“Lâm Mộc, chuyện đã tới nước này, ba cũng không trách con, con chỉ muốn bảo vệ gia đình, bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi Kim Châu, chúng ta không cần tiền bồi thường nữa.” Lâm Đại Sơn nói.
Dù sao Lâm Đại Sơn cũng từng là lão tướng trong giới kinh doanh, ông nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đã gây ra phiền phức lớn, chỉ có thể từ bỏ lợi ích để bảo vệ an toàn cho cả gia đình.
“Ba, ba cứ yên tâm, chúng ta không có phiền phức gì hết, người bị rắc rối là ông chủ Ngô.” Lâm Mộc cười an ủi, sau đó đỡ Lâm Đại Sơn nằm về giường.
“Thôi bỏ đi, chạy cũng chẳng giải quyết được gì, dù có rời khỏi Kim Châu tới thành phố khác, Ngô Quang Vũ muốn tìm chúng ta cũng chẳng khó khăn gì, cuối cùng vẫn báo thù thôi.” Lâm Đại Sơn nhắm mắt lắc đầu.
Lâm Đại Sơn thầm quyết định, nếu Ngô Quang Vũ báo thù thật, thì cứ để một mình ông gánh chịu đi.
Lâm Mộc an ủi ba xong thì rời khỏi phòng, đi ra con phố bên ngoài.
Con phố vô cùng quạnh quẽ, đa phần các căn hộ trong khu ổ chuột đều không lên đèn, có lẽ rất nhiều gia đình đã rời đi.
Lâm Mộc hiểu rõ, phần lớn những cư dân sống trong khu nhà ổ chuột đều là người dân ở dưới đáy của Kim Châu.
Chỉ dựa vào chuyện xảy ra hôm nay đã chứng tỏ, đa số cư dân trong khu này đều không nhận được tiền bồi thường hợp lý.
Lâm Mộc dứt khoát lấy di động ra, lần lượt gọi cho Bằng Gia, A Bính và Hội trưởng Lưu.
Anh dặn dò đôi lời đơn giản, kêu bọn họ lập tức hành động, dùng tất cả thủ đoạn có thể sử dụng để trừng phạt tập đoàn BĐS Quang Vũ.
.
Ở một nơi khác.
Khu biệt thự bên bờ sông, trong một biệt thự.
“Thật nực cười, một tên thiếu gia sa sút mà cũng dám nói ra câu bắt tôi phải trả giá đắt?” ông chủ Ngô vứt điện thoại xuống đất, dựa người vào sofa, vừa hút xì gà vừa cười.
“Đúng rồi, phải gọi cho Hoa Tử dặn cậu ta xử lý tên nhóc này.”
Ông chủ Ngô lấy di động ra, định bụng gọi điện thoại.
Ông ta còn chưa kịp bấm số, di động đã reo chuông, vừa liếc nhìn, là Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu gọi tới.
“Muộn như vậy rồi Hội trưởng Lưu còn gọi cho mình làm gì nhỉ?” ông chủ Ngô hồ nghi nhận điện thoại.
“Alo! Hội trưởng Lưu!” Cuộc gọi vừa được kết nối, ông chủ Ngô đã nở nụ cười xu nịnh.
“Ngô Quang Vũ, tôi gọi tới để thông báo với ông một chuyện, ông đã bị gạch tên khỏi thương hội Kim Châu, không còn là thành viên của thương hội nữa.” Điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Hội trưởng Lưu.
“Gạch..gạch tên” ông chủ Ngô kinh hãi đứng phắt dậy.
“Hội trưởng Lưu, rốt cuộc là vì sao, tôi động chạm gì tới lợi ích của thương hội Kim Châu sao?”
Ông ta hoàn toàn không hiểu được, tại sao tin xấu này lại bất ngờ ập tới.
“Bởi vì, hôm nay ông đắc tội với người không nên đắc tội, ông tự suy ngẫm lại đi nhé, ngoài ra, từ ngày mai thương hội Kim Châu sẽ triển khai trừng phạt tập đoàn Quang Vũ của ông, ông tự lo liệu cho mình đi. ”
Nói xong, Hội trưởng Lưu dứt khoát cúp điện thoại.
Ông chủ Ngô nghe tiếng ‘tút tút tút’ đến ngẩn người.
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang vậy!
“Đắc tội với người không nên đắc tội, mình đắc tội với ai mà gây ra tai vạ này?” Ông chủ Ngô nghĩ hoài không ra, ông ta nào đắc tội với nhân vật nào ghê gớm đâu.
Ngay lúc ông chủ Ngô đau đầu suy nghĩ, điện thoại lại reo chuông, là Bằng Gia gọi tới.
Ông chủ Ngô là chủ doanh nghiệp bất động sản ở Kim Châu, đương nhiên có hợp tác với Bằng Gia ở một số nội dung, tỷ như vận chuyển v.v, Ngoài ra, ông ta cũng cần Bằng Gia đứng ra đảm bảo công trường không bị quấy rối...
Cuộc gọi vừa kết nối, Bằng Gia lập tức tuyên bố cắt đứt hợp tác, còn kêu ông chủ Ngô bảo trọng, chú ý tới sự an toàn của công trường nơi công ty ông chủ Ngô đang thi công, lời này rành rành là uy hiếp người ta mà.
“Bằng Gia...cái này...tại sao vậy?” Ông chủ Ngô hỏi dồn.
“Ông đắc tội với người không nên đắc tội.” Bằng Gia quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Tiếp đó, ông chủ Ngô liên tiếp nhận được những cuộc gọi từ các ông chủ có quan hệ hợp tác, nội dung đều là muốn dừng việc hợp tác!
Sau khi nhận được khoảng chục cuộc gọi như vậy, ông chủ Ngô xụi lơ trên sofa. Gương mặt ông ta nhuốm vẻ tuyệt vọng.
“Rốt cuộc thì hôm nay mình đã đắc tội với ai? Không ngờ kẻ này lại có năng lực khủng khiếp như vậy, điều động được cả giới kinh doanh của Kim Châu tới đối phó với mình...” ông chủ Ngô gầm lên vì không cam tâm.
“Lẽ nào...lẽ nào là tên thiếu gia sa sút Lâm Mộc?” Ông chủ Ngô kinh hãi trợn trừng hai mắt.
Sao một tên thiếu gia sa sút lại có được bản lĩnh phi thường như vậy? Ngay cả Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu cũng nghe cậu ta sai khiến?
...
Ngày hôm sau, Lâm Mộc gọi cho chị họ theo lời dặn dò của Lâm Đại Sơn.
“Lâm Mộc, chị còn tưởng em chết rồi đấy, em rời Kim Châu 5 năm mà cái bản tính ham chơi vẫn không đổi chút nào nhỉ, đến công việc đơn giản như tài xế mà em cũng biếng nhác như vậy! Nếu mẹ em không cầu xin thương tình giúp đỡ, chị đã sớm đuổi việc em rồi!” Điện thoại vừa nối máy, chị họ Thẩm Tư Tư đã mắng rầm trời.
“Chị họ, em không muốn tranh luận với chị, quả thực em chưa làm tốt công việc tài xế chị giao, cho nên em không nhận lương tháng này, chị chỉ cần không báo cáo lại mấy chuyện vụn vặt cho ba mẹ em là được.” Lâm Mộc nói.
Thẩm Tư Tư nghe tới đây mới hạ hỏa.
“Nếu em đã từ chối nhận lương tháng này thì chị sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu em còn không hoàn thành tốt công việc, cho dù mẹ em có cầu xin thương tình, chị cũng sẽ đuổi việc em, ngày mốt có một hoạt động cần tài xế, em qua đưa chị đi, đúng 9h sáng đến nhà chị.” Thẩm Tư Tư nói.
“Em biết rồi.” Lâm Mộc đáp.
Hai ngày tiếp theo, Tập đoàn Thiên Mộc công bố với bên ngoài về bữa tiệc, chủ tịch HĐQT sẽ đích thân chủ trì, thiệp mời được gửi đến nhiều đối tượng ở Kim Châu.
Tin tức này vừa tung ra đã gây nên sóng to gió lớn trong giới kinh doanh và những người nổi tiếng ở Kim Châu.
Mọi người đã sớm tò mò về ông chủ đứng sau Tập đoàn Thiên Mộc, rốt cuộc nhân vật cường đại nào có thể nhanh chóng biến một tập đoàn mới chân ướt chân ráo bước vào giới kinh doanh trở nên lớn mạnh nhường ấy!
Thân phận của ông chủ thần bí này được lan truyền dưới nhiều lời đồn đoán khác nhau.
Bữa tiệc này có thể đem đến lời giải đáp cho tất cả mọi người về bộ mặt thật của ông chủ đứng sau Tập đoàn Thiên Mộc.
Cho nên ai ai cũng mong chờ bữa tiệc này.
..
Khu nhà ổ chuột.
1 nhà 4 người nhà họ Lâm đang ngồi ăn bữa trưa.
Từ khi Lâm Mộc đánh đám người Anh Hoa co cẳng bỏ chạy lần trước, Lâm Đại Sơn luôn nơm nớp lo sợ. Ông cứ ngỡ gia đình mình sẽ nhanh chóng bị báo thù, kết quả là sau 2 ngày vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
“Đại Sơn, văn phòng tạm thời mà tập đoàn Quang Vũ xây ở khu ổ chuột đã chuyển đi sáng nay rồi.” Mẹ Lâm Mộc nói.