“Hey, mấy ngày nay không gặp, có thấy nhớ anh không?” trên mặt người đàn ông lộ vẻ cười, cúi đầu xuống thân mật cạ vào mặt cậu trai.
“... Sao phải nhớ anh chứ?” Lúc y không ở trong nước, cậu vẫn vui vẻ chịch người khác sau lưng bạn trai.
Diệp Minh nói móc y, nhưng không né mặt ra, vì vậy cậu lại đụng phải cái cằm lún phún râu của y.
“Mặt của anh đâm đau quá.” cậu đẩy người y ra.
“Ah, ” Vệ Gia thuận tay vuốt mặt một cái, đáp: “Hôm nay quên cạo, xin lỗi em.”
Diệp Minh nhìn cái miệng cứ xin lỗi liên mồm kia, khe khẽ hừ một tiếng.
Vệ Gia thấy được cái cảnh đời này tất cả những câu xin lỗi y đều phải nói với một người... Mà nhóc đểu cáng này lại vẫn không nghĩ đến y.
“Vậy à? Không nhớ anh à.” Vệ Gia nhìn như không để ý chút nào, còn cười nói: “... Nhưng anh nhớ em lắm.”
Giọng y trầm thấp, lại dẫn theo một tia triền miên, người bên cạnh nghe đến tai nóng lên.
Y mới làm xong xuôi chuyện quan trọng ở nước ngoài, đã lập tức đặt chuyến sớm nhất bay lại về nước ngay trong đêm. Cả đêm không làm sao ngủ được, để lúc này mới có thể gặp Diệp Minh ngay từ sáng sớm.
Trên áo khoác ngoài của người đàn ông còn dính hơi sương sáng sớm, sắc mặt cũng rất mệt mỏi rã rời, ánh mắt nhìn cậu lại rất sáng.
Diệp Minh không biết rõ lắm dạo này Lục Lễ và Vệ Gia đều đang làm những gì, có vẻ như bọn họ đang cùng nhau thương thảo chuyện gì đó, luôn thể hiện rằng mình đang rất bận rộn. Nhưng hai người vẫn sẽ hỏi thăm cậu đúng giờ, dỗ cho cậu vui, chúc cậu ngủ ngon, đi vào giấc ngủ cùng cậu.
Còn có, dùng tiền cho cậu.
Những thứ này vậy là đủ rồi, còn lại cậu cũng không quá quan tâm. Ngược lại... quan hệ giữa bạn trai với bạn thân của anh càng tốt, cậu lại càng hứng khởi.
Cuối cùng người mắc bệnh bắt cá nhiều tay là Diệp Minh đã ngáp một cái, trước mắt một mảng mờ mịt, hỏi y: “Mà có chuyện gì không?... Không có chuyện gì thì em muốn trở về ngủ, đừng mới sáng sớm đã gọi em ra chứ… “
“Cũng không có chuyện gì... ” kiểu tóc ngày thường vẫn luôn được Vệ Gia vuốt keo gọn gàng sạch sẽ, lúc này cũng đã mất trật tự. Có một lọn tóc đen vướng trên gò má của hắn, làm nổi bật lên hình ảnh của y như một quý công tử dính chút bụi trần.
Hơi sương sớm ẩm ướt như vẫn còn vương trên gò má y.
“Chỉ muốn đến thăm em chút,” Người đàn ông quan sát tỉ mỉ cậu trai ở trước mắt: “Aiz... Anh thấy mới mấy ngày không chăm sóc em được mà em đã gầy đi rồi.”
“Cái gì?” Diệp Minh sửng sốt.
Y vô cùng tự nhiên lấy tay nhéo nhéo cái cằm nhọn của cậu, sau đó từ từ nói: “Khó lắm mới nuôi béo lên một chút mà.”
Nghe giọng điệu của y, cứ như đang xót xa lắm.
Trong nháy mắt Diệp Minh nhớ lại chuyện lúc trước nữa, khi bạn trai nhờ Vệ Gia chăm sóc cho cậu…. Anh chàng công tử này mặc dù không biết cách nói chuyện phiếm với cậu, nhưng luôn biết dẫn cậu sống hưởng thụ, dù cho đi bất cứ đâu cũng phải bao trọn cho bằng hết, vô cùng phô trương.
Cứ như là không bao trọn hết vậy thì người ta không biết mình là ‘rich kid’ vậy.
Trong lòng Diệp Minh rất vui, nhưng ngoài miệng vẫn phải làm bộ hỏi y: “... Nhất định phải làm thế à, chúng ta có chơi trội quá đáng không?”
Vệ Gia hình như đã biết tỏng cậu, miễn cưỡng đáp: “Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua tôi ghét chỗ đông người.”
Diệp Minh không để ý tới y.
Y đành chép miệng, để cậu đứng từ trên tầng cao mà nhìn xuống những người đang đi trên đường, nói rằng: “Cậu biết không? Đời này không phải ai cũng giống như ai.”
Y ngả ngớn nhả chữ ra, mặt mỉm cười, trong lời đang nói đến đám đông đi ở dưới đường, ánh mắt lại nhìn thẳng cậu không chớp, cứ như một lưỡi gươm sắc bén lóe lên ánh bạc.
Diệp Minh chịu không nổi, nhăn mày một chút, “... Ừ, tôi biết rồi.”
Tuy là y nói chuyện nghe thật đáng ghét (có người nói với cậu rằng y nói thế đã là đỡ lắm rồi), nhưng theo thời gian trôi qua... cậu càng biết đối phó hơn thì đổi lại y càng dịu dàng với cậu hơn, luônà có thể nhạy bén chú ý tới cậu thích gì trong những lúc lơ đãng.
Sau khi Diệp Minh nhận được món quà là con dao kia đã nghiêm túc cảm ơn y, khi đó y sẽ lại kinh ngạc mà hỏi ngược lại: “Ah? Chỉ là đúng dịp, thật sự không nghĩ gì nhiều.”
Bây giờ cái chuôi “khác thường” của lưỡi dao sắc bén này đã biến thành ngón tay mềm, không chỉ phải nằm dưới cậu, còn phải đi làm Tuesday. Dù có từ nước ngoài bay trở về suốt một đêm, cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cậu.
Vệ Gia ôm cậu, ấn những nụ hôn liên tiếp trên trán cậu, sau đó nói: “Được rồi, em về ngủ đi. “
Giọng người đàn ông khàn khàn do thức trắng đêm không ngủ, mang sự ấp áp khó có thể khiến người ta cự tuyệt.
Y không ngủ không nghỉ chạy mười mấy tiếng trên đường, hình như cũng chỉ là muốn dành cho cậu cậu một nụ hôn ‘chào buổi sáng.’
“Ừm…. ” Diệp Minh buông khóe mắt xuống, thật sự cậu thấy hơi mệt: “Gặp nhau sau.”
“Hử…? Xưng hô thế nào?”
“Sao cơ?... Hẹn gặp anh sau.” Diệp Minh lườm y một cái.
“Haiz” y mân mê mặt của cậu.
Cậu tiễn Tuesday đẹp trai nhiều tiền cứ nấn ná không chịu đi xong, sau đó muốn đi ngang qua phòng khách trở về phòng ngủ, kết quả vừa đi tới phòng khách, mới hoảng hồn phát hiện một vị đại gia nhiều tiền khác cũng đã rời khỏi giường.
Người đàn ông vừa mới mặc áo sơmi vào, còn có mấy hàng nút chưa cài chắc, làm cho người vốn bình thường mang khí chất ưu nhã cấm dục, giờ thành gợi cảm đến chết người.
“Anh dậy rồi?” Diệp Minh giật thon thót.
“Ừ…, ” Lục Lễ nhìn về phía cậu, hỏi thăm đầy nặng nề: “Hôm nay em dậy sớm thế, tối hôm qua ngủ không ngon à?”
“Ngủ ngon lắm,” Diệp Minh đáp: “Chỉ là tỉnh dậy hơi sớm chút... “
Người đàn ông cười cười, nói: “Nghe nói trước khi ngủ, nên vận động một chút.. giúp mình ngủ ngon hơn.”
“A, vận động...?” Cậu tròn mắt nhìn anh.
“Đúng vậy.” trên mặt anh vẫn giữ nét thản nhiên, dường như đang nói đến kiểu vận động tập yoga trước khi ngủ: “Dạo này chúng ta chưa từng có dịp làm đến cùng... Buổi tối em chơi anh thêm mấy hiệp nữa đi.”
“? ” Diệp Minh mở to hai mắt.
Lục Lễ đứng lên đi tới về phía cậu, sau đó ôm cậu vào trong lòng. Xuyên qua lớp vải sơ mi mỏng tang, nhiệt độ của anh truyền tới... rất nóng.
Nhìn dáng vẻ của Lục Lễ, có vẻ như không có ý định hỏi cậu vừa rồi sao lại bước vô nhà từ ngoài cửa... Nếu có ngày anh tra hỏi, Diệp Minh còn có thể kiếm cớ giải thích... Tuy là cậu cũng không tính giải thích cho trót lọt gì.
Nghe nói các cặp có thể chia tay bằng cách dùng ‘bạo lực lạnh’, nên mấy ngày này Diệp Minh sẽ không chủ động nói chuyện với bạn trai mình nữa. Nhưng người bạn trai này cứ như không phát hiện ra rằng cậu đang lạnh lùng với anh, tự mình còn chủ động hơn lúc thường, mỗi ngày đều hết ôm đến hôn cậu, bám dính cậu chặt hơn hẳn trước đây.
Tình cảm chả phải đáng ra phải được duy trì từ hai phía sao? Nhưng chỉ cần một Lục Lễ là đủ rồi.
Diệp Minh quyết định áp dụng biện pháp là dùng bước tiếp theo để có thể thuận lợi chia tay: Làm cho bạn trai biết mình ăn vụng bên ngoài, sau đó hiểu ra cậu là đồ trai đểu.
Người đàn ông đang bưng mặt của cậu trong tay anh, ánh mắt ấm áp hiền hòa mà sâu thẳm đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Anh hôn một cái lên trên trán cậu, cánh môi vừa khô ráo vừa ấm áp, mang theo mùi lotion cạo râu nhàn nhạt.
“Ưhm... “
Bọn họ đúng là ‘anh em tốt’ của nhau mà, ngay cả vị trí ấn nụ hôn xuống cũng không hề khác nhau chút nào.
Người đàn ông hôn cậu xong, lại đi làm bữa sáng cho cậu.
Đến lúc Diệp Minh cầm điện thoại di động ngồi xe đi đến trường, nửa đường mới đột nhiên nghĩ đến... Lúc đó Vệ Gia gửi tin nhắn cho cậu từ sáng sớm, sau khi cậu thấy tin nhắn xong, cũng không hề khóa màn hình lại mà đã chạy ra cửa để gặp y.
Ây, cậu đúng thật không cố ý mà.
...
“Không phải ông không muốn kế thừa sản nghiệp gia đình mình sao? ” Lục Lễ không hiểu hỏi: “Sao đột ngột đề nghị đứng lên điều tra chuyện này?”
Sản nghiệp gia đình của Vệ Gia là rất lớn, nhưng người thừa kế này dường như lại chả đoái hoài gì cả.
Đây là điều có phần giống, mà có phần khác so với bạn thân của y. Thực tế năng lực của Vệ Gia so với Lục Lễ cũng không hề kém điểm nào, nhưng mặc cho bạn mình đã bước vào giới kinh doanh rất lâu, mà Vệ Gia vẫn luôn mang dáng vẻ bất cần đời, chỉ muốn chơi bời thỏa thích.
Nhưng khác với những phú nhị đại kia, thế giới này chỉ là sân chơi của một mình y, tuyệt đối cấm người khác tiến nhập.
Bố mẹ Vệ Gia trước đó từng ngỏ lời với y, nhưng sau khi bị y từ chối nhiều lần cũng chỉ đành chịu thua mà nói: Nếu như thật sự còn chưa thật sự thừa kế được, thì đến lúc đó cũng chỉ có thể dựa theo di chúc của bố mẹ, đem quyên góp từ thiện hết cả gia sản này.
Vệ Gia thản nhiên đáp lại “Vậy rất tốt, làm phúc cho đời.”
Có một điều rất ít người biết, thật ra y không hề dựa vào tiền của bố mẹ để sống, bởi vì mấy năm nay tự y đã dựa vào việc đầu tư để kiếm được một số tiền khổng lồ.
Trong giới doanh nhân còn nói y là người có ‘bàn tay vàng’.
Nhưng y là một kẻ có thể lạnh lùng nhìn tài năng của mình bị phung phí, lại chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện mình dùng tài năng này để làm những chuyện to lớn hơn thế.
Dùng lời của y mà nói thì chính là: “... Làm thế cũng chả có nghĩa lý gì”
Cái người từng lời trong lời ngoài đều nói là “Chả có nghĩa lý gì” giờ lại ngồi đối diện với Lục Lễ, cười mím chi mà nói với anh: “À... thì chả phải con người luôn thay đổi ý định của mình còn gì…?”
Kế thừa gia nghiệp mới có thể nuôi ‘chồng nhỏ’ cho tốt được chứ.
Chả phải em ấy thích tiền à? Y có rất nhiều.