Mọi người đi theo hẳn ta đi qua quảng trường, đi vào đường núi, leo lên một ngọn núi cao khác.
Ban đầu cây cối hai bên đường còn xanh tươi tốt, nhưng đi được nửa đường, khung cảnh lại càng hoang vu.
Cây cối trước mặt đã tàn lụi khô héo, đần dần một vùng đất nâu sẫm lộ ra, một cảnh tượng mục nát.
Một tòa tháp cổ hình bát giác màu đen sừng sững đứng một mình.
Tòa tháp đen đổ nát, các góc của tòa tháp được móc bằng những ổ khóa sắt chôn sâu trong lòng đất, cảnh sắc xung quanh không ăn khớp nhau.
Lâm Dạ quay đầu nhìn về phía tòa tháp đen, sâu trong lòng trào dâng một cảm giác khác lạ, cơ bắp trên toàn cơ thể trong nháy mắt liền căng cứng lại!
"Loại cảm giác này là... Tà ma sao?"
Bên trong tòa tháp đen ẩn chứa một luồng khí tức, rất giống Bạch Dạ!
Tòa tháp này, có liên quan đến tà mai Có người thấp giọng nói: 'Đừng có nhìn chằm chằm nó như thế, thứ này có tà tính, nếu nhìn nữa sẽ mê hoặc tâm trí ngươi đấy."
Cơ thể Lâm Dạ đột nhiên run lên, giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tên thiếu niên mặc trang phục đen, sắc mặt trắng bệch, cười với hẳn.
Mái tóc của tên thiếu niên đen bóng dài bất thường, khóe. miệng nở một nụ cười, ấm áp như ánh trăng.
Lâm Dạ giật mình tỉnh táo lại, chậm rãi thở một hơi dài, chắp tay nói: "Cảm ơn huynh đài đã chỉ điểm."
"Ta tên là Lâm Dạ, xin hỏi quý danh của huynh đài."
Tên thiếu niên trắng nõn cười nhạt một tiếng nói: "Cơ Vân Tiêu."
"Tất cả im lặng hết cho ta!"
Liễu Thành Âm bỗng nhiên khế quát một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía toad tháp đen hình bát giác.
"Tháp này tên là Häc Nhật Trấn Ma Tháp, là do đệ tử đứng đầu của Ngân Nguyệt học phủ để lại"
"Trong đó áp chế tà ma cực kì hung ác! Các ngươi đừng có dừng chân nhìn nhiều, lập tức đi theo ta."
Mọi người nghe vậy đều câm như hến, bước nhanh rời khỏi nơi đây.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Lâm Dạ, thấp giọng chế giễu: "Họ Lâm kia, vừa rồi ta thấy ngươi sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi đó!"
"Một cái tà ma thôi mà, ngươi đã hoảng sợ đến mức này rồi sao?"
"Quản tốt cái miệng chó của ngươi đi!"
Lâm Dạ lạnh lùng quát một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
Cơ Vân Tiêu ngoái lại nhìn về phía Hắc Nhật Trấn Ma Tháp, như có suy nghĩ gì đó.
Bóng dáng của mọi người dần dần đi xa, rời khỏi mảnh đất hoang vu này.
Bên trong Häc Nhật Trấn Ma Tháp.
Trong một xó xỉnh u ám, không ngừng truyền đến tiếng nổ lớn, dường như có đồ vật gì đó đang giãy giụa bên trong khóa sắt.
"Là hắn! Là hắn!"
Nơi u ám thâm sâu này, có cặp con ngươi đỏ rực như đèn dầu đang cháy sáng, còn kèm theo tiếng cười điên khùng.
"Hắn còn sống! Hắn vẫn còn sống!”
"Muốn gặp được hắn, nhất định phải gặp được hắn!"
Sau nửa canh giờ, Liễu Thành Ấm dẫn đầu mọi người vượt qua núi cao, đi vào một đường núi đá xanh.
Đường hai bên núi có mấy chục tượng đá được điêu khắc cao chừng năm mét, trên đế có khắc tên húy, và những chuyện từ đời trước.
"Đây là con đường anh hùng, đi qua nơi này, các ngươi mới có thể chính thức tham gia sát hạch."
Giải thích xong, Liễu Thành _m nhanh chóng bay qua mười bậc thang, cũng không có ý định đợi đám người kia.
Ánh mắt mọi người đều nóng rực, nóng lòng muốn thử.
Một thanh niên mắc áo bào màu đỏ sắc mặt kích động, nhanh chân đạp vào thềm đá.
Nhưng khi hắn đạp vào thềm đá, sắc mặt liền thay đổi, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Đây là nơi quái quỷ gì thế, tại sao ta cảm thấy cơ thể nặng vậy, giống như cõng một tảng đá lớn ấy!"
Tên thanh niên mặc áo bào đỏ này ra sức giãy dụa, muốn đứng lên.
Nhưng sau một khắc, trên mặt hắn dần hiện lên sự hoảng Sợ.
"Huyền khí của ta, không thể nào vận chuyển được rồi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thi nhau ngừng chân tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!