“Diệp Đình sao?”
“Có chút bản lĩnh, vậy mà lại có thể giải trừ sát khí của vị đại nhân đó, không hổ là gia tộc lớn trăm năm ở Giang Nam.”
Lăng Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, lẩm bẩm một mình.
“Lăng Phong!”
Một giọng nói khàn khàn chói tai đột nhiên vang lên, ngay sau đó không gian trước mặt chợt dao động.
Ngay lập tức, lại có một tiếng ù ù, một bóng người được bao phủ bởi một luồng khói đen từ trong không khí xuất hiện!
Người đó có đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ tà ác.
Hắn ta vừa xuất hiện, vậy mà lại có thể khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Thấy vậy, Lăng Phong cả kinh, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, bước nhanh đến nghênh đón bóng đen.
Anh ta quỳ một gối xuống nói: “Kính chào đại nhân Vô Ảnh!”
“Có người đã giải hết sát khí mà đại nhân đánh vào cô gái nhỏ nhà họ Diệp.”
“Vậy mà bổn tọa lại không thể thăm dò được sự tồn tại của người đó, tu vi của người đó chắc chắn không thua kém bổn tọa, mấy ngày nữa là đến hội giao lưu thương mại của thành phố Giang Nam các người.”
“Để tránh mọi việc xảy ra biến cố, cần tạm ngừng kế hoạch, trước khi bổn tọa thăm dò ra người đó, cậu nhớ cho kỹ đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Giọng nói của bóng đen vừa khàn khàn vừa tà ác, khiến người khác không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Nghe thấy mệnh lệnh này, Lăng Phong chợt biến sắc, trả lời: “Vâng, thưa đại nhân!”
Sau khi nói xong, bóng đen lại vặn vẹo, thẳng thừng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Ngay cả đại nhân Vô Ảnh mà cũng sợ hãi, rốt cuộc người đã giúp nhà họ Diệp là thần thánh phương nào?” Lăng Phong chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trở nên âm trầm.
Lúc này, Lâm Thiên Sinh vừa trở về biệt thự.
Vào khoảnh khắc nào đó, anh lại có thể cảm nhận được sự dao động của tà tu xuất hiện.
“Kim Đan kỳ đại viên mãn sao?”
“Khá thú vị.”
Lâm Thiên Sinh nhếch môi, lộ vẻ khinh thường.
Có vẻ như đối phương đã phát hiện ra sát khí trên người Diệp Đình đã bị loại bỏ.
Lâm Thiên Sinh vốn có thể lần theo dấu vết và giết chết người đó ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh muốn xem những người tà tu này rốt cuộc muốn làm ở thế giới mạt pháp khi ẩn thân trốn đằng sau người phàm.
Có lẽ thành phố Giang Nam có thứ mà bọn họ cần, nếu không bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Thiên Sinh bèn lấy điện thoại di động ra chơi game.
Sự uy nghiêm của Tiên Vương đã bị anh che giấu, bây giờ những gì anh biểu hiện ra chẳng qua là người bình thường có tính cách nên có ở độ tuổi này.
Chơi game gì đó cũng khá thoải mái.
Chẳng bao lâu sau, giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên ngoài cửa.
“Cô hai!”
Sau đó giọng nói hơi non nớt của cô gái vang lên: “Chị của tôi không ở nhà sao?”
Người giúp việc nói: “Cô cả vẫn đang ở công ty, chị có cậu chủ ở nhà.”
“Hừ, cậu chủ cơ đấy!”
“Anh ta có đẹp trai không?”
“Nếu khuôn mặt tầm thường thì tôi không chấp nhận đâu.”
Cô gái cố ý cao giọng nói.
Chú Thất quản gia xách hành lý nói: “Cô hai, không được vô lễ với cậu chủ, cậu ấy là anh rể của cô đấy.”
Ông ta vừa dứt lời, cả nhóm người đã đi vào sảnh lớn.
Tô Khả Hân liếc nhìn, chợt nhìn thấy Lâm Thiên Sinh đang dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại, đang nghiêm túc chơi game.
“He he, cũng đẹp trai phết, chị gái tôi có phúc thật đấy.”
Khi nhìn thấy Lâm Thiên Sinh, Tô Khả Hân cảm thấy anh rể của mình cũng được phết.
Vừa hay hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy.
Còn nghèo hèn gì đó, Tô Khả Hân theo chủ nghĩa tướng mạo không thèm quan tâm.
Dù sao thì cô ấy cũng cảm thấy thứ nhà mình có là tiền.
Nghe thấy giọng nói, Lâm Thiên Sinh ngẩng đầu nhìn sang,
Chợt nhìn thấy một cô gái khoảng mười chín tuổi, mái tóc dài màu đen, khuôn mặt xinh đẹp đang đang mỉm cười với mình.
Nụ cười của cô ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, mặc bộ quần áo thể thao, khuôn mặt không phấn son, nhưng lại rất trắng trẻo.
Quả thật hơi giống Tô Nhiên nhưng chiều cao chỉ mới một mét sáu mươi lăm, hơn nữa khí chất cũng thua kém Tô Nhiên rất nhiều.
Ngực cũng không đầy đặn như Tô Nhiên, chắc phải nhẹ hơn cô vài lạng.
Cô em vợ này là một cô gái dễ thương.
“Thưa cậu, đây là cô hai.”
Chú Thất giới thiệu với Lâm Thiên Sinh.
“Ừ, Tô Nhiên đã nói với tôi rồi.” Nói đoạn, Lâm Thiên Sinh bèn đặt điện thoại xuống, đứng dậy nói với Tô Khả Hân: “Chào cô, cô gái nhỏ, tôi là Lâm Thiên Sinh anh rể của cô.”
Tô Khả Hân thoáng ngẩn người, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thiên Sinh, rồi lại đi xung quanh anh và xem xét một lượt.
“Chậc chậc, chào anh nhé!”
“Cơ bắp không tệ nha.”
“Tôi nghe mẹ tôi nói rằng anh chẳng được tích sự gì cả.”
“Có điều tôi cảm thấy có thể làm chị tôi vui vẻ là được.”
“Nhưng làm con rể của nhà họ Tô, anh cảm thấy mình đủ tư cách không?”
Tô Khả Hân nhìn thẳng vào Lâm Thiên Sinh, chất vấn.
Lâm Thiên Sinh nở nụ cười âm trầm: “Có lẽ không đủ.”
Chú Thất ở bên cạnh không khỏi giật giật khóe miệng, trên đường trở về, ông ta đã nghĩ đến cảnh này.
Tính cách của Tô Khả Hân khá thẳng thắn, có gì nói đó.
Nhưng có một điểm tốt đó là, cô ấy sẽ không coi thường bất cứ ai vì nhà mình giàu có, lý do có lẽ là cô ấy vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Cô hai đi máy bay lâu như vậy cũng đã mệt rồi, hay là đi tắm rửa nghỉ ngơi đã.” Chú Thất bước tới nhắc nhở.
Nghe thấy giọng nói của chú Thất, Tô Khả Hân mới rời mắt khỏi người Lâm Thiên Sinh.
“Đúng vậy, tôi thật sự mệt chết mất, gặp phải một gã đàn ông tẻ nhạt ở sân bay.”
Nói xong, Tô Khả Hân nhảy chân sáo chạy lên tầng hai.
Lâm Thiên Sinh cũng không để ý, sau đó anh lại ngồi xuống ghế sô pha chơi game.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau.
Tô Khả Hân mặc một chiếc quần bò ngắn và áo phông trắng, rồi lại đến chỗ của Lâm Thiên Sinh.
Cô ấy hỏi Lâm Thiên Sinh: “Nghe nói trước khi chưa đến ở rể nhà chúng tôi, anh là một tên ăn mày đầu đường xó chợ phải không?”
Lâm Thiên Sinh không thèm để ý đến cô ấy.
Tô Khả Hân lại hỏi tiếp: “Tôi còn nghe nói là chị Vi Vi ép chị của tôi gả cho anh, những chuyện này là thật sao?”
Lâm Thiên Sinh vẫn chẳng ngó ngàng đến cô ấy.
Thấy Lâm Thiên Sinh chẳng thèm để ý đến mình, Tô Khả Hân ngẩn người, bèn lấy một con búp bê dưa hấu nhỏ từ trong túi áo ra ấn một cái.
“Tôi thật sự cạn lời chết mất, đồ tẻ nhạt!”
“Hức hức!”
Nghe thấy giọng nói khiến người khác khó chịu đó, Lâm Thiên Sinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả Hân với ánh mắt khó hiểu.
Hơi bực mình hỏi: “Cô nói ai là đồ tẻ nhạt đấy!”
Thấy vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh chợt thay đổi, Tô Khả Hân lập tức khua tay nói: “Không, không nói anh.”
Thấy Tô Khả Hân lộ vẻ sợ hãi, Lâm Thiên Sinh bèn bỏ qua.
Thời gian nhanh chóng chóng đến chạng vạng tối.
Tô Nhiên tan làm trở về, vừa cúi người xuống, còn chưa kịp cởi đôi giày cao gót dưới chân thì Tô Khả Hân đã chạy tới ôm chầm lấy cô.
Khiến Tô Nhiên giật cả mình.