“Không ở trong tay nhà họ Tôn các người thì ở đâu? Nói!” Lâm Mộc chất vấn.
Tôn Thượng Minh nhắm nghiền hai mắt, không muốn trả lời.
Lâm Mộc thấy vậy, dứt khoát nện nắm đấm vào bụng anh ta, Tôn Thượng Minh đau tới độ hít thở khó khăn.
“Nói, bản quyền sáng chế ở đâu!” Lâm Mộc túm tóc Tôn Thượng Minh, vẻ mặt dữ tợn của anh khác biệt một trời một vực với ngày thường.
“Mày muốn tiền, chúng ta có thể đàm phán, nhưng chuyện này...mày đừng hòng biết được!” Tôn Thượng Minh bị xơi một quyền ban nãy, giọng nói cũng yếu ớt đi nhiều.
“Không nói đúng không? Được!”
Lâm Mộc dứt khoát dùng móng tay vạch một đường trên cổ tay Tôn Thượng Minh.
Cổ tay bị rách, lộ ra vết thương ghê người, máu tươi thuận theo vết thương không ngừng chảy ra ngoài
“Tôn Thượng Minh, tiếp theo máu trong cơ thể mày sẽ tuôn chảy ra ngoài cho tới khi cạn sạch, khi nào mày nói ra sự thật, tao mới giúp mày cầm máu, nếu mày không chịu, cứ từ từ mà thưởng thức tư vị của cái chết đi.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc nói tiếp:
“Ồ, ban nãy tao quên không nhắc mày, người thường mất hơn 1000 ml máu sẽ bị choáng váng, thế nên tốt nhất mày hãy nói sự thật trước khi mất quá lượng máu này, bởi một khi bị choáng váng, dù mày muốn nói rõ tung tích cũng chẳng còn cơ hội đâu.”
Tôn Thượng Minh cảm thấy máu không ngừng tuôn chảy ra ngoài nhuộm đỏ lòng bàn tay, mất máu đến độ tay cũng bắt đầu run lên.
“Nếu tao chết, mày và nhà họ Lâm của mày sẽ phải trả giá đắt.” Hai mắt Tôn Thượng Minh đỏ ngầu.
Lâm Mộc không trả lời, chỉ ngồi trên thùng sắt bỏ hoang bên cạnh, nhắm mắt lại chờ đợi.
“A a!”
“Mày là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!” Tôn Thượng Minh gào thét.
Giây phút này, anh ta đã tin Lâm Mộc dám giết mình rồi.
Nhưng anh ta không hiểu được, lẽ nào Lâm Mộc không sợ sau khi lấy mạng anh ta, nhà họ Tôn sẽ tới báo thù sao?
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
“Mày cứ gào thỏa thích, mày càng kích động thì tim đập càng nhanh, máu cũng chảy nhanh hơn.” Lâm Mộc nhắm mắt nói.
Tôn Thượng Minh nghe vậy thì không dám gào thét nữa, anh ta nhìn cổ tay không ngừng phun máu của mình, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cả người Tôn Thượng Minh không khỏi run lên.
So với 1 kích đoạt mạng, loại chết chóc chậm rãi này chẳng khác gì giày vò và đày đọa.
Bởi vì anh ta cảm nhận rõ ràng cái chết đang từng bước tới gần. Quá trình này đủ khiến tinh thần con người ta sụp đổ!
..
Kim Trì Quan.
Văn Kiệt đạo nhân được cáng trở về đã nói rõ mọi chuyện phát sinh ở Thục Nhã Trai cho Vũ đạo trưởng.
“Đánh trọng thương đệ tử của lão phu, bắt cóc đại thiếu gia của nhà họ Tôn mà lão phu bảo hộ, nếu lão phu không giết chết thằng nhóc đó, sau này sao có thể đứng vững ở đất Giang Nam? ” Vũ đạo trưởng với mái tóc bạc trắng nổi trận lôi đình.
Ở Giang Nam và Ninh Đô, đã rất lâu rồi không có ai dám đắc tội với ông ta!
“Sư phụ, có lẽ thằng nhóc đó đã đạt tới Linh Ý Cảnh!” Văn Kiệt đạo nhân nằm trên cáng cất giọng yếu ớt.
“Một thằng nhóc hơn 20 tuổi, dù đạt tới Linh Ý Cảnh cũng chưa phải quá lâu, lẽ nào lão phu lại sợ đứa trẻ miệng còn hôi sữa?” Vũ đạo trưởng vắt hai tay ra sau lưng, tự tin nói.
Sau đó ông ta vẫy tay: “Đưa sư huynh của các con vào trong dưỡng thương.”
“Dạ.” Một đệ tử của miếu đạo quán đứng bên cạnh đáp lời, sau đó nhanh chóng cáng Văn Kiệt đạo nhân đi.
Tiếp theo, Vũ đạo trưởng thông báo tin tức Tôn Thượng Minh bị bắt cóc cho nhà họ Tôn. Sau đó điều động mạng lưới quan hệ của ông ta để tìm kiếm tung tích và thông tin kẻ bắt cóc ở Giang Nam.
Tin tức được truyền tới nhà họ Tôn, ai ai cũng chấn động quá đỗi.
Nhà họ Tôn lập tức triệu tập tất cả thành viên nòng cốt tiến hành hội nghị khẩn cấp.
Trang viên của nhà họ Tôn, trong phòng hội nghị.
Trưởng bối và thành viên nòng cốt của nhà họ Tôn đều tụ tập về đây.
“Rốt cuộc kẻ nào to gan tới mức dám động vào nhà họ Tôn?”
“Giờ vẫn chưa điều tra ra tư liệu về tên nhóc đó sao?”
“Nếu tìm được, nhất định phải xé kẻ đó thành trăm mảnh.”
Hơn chục người ngồi bên bàn hội nghị, ầm ĩ bàn luận, căm phẫn trào dâng.
Nhà họ Tôn ở tỉnh Giang Nam chính là một trong số ít những gia tộc hàng đầu, dựa vào tài lực lớn mạnh và thế lực chống lưng hùng hậu, ai lại dám khiêu khích quyền uy của nhà họ Tôn họ?
Có phú hào nào ở Giang Nam không kiêng dè nhà họ Tôn vài phần chứ?
Chuyện Tôn Thượng Minh bị bắt cóc chẳng khác nào quả bom hạng nặng ném vào nhà họ Tôn!
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào phòng họp, ông ta là Tôn Viên Ba - chú của Tôn Thượng Minh.
Tôn Thượng Minh không có ở đây, quyền uy của Tôn Viên Ba là lớn nhất.
Ông ta vừa bước vào, căn phòng đã im lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta.
“Anh ba, kẻ bắt cóc liên hệ với chúng ta chưa?” Một người trung niên trong gia tộc hỏi Tôn Viên Ba.
“Chưa.” Tôn Viên Ba lắc đầu.
“Lạ nhỉ, nếu đối phương muốn bắt cóc tống tiền thì đáng lẽ nên liên lạc với chúng ta đòi hỏi tiền bạc chứ, lẽ nào kẻ này có mục đích khác? ”
“Đúng, nghe nói đối phương là cao nhân có tu vi thâm hậu, lẽ nào kẻ đó có mục đích khác?”
Phòng họp lại ồn ào xôn xao.
Tôn Viên Ba khoát tay: “Yên lặng! Ban nãy ông cụ bên Châu u xa xôi đã gọi cho tôi, theo như lời nói của tên bắt cóc ở Thục Nhã Trai, có thể suy đoán, đối phương đến để trả thù!”
“Trả thù!”
Mọi người sửng sốt, đúng là nhà họ Tôn gây thù chuốc oán không ít nhiều năm nay.
Nhưng là kẻ nào?
Tôn Viên Ba nói: “Tôi vừa gọi điện cho Lão Từ, ông cụ đã điều động người điều tra kẻ bắt cóc, cố gắng hết sức tìm tung tích kẻ đó!”
“Tôi tuyên bố, hiện giờ nhà họ Tôn tiến vào trạng thái khẩn cấp, mọi người điều động lực lượng tìm kiếm tung tích kẻ bắt cóc và cháu trai Tôn Thượng Minh cho tôi!”
“Anh ba, nghe đâu tên đó có đạo pháp cao thâm, dù tìm được thì nhà họ Tôn dựa vào cái gì để đối phó với cậu ta?” Một người trung niên trong tộc hỏi.
“Đạo pháp của cậu ta cao hơn Vũ đạo trưởng chắc? Ông ta đã liên hệ với tôi, chỉ cần tìm thấy tên nhóc này, ông ta sẽ đích thân ra tay, báo thù cho đệ tử mình.”
Tôn Viên Ba nói tiếp: “Dù không có Vũ đạo trưởng, chỉ cần tìm được kẻ đó, cảnh sát cũng sẽ bắt giữ, dẫu đạo pháp cao siêu hơn nữa cũng đâu dám chống lệnh bắt giữ.”
Mọi người nghe vậy cũng yên lòng. Nhà họ Tôn của họ có Lão Từ, Vũ đạo trưởng làm chỗ dựa, việc gì phải sợ kẻ bắt cóc?
Trong nhà kho bỏ hoang.
...
Sau khi mất khoảng 500ml máu, mặt Tôn Thượng Minh trắng bệch, cả người bị ướt đầm bởi mồ hôi lạnh.
Đây không chỉ là ảnh hưởng do mất máu, còn là ảnh hưởng do tinh thần bị giày vò khi cái chết đang đến gần.
“Tao...tao nói. Anh mau cầm máu cho tôi!” Tôn Thượng Minh nói giọng run rẩy.
Phòng ngự tâm lý của anh ta đã hoàn toàn bị phá vỡ!
“Tao còn tưởng mày gan lì lắm cơ, hóa ra cũng chỉ có vậy!” Lâm Mộc mở mắt ra.
“Thế thì nói đi, nói xong tao sẽ cầm máu cho mày.”