Chỉ trong chốc lát, tất cả tổ linh của nhà họ Diệp trong trận pháp đã đồng loạt quay người bay vút lên, sau đó hóa thành những chùm ánh sáng màu đỏ tím đổ vào cơ thể Lâm Dạ.
Thiên phú võ hồn - luyện hồn!
Kinh mạch trong cơ thể Lâm Dạ đột nhiên mở rộng gấp mấy lần, huyền khí dâng trào.
Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển "Đại Phạm Thiên Cửu Chuyển Huyền Công" để luyện chế huyền khí.
Trên bầu trời, ánh sáng màu đỏ tím kia cũng nhạt dần.
"Tiểu tử này đang giam giữ tổ linh của nhà họ Diệp bọn ta?"
Trong mắt Diệp Trấn Vũ tràn đầy kinh hãi.
"Diệp Trấn Vũ, không có tổ linh hỗ trợ, ngươi sẽ không ngăn cản ta được đâu!"
Cô gái họ Lộ mỉm cười, xoay người đâm trường kiếm trong tay về phía trước!
Kiếm quang xé trời che lấp cả ánh sáng!
"Không có tổ linh trợ giúp ta vẫn giết được các ngươi!"
Diệp Trấn Vũ vô cùng tức giận.
Hắn ta phất tay một cái, từ trên màn mây giáng xuống một tia sét màu đỏ tím giao chiến với cô gái kia.
Lâm Dạ nhắm chặt hai mắt, khí tức không ngừng khởi động trong cơ thể cũng dần lờ mờ ngưng tụ thành hình.
Biến thành một con hổ thật lớn ngửa mặt lên trời hét dài.
"Gràoo--"
Kình khí phát tán khắp nơi, tiếng hổ gầm vang lên rung trời!
Lâm Dạ đột nhiên mở mắt, sau đó cũng ngửa mặt lên trời gầm to y như con hổ kia!
1Ầm!
Một cột sáng màu vàng vọt thẳng lên trời, xuyên thủng cả màn mây!
Toàn bộ tàn hồn của tổ linh nhà họ Diệp thì đau đớn gào rú.
Màn mây bị xé toạc, bốn cột sáng ầm ầm đổ vỡ, trả lại ánh sáng mặt trời cho cả tòa thành trì.
Tổ linh nhà họ Diệp cũng tan biến giữa trời đất.
Diệp Trấn Vũ phun ra một ngụm máu, cả cơ thể lung lay sắp ngã.
Rẹt——
Một thanh trường kiếm màu xanh nhanh chóng lao tới chặt đứt cánh tay của hắn ta
"Ah--"
Diệp Trấn Vũ che lại cánh tay vừa bị chặt đứt của mình, hai mắt giăng kín tơ máu ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cô gái họ Lộ: "Món nợ này, không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ đến giải quyết với các ngươi!"
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bóp nát một khối ngọc màu trắng rồi cả người lập tức biến mất.
"Hừ! Chạy cũng nhanh đấy!"
Cô gái họ Lộ hừ nhẹ một tiếng.
Cái Diệp Trấn Vũ sử dụng chính là Phi Độn Phù.
Lúc này chắc chắn đã chạy được ít nhất mười dặm.
Trên đường phố rải đầy vụn.
Mặt mày Lâm Dạ thì tràn đầy vui vẻ.
Không ngờ tổ linh của nhà họ Diệp lại mạnh như vậy.
Chẳng những giúp hắn đột phá đến Huyền Nguyên Cảnh Bát Trọng Thiên mà còn giúp Đệ nhất biến của Đại Phạm Thiên Cửu Chuyển Huyền Công đạt tới viên mãn!
Mặc dù hôm nay không sử dụng Thần Hồn Đế Thiên nhưng hắn vẫn có thể chém giết những võ giả từ Khí Hải Cảnh Nhất Trọng Thiên trở xuống!
Vèo——
Một luồng ánh sáng màu xanh chợt xé gió bay đến!
Rõ ràng đó là một đạo kiếm quang.
Tim Lâm Dạ đập mạnh một cái, nhanh nhẹn lui về nửa bước để né tránh.
"Lại là ngươi?!"
Một bóng người xinh đẹp mỉm cười đáp xuống trước mặt hắn: "Lâm Dạ, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Hết thảy chuyện này đều do cô gái họ Lộ này gây ra.
Trong mắt Lâm Dạ thoáng hiện lên vẻ kiêng kị: "Ngươi là ai?"
Cô gái họ Lộ cười nói: “Muốn biết ta là ai thì ngươi hãy đến thành Thiên Dự tìm ta đi!”
"Nhưng mà trên đường đi nhớ cẩn thận một chút."
"Giờ ngươi đang giữ đồ của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp ở thành Thiên Dự chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Máu huyết trong người Lâm Dạ bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào, bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
"Họ Lộ, ngươi, ngươi lừa ta..."
Tầm nhìn của hắn đã biến thành màu đen, sau đó ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Cô gái họ Lộ giật mình vội vàng đỡ Lâm Dạ.
“Không ngờ trong cơ thể ngươi còn ẩn chứa nhiều thứ bệnh như vậy... Đây là do cưỡng ép đột phá quá nhiều lần làm căn cơ bị hao tổn?”
Nàng khẽ cười một tiếng rồi lấy ra một viên đan dược cho vào miệng Lâm Dạ.
Một lát sau, sắc mặt Lâm Dạ cũng dần hồng hào trở lại, hô hấp từ từ ổn định.
"Còn cần ta giúp nữa..."
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, nhìn thẳng về phía Vương Hải Long đang loạng choạng đứng dậy ở đằng xa.
…
"Họ Lộ kia! Ngươi lừa ta!"
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Dạ đột nhiên mở mắt rồi nhảy dựng lên.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt khiến hắn hơi giật mình.
Thùng xe nhỏ hẹp không ngừng lay động, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng vó ngựa.
Đây là đang trong xe ngựa à.
Lâm Dạ nhìn Vương Hải Long bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Vương trưởng lão, sao ta lại ở đây?"
"Hôm qua ngươi đột nhiên bộc phát bệnh ẩn, nhờ có Lộ tiểu thư dùng tiên dược cứu ngươi."
Vương Hải Long nhìn Lâm Dạ, nhẹ nhàng đáp lời.
Ánh mắt Lâm Dạ hơi lập lòe, lại hỏi: "Vương trưởng lão, chúng ta đang đi đâu đây?"
Lâm Dạ vén rèm thoáng nhìn ra ngoài, bên ngoài là quan đạo*. ( là đường công vụ, chỉ có quan viên mớ được sử dụng để đi lại, vận chuyển tiền bạc.... Lý do chính cho việc xây dựng quan đạo là tạo điều kiện cho quan chức từ nơi khác đi lại thuận lợi và làm việc tốt hơn.
"Đi trạm dịch."
Ánh mắt Vương Hải Long hơi tối xuống.
Bọn họ đã giết người của nhà họ Diệp ở thành Vạn Diệp, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Lộ tiểu thư bảo chúng ta đi tìm một người, cõ lẽ người này sẽ giúp chúng ta an toàn đến thành Thiên Dự.”
Xe ngựa lao đi, rất nhanh đã đến được một trạm dịch.
Trước cửa trạm dịch có hơn mười con yêu thú loại thằn lằn khổng lồ, lớp da của nó màu xám tro lại xù xì như nham thạch.
Trên lưng bọn nó còn mang theo rất nhiều hàng hóa.
Đây là một loại yêu thú tên là Địa Long Thú, tính tình rất ngoan ngoãn.
Giá của Địa Long Thú bình thường nhiều gấp giá ngựa mấy chục lần, chỉ có những thương hội có căn cơ sâu mới dùng nó để chở hàng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo gấm tươi cười đi tới: "Vương trưởng lão, đã lâu không gặp!"
"Tiền hội trưởng khách sáo rồi."
Vương Hải Long chắp tay nói: "Lần này ta làm phiền ngươi!"
Người đàn ông mặc áo gấm vội vàng xua tay nói: “Việc của Lộ tiểu thư, không có gì phiền hết.”
Ông ta nhìn sang Lâm Dạ bên cạnh, hỏi: "Vị này là Lâm công tử?"
Vương Hải Long gật đầu nói: "Lâm Dạ, vị này là Tiền Bảo Sơn, hội trưởng thương hội Đa Bảo thành Thiên Dự."
Lâm Dạ lập tức cả kinh!
Người đàn ông mặc áo gấm này thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn, không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy!
Hội trưởng thương hội Đa Bảo cũng là một nhân vật lớn ở thành Thiên Dự.
Lâm Dạ không dám lơ là, vội vàng nói: "Tiền hội trưởng, rất vui được gặp ngài!"
Tiền Bảo Sơn khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Có thể làm Lộ tiểu thư và Vương Hải Long đánh giá cao như vậy, chắc chắn thiếu niên này cũng không phải là thiên tài bình thường.
Tiền Bảo Sơn ân cần nói: "Lần này chúng ta cùng nhau đồng hành, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, kính xin Lâm công tử lượng thứ nhiều hơn."
Lâm Dạ vội vàng nói: "Tiền hội trưởng không cần khách sáo như vậy đâu, chỉ cần gọi thẳng họ tên của ta là được."
"Haha, vậy thì ta đành vô lễ một chút vậy, gọi ngươi một tiếng Lâm tiểu hữu nhé."
Tiền Bảo Sơn hơi mỉm cười.
"Cha, ta nghe nói người cùng học ở học phủ Ngân Nguyệt với ta đã tới rồi?"
Lúc này chợt có một giọng nói lười biếng vang lên.
Lâm Dạ nghe vậy thì quay đầu lại nhìn.
Là một thanh niên mập mạp, thân hình ụt ịt đang nện bước đi về phía này.
"Đa Kim, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?"
Ánh mắt Tiền Bảo Sơn lộ rõ vẻ cưng chiều nhưng giọng điệu nói ra lại mang chút giận dỗi: "Mau tới đây bái kiến Vương trưởng lão."
"Đời người có ba cái gấp*, con có đi giải quyết một chút cũng là chuyện bình thường." (Đại tiện, tiểu tiện...)
Thiếu niên mập mạp kia cười khà khà vài tiếng rồi vội vàng tiến đến chào hỏi Vương Hải Long.
"Học sinh Tiền Đa Bảo, bái kiến Vương trưởng lão."
Vương Hải Long gật đầu cười cười.
Tiền Đa Bảo lại đưa ánh mắt dò xét về phía Lâm Dạ.
"Vị huynh đệ này, ngươi cũng là học sinh của học phủ Ngân Nguyệt sao?"
Lâm Dạ nói: "Ta còn chưa vượt qua khảo hạch đầu vào, cho nên vẫn chưa tính là học sinh học phủ Ngân Nguyệt."
Mặc dù Vương Hải Long đã mời hắn, nhưng muốn chân chính tiến vào học phủ Ngân Nguyệt vẫn cần phải vượt qua khảo hạch.
"Ta cũng chưa vượt qua khảo hạch đầu vào.” Thiếu niên mập mạp cười nói: “Thương hội Đa Bảo, Tiền Đa Bảo.”
Lâm Dạ khẽ mỉm cười nói: "Lâm Dạ."
Tiền Bảo Sơn triệu tập thuộc hạ sau đó nhanh chóng đưa hai người Lâm Dạ đến chỗ một con Địa Long Thú.
Trên lưng Long Thú này còn có một cái đình nhỏ.
Lâm Dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ngoại trừ Tiền Bảo Sơn và con trai ông, trên lưng mỗi con Địa Long Thú sẽ có hàng chục người.
"Có thể làm Tiền hội trưởng đối đãi như thế này, mặt mũi của Lộ tiểu thư đúng là không nhỏ."
Vương Hải Long không khỏi cảm thán một câu.
Lâm Dạ tò mò hỏi: "Vương trưởng lão, rốt cục cô gái kia có lai lịch thế nào?"
"Ngươi không biết?"
Vương Hải Long hơi giật mình, sau đó lại cười nói: "Sau này để nàng đích thân nói cho ngươi biết đi."
Thấy ông không muốn tiết lộ nên Lâm Dạ cũng không hỏi nữa, quay đầu nhìn về phương xa.
Ô——
Người dẫn đội đứng lên thổi một hồi kèn rồi hét lớn: "Thương hội Đa Bảo, xuất phát!"
Mấy chục con Địa Long Thú loạng choạng đứng dậy xuất phát.