Hạ Dương này là võ giả cấp ba, rất bình thường. Mà tu vi của người đeo mặt nạ đã bước vào Kim Đan kỳ. Tu vi của người phụ nữ thấp hơn một chút, là tu sĩ Tụ Hồn Cảnh trung kỳ.
Lâm Thiên Sinh đi đến trước bàn trà ngồi xuống, lịch sự nói: “Xin chào, vừa rồi tôi nghe vợ nói rằng các người có chuyện muốn nói với tôi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng: “Lâm tiểu hữu, cậu có thể nói cho tôi biết cảnh giới tu vi của cậu không?”
Lâm Thiên Sinh khẽ mỉm cười, hỏi vặn lại: “Mới sáng sớm các người đến đánh thức tôi dậy chỉ để tìm hiểu về tu vi của tôi sao?”
Hạ Dương ở bên cạnh cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Anh Lâm hiểu lầm rồi, thật ra hai vị đại nhân này cũng không có ý gì khác.”
“Chỉ là lần này chuyện rất phức tạp, nếu tu vi không đủ, có thể sẽ xảy ra chuyện không may.”
Lâm Thiên Sinh tự pha một tách trà, nói: “Tôi không hỏi anh, tôi hỏi bọn họ.” “Hơn nữa, khi nhờ ai đó giúp đỡ, không phải nên nói tên mình trước sao?” Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hạ Dương lập tức cứng đờ.
Anh ta muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra. Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Lão phu họ Lý tên Vệ.”
Người phụ nữ nói: “Tôi là Lôi Yên.”
Sau đó, Lý Vệ nói tiếp: “Thành phố Giang Nam sắp phải đối mặt với một tai họa lớn. Chúng tôi là thành viên của tổ chức Rồng. Chúng tôi đến đây để tập hợp những đạo hữu có năng lực để cùng chúng tôi chiến đấu chống lại các tu sĩ nổi loạn.”
Lâm Thiên Sinh nghe vậy, sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ cầm tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Một lúc sau, anh hỏi: “Mấy người biết Mộ Dung Siêu không?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Thiên Sinh, lông mày Hạ Dương và Lôi Yên nhíu lại.
Mặc dù trên mặt Lý Vệ đeo mặt nạ, nhưng sắc mặt lúc này không khác gì hai người họ.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Lý Vệ lên tiếng: “Là đồng nghiệp của chúng tôi.”
“Chỉ là chuyện hôm qua anh ta làm không liên quan gì đến chúng tôi.”
Lâm Thiên Sinh cười nói: “Không liên quan?”
“Vậy tổ chức Rồng của các người tồn tại là vì cái gì?”
Lý Vệ quả quyết nói: “Vì thiên hạ chúng sinh.”
Lâm Thiên Sinh khinh thường cười nói: “Hay cho câu vì thiên hạ chúng sinh.”
“Được thôi, tôi cũng không dây dưa chuyện này với các người.”
“Trước tiên hãy nói cho tôi biết, nếu tôi có thể giúp các người thì tôi có lợi gì?”
Lý Vệ nói: “Nếu chuyện này có thể giải quyết được, mỗi đạo hữu tham gia đều có thể nhận được một viên Tụ Hồn Đan và tư cách đi đến thánh địa núi Côn Lôn tu luyện trong ba năm.”
Thánh địa núi Côn Lôn là vùng đất kho báu tuyệt vời với linh lực đồi dào nhất Long Quốc.
Nếu có thể tu hành bên trong một năm, so với tu luyện bên ngoài sẽ tốt gấp năm lần!
Nhiều tu sĩ muốn có được tư cách để vào Thánh địa núi Côn Lôn để tu luyện, dù có hao hết tâm sức cũng chưa chắc có thể đi vào.
Phải là tư chất xuất sắc, lòng trung thành tuyệt đối với Long Quốc hoặc có những đóng góp to lớn cho Long Quốc.
Suy cho cùng, đối với một đất nước lớn thì nơi đó quá rộng lớn và vô cùng quý giá.
Lâm Thiên Sinh không biết về sự tồn tại của Thánh Địa núi Côn Lôn.
Tuy nhiên, chỉ cần động não là có thể biết được nơi này hẳn là bảo địa có linh lực dồi dào và thích hợp để tu hành.