Sơn môn phía trước núi được làm bằng đá pha lê trắng, trên đó điêu khắc những con thú kỉ lạ, phía sau núi là một quảng trường khống lồ.
Trên quảng trường người người đông đúc.
Những người kia đều là những tân học tử tham gia khảo hạch
Trong đám người này, có mấy tên thanh niên người mặc hoa phục khá bắt mắt, mọi người xung quanh đều nhượng bộ. dè chừng.
"Chu huynh, huynh đến trễ rồi!"
"Đâu có đâu có, Nguyệt Lang Vương mới thuần phục, quả thật là không nghe lời quản giáo gì cả, nếu không thì sao mà tới trễ được chứ?"
"Văn là Hoàng huynh thế diện lớn, có thể xuất ra hai con Xích Huyết Long Mã! Nghe nói loại yêu thú này, ba ngày không ăn, cũng có thế phi ngàn dặm một cách cực nhanh đáng giá ngàn vàng đói"
Thanh niên họ Hoàng lộ một nụ cười đắc ý trên mặt, nhẹ nhàng khua tay : "Chỉ là hai con Xích Huyết Long Mã cỏn con, chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi mà”
Những người ngưỡng mộ còn lại, thì càng nịnh hót đủ kiểu
"Tránh ra!”
Một tiếng hét ngang ngược truyền đến.
Mọi người nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn lại, một con gấu chiến màu bạc, ngang nhiên bước vào sơn môn
Mỗi một bước đi, âm thanh chấn động tứ phương.
Ngồi trên lưng gấu chiến màu bạc, là một thanh niên mặc. áo dài trắng mặt mũi tràn đầy sự ngạo mạn.
"Ngân Giáp Lôi Hùng!" "Diệp nhị thiếu gia! Là Diệp nhị thiếu gia tới đó..."
Mọi người tạm thời không quan tâm đến thanh niên họ Hoàng nữa, mà chạy đến nịnh nọt người phía trước.
Diệp Thanh Vân xoay người nhảy xuống gấu chiến, cười to hư vị huynh đài, ta đến muộn một bước rồi”
"Ngân Giáp Lôi Hùng này của ta tính khí nóng nảy, gặp. phải yêu thú khiêu khích, thì khó tránh khỏi một phen chiến
p công tử, vậy kết quả ra sao vậy?"
Diệp Thanh Vân hơi nhíu mày, ngạo nghề nói: "Một con hổ Khí Hải Cảnh Nhị Trọng thôi, đương nhiên là bị Ngân Giáp xé thành trăm mảnh rồi!"
Lúc này, thanh niên họ Hoàng thanh cũng có vẻ nịnh nọt, vội vàng nói: "Diệp công tử, Ngân Giáp Lôi Hùng này của huynh vô cùng dũng mãnh luôn á!"