Chương 30 Đó là em trai, em gái của em
Diệp Nghê thuận buồm xuôi gió tiến vào giới giải trí, sự giàu có và quyền lực trong gia đình đã mang lại cho cô vô số tài nguyên.
Khuôn mặt xinh xắn, nhưng không ấn tượng như Lâm Mị, danh tiếng của cô ta cũng không tệ, do có được sự trợ giúp của người đại diện có tiếng trong lòng người hâm mộ, nữ minh tinh bình thường khó có thể so sánh được.
Cộng với việc sẵn sàng chi tiền, các bình luận xấu trên mạng về cơ bản sẽ bị xóa hết, ít thấy bình luận xấu nào.
Đúng là một đứa trẻ được cưng nựng không phải lo lắng bất kỳ điều gì.
Ngoài ra, Diệp Nghê đã giật lấy một số đại ngôn Lâm Mị, nói hai người có thù hận cũng không ngoa.
Từ Tiếu chế nhạo nói: "Dù sao cũng là tiểu thư danh giá, vậy mà cái gì cũng giành với em, lúc ghi hình, thể nào cũng ra vẻ mình có học thức cao, có cuộc sống sang chảnh, còn em, em và em cái mình sống ở nông thôn, hai người không biết cái gì cả, sự so sánh khập khiễng này đúng là không có lợi cho em.”
Lâm Mị cũng biết điều này, cô cắn môi thêm: "Cô ta có tài nguyên để tiếp nhận giáo dục, Ứng Vãn ở nông thôn từ nhỏ đến lớn, có thể học đại học đã là giỏi lắm rồi, em chỉ muốn cố gánh tránh đi, không nhắc đến những chuyện này là được, sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu, dù sao mục tiêu của chúng ta chỉ là quay xong chương trình này.”
Lý do chính là không để mất tiền, bây giờ hiệu quả của bất kỳ chương trình nào không nằm trong sự cân nhắc của Lâm Mị.
Từ Tiếu nhíu mày: "Em không nhắc, người khác sẽ nhắc, anh chị em nhà Diệp Nghê toàn là người du học trở về, nếu trong nhà họ Lâm còn có thể so sánh, hiện giờ chỉ có em và em gái chị, lấy gì so với người ta? Không cần nói gì thì sự chênh lệch cũng đã xuất hiện rồi.”
Lâm Mị đau đầu vì những gì cô ấy nói: "Em có thể làm gì khác? Tại sao em không nghĩ đến điều này khi tham gia chương trình nhỉ? Em không ngờ người nhà lại liều chết không đồng ý?”
Dù chỉ là một người em trai hay em gái đi ghi hình với cô thôi cũng được.
Từ Tiếu: "Đến bây giờ chị vẫn không hiểu tại sao em lại chọn chương trình này mà không có sự đồng ý của chị nữa."
Lâm Mị: "..."
Có lẽ lúc ấy cô mất trí rồi.