"Bây giờ con đã quyết định chắc chắn rồi thì hãy cứ tiếp tục thực hiện đi. Đó cũng là một thử thách, một bài kiểm tra cho con."
“Cảm ơn sư phụ đã hỗ trợ.” Lâm Mộc chắp tay nói với sư phụ.
Sư phụ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: "Lâm Mộc, trăng đỏ đã xuất hiện, thời gian cũng bị rút ngắn đi và thời gian cho chúng ta cũng ít hơn..."
"Trăng đỏ? Thời gian? Sư phụ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lâm Mộc nghi ngờ hỏi.
Từ trước tới giờ, sư phụ thường nói những điều mà Lâm Mộc không thể hiểu được, ông thường nói rằng thời gian không còn nhiều.
"Những thứ dơ bẩn đã ngấm ngầm ăn mòn thế giới này, phương Tây trở thành bù nhìn, hiện tại chỉ có Đông Thần Châu, duy nhất Đông Thần Châu là mảnh đất thuần khiết nhất không bị xói mòn. Đông Thần Châu có chung số mệnh với phương Tây, sự gánh nặng làm thay đổi vận mệnh loài người, nó giáng xuống Đông Thần Châu. ”Dường như sư phụ đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng cũng có thể là nói với Lâm Mộc.
"Những thứ dơ bẩn? Sư phụ, người ... người có ý gì vậy?" Lâm Mộc càng thêm tò mò.
Tuy rằng từ trước đến giờ Lâm Mộc đều nghe Sư phụ nói không còn nhiều thời gian, nhưng những lời vừa nãy là lần đầu tiên Lâm Mộc nghe thấy.
Sư phụ không trả lời câu hỏi của Lâm Mộc mà tiếp tục lẩm bẩm: "Mảnh đất duy nhất còn sót lại ở Đông Thần Châu bây giờ đang bí mật bị xâm nhập, một số điềm báo được đưa tin lẻ tẻ, nhưng nhanh chóng bị tất cả dân chúng bỏ qua, có gì đáng sợ đâu. Điều quan trọng nhất là trong thời đại này, điều khủng khiếp nhất không phải là những thứ dơ bẩn đó, mà chính là con người vì quá lạc quan mà mất đi cảm giác khủng hoảng. "
"Trái đất đã tồn tại hơn 4 tỷ năm, nền văn minh nhân loại cũng chỉ mới hình thành được vài nghìn năm, nhưng con người lại lầm tưởng rằng trái đất là do con người thống trị, tai họa ... nhất định sẽ đến!"
Trầm ngâm một lát, sư phụ lại nói tiếp: "Cũng may, thượng đế lại một lần nữa ưu ái cho Đông Thần Châu, Trường Giang vạn năm mong chờ, sẽ lại sinh ra những kẻ thống trị mới. Tai họa sẽ tạo ra anh hùng. Các sự kết hợp giữa công nghệ và con người, sự định hình của phép thuật và công nghệ ..., tương lai sẽ trở thành ẩn số. "
Lâm Mộc càng thêm choáng váng khi những lời của sư phụ.
Nếu người bình thường nghe được lời này, nhất định sẽ cho rằng Lâm Mộc bị thần kinh.
Nhưng Lâm Mộc biết sư phụ là một đấng quyền năng!
Tong những lời sư phụ nói phải có một số là sự thật.
“Sư phụ, người có thể nói rõ hơn không?” Lâm Mộc hỏi.
"Những điều này không nên nói với con. Sư phụ đã nói đủ rồi, sau này con sẽ biết. Còn hiện tại, biết quá nhiều có thể không phải là điều tốt cho con. Chỉ cần tu luyện tốt và làm những gì con đang muốn làm thôi." Sư phụ nói xong rồi ông ấy lại nhắm mắt.
“Đồ đệ nghe lời dạy của sư phụ.” Lâm Mộc cung kính đáp.
Lâm Mộc hiểu rõ tính tình của Sư phụ, nếu ông đã không nói, thì anh có hỏi cũng vô dụng.
“Đúng rồi, sư phụ, lần này con xuống núi gặp phải một thế lực tên là Phái Tuyết Sơn, sư phụ có biết Phái Tuyết Sơn này không?” Lâm Mộc hỏi.
“Phái Tuyết Sơn, Ẩn Môn lớn nhất Giang Nam, hiện tại con không có khả năng khiêu khích bọn họ.” Sư phụ bình tĩnh đáp.
“Sư phụ, Ẩn Môn là như thế nào?” Lâm Mộc thắc mắc.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Chẳng trách Lâm Mộc lại không biết gì, trước kia Lâm Mộc chỉ là người thường, nên anh cũng biết những chuyện này.
Trong năm năm tu luyện trên núi cùng Sư phụ, Sư phụ chỉ dạy Lâm Mộc tu luyện, cũng không nói cho Lâm Mộc biết những chuyện này.
"Ẩn Môn là môn phái bí ẩn trên thế giới. Trong Ẩn Môn, tất cả đều là người tu hành."
“Sư phụ, trong lãnh thổ nước Hoa của chúng ta chắc phải có nhiều hơn một Phái Tuyết Sơn Ẩn Môn phải không?” Lâm Mộc nói. “Đúng vậy.” Sư phụ đáp.
Sư phụ nói tiếp: "Lâm Mộc , hiện tại con đã đạt tới Linh Ý Cảnh, sẽ còn có thể phát huy sức mạnh lớn hơn. Khi tu luyện, hãy cố gắng thúc đẩy linh khí cao nhất càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể nâng cao hiệu quả tu luyện." Tất nhiên, con cũng nên chú ý đến mức độ điều khiển, cảnh giới cao nhất rất mạnh, một khi con sử dụng quá trình chuyển đổi, cơ thể của con sẽ không thể tiếp nhận. "
“Đệ tử nghe lời dạy bảo của sư phụ.” Lâm Mộc ngoan ngoãn đáp.
Lâm Mộc vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa thực sự phát triển được đến cảnh giới cao nhất của mình.
Nói cách khác, anh vẫn chưa có đủ sức mạnh và khả năng để phát triển nó.
"Hãy nhớ rằng, cảnh giới cao nhất của con tuyệt đối không được để người ngoài tiếp xúc vào. Một khi có người phát hiện ra, con phải cẩn thận! Nhớ lấy!"
“Đồ đệ nhớ rồi!” Lâm Mộc đáp.
"Lâm Mộc, Kim Châu bé nhỏ, không nhiều nguy hiểm, nhưng sau này con sẽ phải gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa, mặt dây chuyền bùa bình an này đã gắn bó nhiều năm với sư phụ, hiện tại giao lại cho con, ta hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho con. "
Sư phụ tháo mặt dây chuyền bùa bình an trên cổ rồi đưa cho Lâm Mộc .
“Cảm ơn sư phụ.” hai tay Lâm Mộc cầm lấy mặt dây chuyền bùa chú.
Lâm Mộc thật sự rất cảm kích sư phụ, anh chưa từng làm được gì cho ông, nhưng ông vẫn luôn giúp anh mà không cần báo đáp.
Ngay cả mặt dây chuyền bùa bình an mà Sư phụ không bao giờ để rời khỏi người,bây giờ cũng trực tiếp đưa nó cho anh.
Lâm Mộc từ một phế vật đi tới được ngày hôm nay, có thể nói sư phụ chính là người khiến cho Lâm Mộc như được sống lại một lần nữa!
"Được rồi, xuống núi tiếp tục tập luyện đi. Sư phụ sẽ dẫn con qua cửa. Việc luyện công là chuyện cá nhân. Ta không thể giúp nhiều cho con. Con phải tự nắm chắc tương lai của mình." Sư phụ nhắm mắt lại. .
Lâm Mộc đeo lá bùa vào cổ rồi đứng dậy.
"Đệ tử xin phép đi trước." truyen
Lâm Mộc chào sư phụ, sau đó xoay người rời đi.
...
Trên đường xuống núi, Lâm Mộc không ngừng suy nghĩ về những gì Sư phụ đã nói.
Có rất nhiều điều Lâm Mộc không hiểu được, những gì sư phụ nói thật sự rất mù mịt khó hiểu.
Lâm Mộc chỉ mơ hồ cảm thấy chắc chắn không đơn giản.
Và những gì Lâm Mộc có thể làm chỉ có thể là tiếp tục hoàn thiện bản thân.
Khu biệt thự ven sông.
Đối diện với lối vào khu biệt thự là trung tâm thương mại.
Trên sân thượng trung tâm thương mại, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ẩn nấp ở đó.
Lúc này, một chiếc xe hơi cũ đã lọt vào tầm ngắm của người đàn ông đội mũ.
"Cuối cùng cũng đến rồi!"
Người đàn ông đội mũ lập tức nhắm bắn vào Lâm Mộc đang lái xe.
"Khẩu súng này của tao đã sử dụng ở nước ngoài nhiều năm, bắn tỉa không dưới 100 mục tiêu, chưa từng lần nào tao bắn trượt! Tao sẽ không bao giờ bỏ sót một tên nhỏ bé ở Kim Châu như mày đâu, Lâm Mộc!"
Nói xong, người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai nhắm bắn, rồi sau đó bóp cò.
Ở bên kia, Lâm Mộc đang lái chiếc xe cũ chuẩn bị rẽ vào khuôn viên khu biệt thự.
Một tiếng gió đột ngột vang lên.
Bằng!
Kính cửa sổ bật tung.
Đối diện tòa nhà trung tâm thương mại.
"Lần này, tao không nghĩ rằng mày sẽ không chết!"
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, thông qua ống ngắm của súng bắn tỉa, quan sát chiếc xe cũ do Lâm Mộc lái.
Lần trước chỉ bắn Lâm Mộc có một phát anh ta đã rút lui.
Vì quá tự tin nên Lâm Mộc vẫn chưa chết!
Anh ta vẫn chưa đoán ra được lần trước Lâm Mộc đã sống sót như thế nào, chẳng lẽ là do anh ta bỏ sót điều gì sao? Đúng rồi, lúc đó anh ta nhìn thấy Lâm Mộc ngã xuống thì liền chạy đi.
Lần này, anh ta muốn xác nhận rõ ràng, muốn mang xác Lâm Mộc trở về!
Khi anh ta nhìn vào trong xe qua ống ngắm bắn của súng bắn tỉa.
Con ngươi anh ta co giật dữ dội.
Bởi vì anh ta phát hiện Lâm Mộc đang ngồi trong xe qua ống ngắm bắn của súng bắn tỉa, anh đang nhìn chằm chằm vào anh ta! Giống như Tử thần!