Ninh Đô, biệt thự nhà họ Tôn.
Xe của Tôn Thượng Minh chậm rãi lái từ bên ngoài vào biệt thự.
Lão quản gia đang đợi ở cửa lập tức tiến lên mở cửa xe.
“Chủ nhân, chuyến đi Châu u lần này tiến triển tốt chứ?” Lão quản gia khom người.
“Cũng may mấy ngày nay Giang Nam không có việc gì?” Tôn Thượng Minh nói xong liền đi về phía biệt thự.
"Đại thiếu gia, có một việc nhỏ, gã tên Lâm Mộc ở Kim Châu thực sự chưa chết, còn thành lập một tập đoàn tên Thiên Mộc ở Kim Châu nữa, nghe nói cũng tác động khá lớn đến Kim Châu. ”Người quản gia già cẩn thận báo cáo.
"Có chuyện đó sao?"
Tôn Thượng Minh cau mày dừng lại nhìn lão quản gia: "Không phải Lần trước đã làm xong rồi sao? Sao lại có chuyện này?"
Tuy rằng trong mắt Tôn Thượng Minh, giết Lâm Mộc chỉ là chuyện bình thường, Lâm Mộc có chết hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì đến anh ta cả.
Nhưng những gì anh ta đã lên kế hoặc nhưng lại không được thực hiện tốt, hơn nữa còn làm sai nên đã khiến anh ta rất tức giận.
Lúc trước em trai anh ta nói Lâm Mộc chưa chết, anh ta còn tưởng rằng em trai là cố ý tìm phiền phức, nhưng bây giờ xem ra là thật.
“Đại thiếu gia, về phía sát thủ, lần trước… anh ta chắc chắn với ta là đã giết Lâm Mộc, tôi cũng không biết anh ta đã làm gì.” Quản gia già yếu ớt nói.
“Việc này tôi đã nói rồi, tôi mặc kệ là ai làm, tôi sẽ chỉ quy trách nhiệm cho ông thôi.” Tôn Thượng Minh thờ ơ nhìn lão quản gia.
"Đại thiếu gia, tôi sẽ làm lại lần nữa! Lần này, tôi sẽ cho người đem đầu của tên này về, giao cho đại thiếu gia, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra nữa đâu." Lão quản gia thề.
“Chỉ có vài ba việc nhỏ như giết một con kiến mà cũng làm không xong, nếu như ông còn không làm ra hồn nữa, vậy ông tự mình đến nhận tội đi!” Tôn Thượng Minh bỏ lại những lời này, trực tiếp bước vào biệt thự.
“Vâng vâng vâng!” Quản gia già liên tục trả lời ở sau lưng.
Sau khi Tôn Thượng Minh vào biệt thự, lão quản gia lại cầm điện thoại bấm gọi.
"Loan Đao, anh làm ăn kiểu gì vậy, anh chắc là Lâm Mộc đã chết sao? Tại sao anh ta vẫn còn sống chứ?"
Điện thoại vừa kết nối, lão quản gia liền dò hỏi.
"Anh ta vẫn còn sống sao? Sao có thể, tôi chắc chắn đã đánh chết anh ta rồi! Không thể nào sai được!" Giọng điệu chắc nịch vang lên trong điện thoại.
"Anh còn mặt mũi nói như thế sao, tự mình đến Kim Châu tìm hiểu đi, anh ta còn sống, chuyện này tuyệt đối là sự thật, hiện tại mày đến Kim Châu ngay cho tôi, giết chết anh ta rồi cầm đầu của anh ta về đây cho tôi! Lần này không được phép có sai sót nữa! ”Lão quản gia hung hăng nói.
“Được rồi, lần này tôi nhất định sẽ mang xác anh ta trở về, sẽ không bao giờ có sai sót nữa!” Giọng nói cam đan truyền từ trong điện thoại ra.
...
Ngày thứ hai sau bữa tiệc, Lâm Mộc lái chiếc xe cũ của mình đến núi Ngọa Long, quay về gặp sư phụ.
Sau khi xe đến núi Ngọa Long, Lâm Mộc lái xe theo con đường đất hẹp lên núi.
Dù vậy, sau khi xe chạy được lưng chừng núi, chỉ còn con đường đá dẫn đến đạo quán thì xe lại không lên được nữa.
Lâm Mộc dừng xe đi bộ lên núi, anh nhìn đồng hồ đã ba giờ chiều, đạo quán Ngọa Long nằm ở sâu trong núi Ngọa Long, đi bộ một lúc cuối cùng Lâm Mộc cũng đã nhìn thấy.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Đạo quán Ngọa Long được bao quanh bởi rừng rậm, đạo quán này này dường như nằm cách biệt với thế giới.
Đối với Lâm Mộc mà nói, tuy rằng đạo quán trước mặt có chút tồi tàn, nhưng lại rất quen thuộc, dù sao Lâm Mộc cũng đã ở đây năm năm.
"Cuối cùng đã trở lại rồi!"
Lâm Mộc nở nụ cười bước nhanh vào trong đạo quán.
Mở cửa ra, Lâm Mộc bước vào, anh nhìn vào trong sân.
Có một người đàn ông mặc áo choàng đang đứng quét sân.
Anh ta là đệ tử làm mấy việc lặt vặt duy nhất của đạo quán này.
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi đạo quán, chỉ còn hắn và sư phụ ở trong đạo quán.
“Sư huynh Lâm Mộc, anh đã về rồi.” Nhìn thấy Lâm Mộc, người nọ vội vàng cười chào hỏi.
"Ừm, tôi trở lại gặp Sư phụ, ông ấy đang ở trên vách núi phía sau đúng không?"
Theo như sự hiểu biết của Lâm Mộc về sư phụ , 80% thời gian Sư phụ đều ngồi thiền trên vách đá.
“Đúng vậy, sư huynh, anh có thể đi đến đó xem.” Đệ tử làm mấy công việc lặt vặt nói nói.
Lâm Mộc đi qua qua sân rồi đi thẳng đến vách núi phía sau.
Trước mặt là vách núi phía sau đạo quán.
Một ông già mặc áo choàng đạo sĩ, râu dài và tóc bạc trắng, đang ngồi im lặng khoanh chân trên vách đá trước mặt.
Ông ấy là sư phụ của Lâm Mộc và cũng là sư phụ của đạo sĩ ở chùa Ngọa Long.
Lâm Mộc luôn rất tò mò về sư phụ của mình, anh cũng luôn cảm thấy sư phụ có rất nhiều bí mật.
Lâm Mộc nhẹ nhàng đi đến phía sau ông.
“Đến đây đi.” Sư phụ nói.
“Vâng.” Lâm Mộc đáp, bước qua vách đá đi tới chỗ sư phụ.
“Ngồi đi.” Sư phụ vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn có trật tự.
Lâm Mộc lại nghe lời, sau đó khoanh chân ngồi cạnh sư phụ.
Ngước mắt nhìn lên, phía trước là cảnh đẹp của núi Ngọa Long.
Ngồi ở đây mới có thể cảm nhận hết được vẻ đẹp của núi Ngọa Long, mới có thể hấp thụ trọn vẹn Linh khí của núi Ngọa Long.
" Lâm Mộc, con xuống núi bao lâu rồi? Sao lại đột nhiên trở về, bên ngoài gặp phải phiền toái gì sao?" Sư phụ nhắm mắt hỏi.
“Sư phụ, đệ tử đã thành công bước vào Linh Ý Cảnh. Lúc trước sư phụ nói với con sau khi bước vào Linh Ý Cảnh, con sẽ phải trở về báo cáo với sư phụ.” Lâm Mộc nói.
"Ồ?"
"Con đã bước vào Linh Ý Cảnh rồi sao?"
Sư phụ mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.
"Vâng!"
Lâm Mộc lập tức kích hoạt nội lực, giơ tay vẫy về phía không trung trước mặt, nội lực từ trong lòng bàn tay tuôn ra.
"Chưa đến một tháng con đã có thể thực hiện được đến bước này,thật là hiếm có, xem ra khi xuống núi con đã đạt được một thứ gì đó, không tệ." Sư phụ khen ngợi.
Nếu Lâm Mộc không xuống núi, mà vẫn tiếp tục tu luyện trong đạo quán, muốn đi đến bước này, theo như ý của Sư phụ thì ngắn nhất cũng phải đến một hai năm, hoặc lâu nhất là vài năm.
Nói cho cùng, đột phá đến Cảnh Giới mạnh nhất này chủ yếu phụ thuộc vào việc lĩnh hội, còn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cũng không dễ dàng.
Nghe vậy, Lâm Mộc nở nụ cười.
Lâm Mộc biết rất rõ sư phụ rất ít khi khen ngợi người khác.
“Đừng tự mãn chỉ vì một chút thành tích.” Sư phụ lập tức cảnh cáo.
“Đệ tử hiểu rồi.” Lâm Mộc vội vàng trả lời.
"Vì con đã bước vào Linh Ý Cảnh, nên con đã có tư cách nghiên cứu Lưu Quang Quyết này, cầm lấy mà học cho thật tốt, học thật tốt mới có thể để con ở đây."
Sư phụ lấy một quyển sách bí thuật ra từ trong túi, rồi ném cho Lâm Mộc.
"Vâng!"
Lâm Mộc vội vàng cầm lấy cuốn sách.
“Gia đình con thế nào rồi?” Sư phụ bình tĩnh hỏi.
“Sư phụ, chuyện ở Kim Châu con đã giải quyết xong, nhưng con đã đoán ra được người đứng sau chuyện của gia đình con là nhà họ Tôn, một gia tộc nổi tiếng tỉnh Giang Nam.” Lâm Mộc nói.
“Vậy bước tiếp theo của con là muốn đối phó với nhà họ Tôn sao?” Sư phụ hỏi.
“Đúng vậy!” Lâm Mộc kiên định nói, không chút do dự.