dưới."
"..." Không tin tưởng chị thế luôn à!
Lại đại khái đi thêm gần 10 phút nữa, cuối cùng cũng đến được chỗ cần đến.
Kỷ Uấn Chi còn chưa kịp thở lấy hơi đã thấy đạo diễn từ xa đi tới.
"Kỷ tổng, không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội a!"
Đạo diễn chính là một tiểu cô nương khoảng chừng 20 tuổi, nhưng bề ngoài lại trông hết sức thâm niên, mặc áo vest sặc sỡ nhiều màu, trên tay cầm theo một chiếc loa, phi thường có khí chất.
Người này Kỷ Uấn Chi có biết, trước đó có liên hệ qua mấy lần.
"Chào ngài Nghiêm Hoa, hai chúng ta cũng là chỗ quen biết, đừng khách khí." Kỷ Uấn Chi đưa tay ra bắt tay cùng đạo diễn.
"Vị này chính là?"
"Đây chính là Tiểu Y, người yêu của tôi." Kỷ Uấn Chi ôm lấy eo Giản Y, đem nàng hướng về bên người ôm ôm.
"Chào ngài chào ngài." Nghiêm Hoa bận bịu chủ động cùng Giản Y bắt tay, đây chính là cục cưng quý giá của Giản ảnh hậu, trong nhà có quặng mỏ, không thể chọc giận!
"Chào, chào ngài."
"Những người khác đều tới rồi sao?" Kỷ Uấn Chi nhìn xung quanh một chút, cái ngôi nhà gỗ nhỏ trông cũng khá bắt mắt, có tổng cộng hai tầng, tầng hai thì còn có thêm một cái ban công, từ chỗ đó có thể phóng tầm mắt nhìn ra khung cảnh phía xa, tắm nắng hay hóng gió một chút thì cũng cực kì thích hợp.
"Đã đến rồi, đã quen thuộc với môi trường chỗ này, hai vị cũng có thể trước tiên đi thăm quan xung quanh một chút, sau 20 phút lễ khai máy sẽ chính thức bắt đầu."
"Được." Kỷ Uấn Chi gật gù.
"Cái kia, Tiểu Khương, hai nhóm nghệ sĩ kia đang ở đâu, gặp gỡ bọn họ chút đi."
"Được rồi."
Kỷ Uấn Chi nắm tay Giản Y, cả hai người cùng nhau rời đi.
Nhìn ánh sáng và bóng đen lốm đốm trên mặt đất, lại ngửi thấy mùi thơm của cây cối, Kỷ Uấn Chi cảm thấy lòng mình được bình tĩnh lại, cái gì cũng đều không muốn làm, chỉ muốn đứng yên ở đây, nhắm nhìn cảnh vật, ngắm nhìn cây cối, và đặc biệt hơn là ngắm nhìn người ở bên cạnh.
Kỷ Uấn Chi trực tiếp ngồi trên mặt đất, hưởng thụ vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng.
"Chà, bà chủ Kỷ, thật có nhã hứng a, tại nơi này đạp thanh* à ~ "
(*) Đạp thanh: Đi chơi trong tiết thanh minh
Đột nhiên nghe thấy một tiếng trêu đùa, bầu không khí yên tĩnh liền bị đánh tan.
Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, thanh âm này làm sao lại quen tai như thế...
Lẽ nào là...
Theo nơi phát ra âm thanh quay đầu lại nhìn, Kỷ Uấn Chi một giây sau liền một mặt choáng váng.
"Làm sao? Rất kinh ngạc khi thấy tôi sao?" Thẩm Lan cười tủm tỉm đi tới.
Kinh ngạc a, đương nhiên là kinh ngạc!
"Cô...!Cô tại sao lại ở đây??"
Thẩm Lan đi tới gần, ngồi xổm xuống, hướng về Kỷ Uấn Chi lườm một cái, sau đó nhìn về phía Giản Y, "Tiểu Y a, ngồi xe lâu như vậy, có mệt hay không? Có đói bụng hay không? Khát hay không khát? Chị có chút đồ ăn ngon, em có muốn ăn chút gì hay không?" Thẩm Lan một mặt ân cần, Giản Y nhìn thấy chỉ có thể trong vô thức mà rùng mình.
Kỷ Uấn Chi lập tức đưa tay đem Giản Y ngăn ở phía sau, cảnh giác nhìn Thẩm Lan, cái tên này làm sao mà còn nhìn chằm chằm Tiểu Y của mình vậy? Người cô ta yêu thích không phải là Giản Quân sao? Lẽ nào biết Giản Quân rất khó theo đuổi liền nghĩ cách đến cướp Tiểu Y?
"Chớ đề phòng tôi như thể đang đề phòng cướp có được hay không?" Thẩm Lan liền rất không vui.
"Đây là em vợ của tôi, hơn nữa tính ra thì hai bọn tôi vẫn là chị em dâu đấy, là người một nhà." Thẩm Lan vô cùng không khách khí cùng Kỷ Uấn Chi xác lập mối quan hệ.
Giản Y nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Thẩm Lan không nghe rõ.
"Nàng nói cái gì?"
"Nàng nói chị em dâu cái cc!" Kỷ Uấn Chi mạnh mẽ phiên dịch một chút.
"..." Giản Y oan ức, mọi người rõ ràng nói đúng lắm, da mặt của Thẩm Lan làm sao mà còn dày hơn cả Kỷ Uấn Chi!!
"Không phải, cô tới đây làm gì a? Chương trình này có liên quan gì tới cô sao?" Kỷ Uấn Chi cũng là không làm rõ được.
"Ồ ~ tôi, đến tiếp nghệ sĩ của mình a ~" Thẩm Lan cười đến đặc biệt hài lòng.
"Nghệ sĩ của cô?" Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, âm thầm suy nghĩ.
"Thẩm Hữu?" Này chính là nghệ sĩ của cô ta mà!
"Không sai, cô biết CP của cô ấy là ai không? Hề Hàn! Cô biết Hề Hàn là thuộc công ty nào không? L•J! Công ty của bà xã tôi! Thấy không, cái này được gọi là duyên phận hahaha, nghệ sĩ của chúng tôi tham gia chương trình vậy mà lại là một CP!"
"...!Cô đã hối lộ cho đạo diễn bao nhiêu tiền?"
"Chớ nói nhảm, đây là duyên phận!"
"Em dâu, thật sự không ăn chút gì sao? Chị có đem tới rất nhiều món mà em thích a ~" Thẩm Lan những lúc nói chuyện với Kỷ Uấn Chi thì nghiêm mặt lạnh lùng, thời điểm quay đầu nhìn về phía Giản Y liền một mặt nịnh nọt, khiến Giản Y cả người đều nổi hết da gà! Xong đời, một tuần sắp tới đây phải đối mặt với loại người bị bệnh thần kinh như này, làm sao để sống sót nổi đây a....