Lời này vừa nói ra, các ông chủ trong phòng càng thêm kinh ngạc.
Sau khi đạo sĩ Văn Kiệt đạo nhân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám.
"Đạo sĩ vô danh mà cũng dám nói nhảm sao? Muốn gây sự à!"
Vừa rồi anh ta không giải thích rõ ràng tất cả công dụng của lư hương ba chân, chính là vì không muốn để những ông chủ khác nghĩ rằng bảo vật này quá lợi hại, chỉ cần anh ta biết là được.
Như vậy, anh ta và đại thiếu gia nhà họ Tôn mới có thể mua lại món đồ này với giá thấp.
Nếu như biết được tác dụng của thứ này quá lợi hại, những ông chủ khác nhất định sẽ tăng giá lên để cạnh tranh, kể từ đó, muốn tiếp tục mua lại thứ này, sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Bây giờ Hoàng Đạo Trường đã nói ra toàn bộ tác dụng của bảo vật, điều này làm cho Văn Kiệt đạo nhân rất tức giận.
"Văn Kiệt đạo nhân, tôi... Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Hoàng Đạo Trường thấy Văn Kiệt đạo nhân chuẩn bị ra tay, sắc mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.
Văn Kiệt đạo nhân không quan tâm đến lời nói của anh ta, trực tiếp phất tay, một luông gió ngay lập tức hướng về phía Hoàng Đạo Trường.
Bùm!
Trong phòng vang lên một tiếng nổ, Hoàng Đạo Trường bị ngã trên mặt đất, áo choàng rách nát, thảm hại khinh khủng.
May mắn thay, Hoàng Đạo Trường là người tu hành, nếu là người bình thường, với đòn tấn công vừa rồi chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của một số ông chủ trong phòng đều thay đổi.
"Văn Kiệt đạo nhân quả nhiên xứng danh đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, được kế thừa đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng, pháp lực thật thâm hậu!”
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Một số ông chủ cũng không khỏi đứng lên khen ngợi.
Bọn họ rất ít khi được nhìn thấy những chiêu thức thần kỳ như này, chỉ cần vung tay lên, đã có thể khiến Hoàng Đạo Trường bị thương thành như vậy, cả hai thậm chí còn không có tiếp xúc tay chân.
"Văn Kiệt đạo nhân, cậu... Cậu không thấy như vậy là quá đáng rồi sao?" Mai tổng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Hoàng Đạo Trường là do ông ta mời đến, Văn Kiệt đạo nhân ra tay đánh Hoàng Đạo Trường, như vậy khác gì đang đánh vào mặt ông ta.
"Đánh anh ta thì sao? Pháp lực không đủ cao thì xứng đáng bị như vậy." Văn Kiệt đạo nhân để hai tay ra sau lưng, không thèm để ý nói.
Ông chủ của Thục nhã trai vội vàng đứng ra giải quyết ổn thỏa mọi chuyện: "Hai người bớt giận, hôm nay tất cả mọi người đều tới đây vì bảo vật, tại sao lại phải cãi nhau? Sau đây, chúng ta trở lại tiếp tục đấu giá bảo vật này, mọi người đều có thể tự mình ra giá, người nào cao hơn sẽ thắng!"
"Tôi ra giá năm nghìn tệ!" Một ông chủ bên trái lập tức báo giá.
"Hừ, năm nghìn tệ mà cũng muốn mua thứ này?" Một triệu tệ!" Tôn Thượng Minh dựa người vào ghế, thản nhiên ra giá.
Trên thực tế, năm nghìn tệ chắc chắn không phải là thấp, rất khó để có được mức giá như vậy tại các cuộc đấu giá thông thường ở Ninh Đô.
Chỉ là những ông chủ ngồi ở đây đều là những người đứng đầu danh sách người giàu của Ninh Đô, của cải, tài nguyên đều đáng kinh ngạc, mặt khác bảo vật này thật sự rất hiếm gặp, từ đó mới có thể gọi giá cao như vậy.
"Một triệu hai vạn tệ!"
"Một triệu bốn vạn tệ!"
. . . . . .
Mấy ông chủ cạnh tranh vô cùng gay gắt, chẳng mấy chốc đã kêu giá lên mức ba triệu tệ.
Với mức giá này, đã có ba ông chủ lựa chọn từ bỏ.
"Năm triệu tệ!" Mai tổng bất ngờ giơ tay báo giá, một cái giá đủ cao.
Ngay khi giá vừa ra, những ông chủ còn lại, cũng nhanh chóng cũng lựa chọn từ bỏ bảo vật này.
Tuy rằng bọn họ đều có khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu tệ, nhưng tài sản và tiền mặt đều được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, muốn rút ra năm triệu tệ trong một lần đã nằm ngoài tiền vốn, cần phải cân nhắc suy nghĩ.
“Bảy triệu tệ, thứ này tôi rất vừa ý, nhất định phải mua được!" Tôn Thượng Minh nói.
Mai tổng vừa rồi còn đang ra giá, nghe thấy như vậy, cũng dừng lại, không còn tiếp tục đấu giá nữa.
"Được rồi!"
“Bảy triệu tệ, tôi tuyên bố bảo vật này thuộc về Tôn thiếu gia!” Ông chủ của Thục Nhã Trai mỉm cười tuyên bố.
Ông chủ Thục nhã trai vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Bảo vật gì, không biết tôi có thể vào xem thử không.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Những ông chủ giàu có nghe thấy vậy liền quay lại, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò, xuất hiện ở cửa.
Người tới chính là Lâm Mộc.
"Ai vậy?"
"Không biết."
Sau khi đánh giá Lâm Mộc, các ông chủ đều lắc đầu, bọn họ chưa bao giờ gặp qua người này.
Ngay cả Tôn Thượng Minh cũng không nhận ra Lâm Mộc, anh ta chỉ biết tên của Lâm Mộc, nhưng chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Mộc.
Người có sức ảnh hưởng ở Ninh Đô, bọn họ đều nhận ra được, bọn họ không biết Lâm Mộc, tự nhiên liền kết luận, Lâm Mộc không phải là nhân vật gì lớn.
Chỉ có Hoàng Đạo Trường, người bị đánh trước đó, anh ta hơi kinh ngạc vì anh ta nhận ra Lâm Mộc.
"Ông chủ Quế, đứa trẻ này là ai? Ông mời nó đến sao?"
Những người giàu có ở đây đều nhìn về phía ông chủ của Thục Nhã Trai.
"Tôi... Tôi không mời." Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng rất khó hiểu, ngay cả đứa trẻ này là ai ông ta cũng không biết.
Ông ta càng thấy khó hiểu hơn là làm sao mà tên này có thể lên tới tầng hai?
"Không có ai mời tôi cả, tôi là không mời mà đến." Lâm Mộc vừa nói, vừa đi vào trong phòng.
"Vị này, thật ngại quá, chúng tôi là bữa tiệc cá nhân, người ngoài xin vui lòng không vào, mời rời đi." Ông chủ Quế liền lập tức ra lệnh đuổi khách.
"Thục Nhã Trai của ông vốn là mở cửa làm ăn buôn bán, người tới đều là khách, bọn họ có thể tới, tôi cũng có thể tới." Lâm Mộc nói.
"Trong căn phòng này, ai mà không phải là ông chủ với khối tài sản hàng chục, hàng trăm triệu chứ? Một người không biết từ đâu xuất hiện, làm sao có tư cách bước vào đây? Mau cút đi!” Tôn Thượng Minh dựa vào ghế, giọng nói to rõ ràng, thái độ vô cùng độc đoán.
Ông chủ của Thục Nhã Trai cũng nói: "Vị khách này, đồ vật này đã bị Tôn thiếu gia mua rồi, cho nên, hiện tại cậu xuất hiện cũng vô dụng, rời đi thôi, bất kỳ một ai tại nơi này cũng đều không phải là người mà một thiếu niên trẻ tuổi như cậu có thể chọc đến được."
"Vị này chắc là đại thiếu gia nhà họ Tôn, Tôn Thượng Minh nhỉ?" Lâm Mộc đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Thượng Minh.
Các ông chủ ở nơi này, mỗi người đều khoảng bốn năm mươi tuổi, chỉ có Tôn Thượng Minh trông khoảng hai mươi ba mươi tuổi.
Vì vậy Lâm Mộc lập tức có thể kết luận, anh ta nhất định chính là đại thiếu gia nhà họ Tôn.
"Hỗn láo, mày không có tư cách gọi thẳng tên của tao?" Tôn Thượng Minh đập tay lên bàn, sắc mặt ngay lập tức liền trở nên khó coi.
Những ông chủ ở đây thấy vậy thầm nghĩ, người thiếu niên không biết từ đâu đến này khẳng định sẽ gặp xui xẻo .
Tính cách của Tôn Thượng Minh vốn nổi tiếng ở Ninh đô.
Tôn Thượng Minh vốn độc ác, tính tình nóng nảy, đương nhiên việc này cũng liên quan đến việc anh ta đang quản lý toàn bộ gia tộc họ Tôn khi tuổi còn trẻ.
Tuổi trẻ và đầy tham vọng, tài năng bẩm sinh, nói chuyện rất ngông cuồng.
Một kẻ không biết từ đâu tới, cũng dám trêu chọc đại thiếu gia nhà họ Tôn, chẳng phải là muốn chết sao?
"Văn Kiệt, dạy cho tên ngu ngốc này một bài học!" Tôn Thượng Minh ra lệnh.
Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, chỉ thấy một tay của anh ta đặt ở sau lưng, tay còn lại thì ngay lập tức giơ lên.
Oanh!
Một luồng không khí dao động, lập tức đánh mạnh về phía của Lâm Mộc .
"Người này sắp gặp xui xẻo rồi."
Trong phòng một số ông chủ giàu có thấy Văn Kiệt đạo nhân thi triển pháp lực, bọn họ đã có thể đoán trước, người thanh niên ngu ngốc tự nhiên xông vào này sẽ chết hoặc là tàn phế!