"Chuyện này không đơn giản đâu, nếu cô tin tưởng tôi thì cứ nghe lời tôi đi." Lâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, tôi sẽ nghe anh.” Trần Uyển Nhi cất điện thoại đi.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng tập đoàn Khâu Hàng.
Advertisement
Tập đoàn Khâu Hàng, ở tầng dưới.
“Lâm Mộc, tại sao chúng ta lại tới đây?” Trần Uyển Nhi khó hiểu.
“Hiện tại cô không cần hỏi nhiều như vậy, trước tiên cô cứ ở dưới lầu chờ tôi.”
Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng vào tập đoàn Khâu Hàng.
Lâm Mộc định đi gặp Khâu Anh một mình trước!
Bởi vì vụ nổ này, Trần Uyển Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh cũng không chắc Khâu Anh đã làm những điều này.
Nhưng dù sao bà ta cũng là nghi phạm của anh, anh muốn xem phản ứng của bà ta khi gặp anh sẽ như thế nào.
Tập đoàn Khâu Hàng, trong văn phòng chủ tịch.
Lúc này, Khâu Anh đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt mệt mỏi nhìn tài liệu.
Cấp bậc của Khâu Anh đã được nâng lên thành công, nhưng hai ngày qua tinh thầm của bà ta vô cùng hoảng hốt, nghĩ đến cái chết của con gái mình, bà ta cảm thấy đau đớn, không ngừng gặp ác mộng vào ban đêm.
Két!
Không có tiếng gõ cửa, cửa của văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai!”
Khâu Anh ngẩng đầu nhìn lên.
Khi nhìn thấy người trước mặt, bà ta vô cùng sợ hãi.
"Lâm Mộc, sao lại là cậu! Cậu vào đây bằng cách nào? Cậu... Cậu không phải đã chết sao?" Khâu Anh kinh hãi nhìn anh.
Khi Khâu Anh đột nhiên nhìn thấy Lâm Mộc, đương nhiên là bà ta sẽ bị sốc, theo tin tức mà bà ta nhận được thì lượng thuốc nổ dùng để làm nổ du thuyền quá lớn nên du thuyền đã bị nổ thành từng mảnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Mộc làm sao có thể sống lại được!
Bà ta dụi mắt thật mạnh, để chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác!
"Dì Khâu, dì cho rằng cháu đã chết rồi sao? Xem ra dì thật sự không thể thoát khỏi vụ việc lần này rồi." Con mắt Lâm Mộc hơi híp lại.
Anh vừa nói vừa đi đến phía trước Khâu Anh và ngồi xuống.
Phản ứng vừa rồi của Khâu Anh, Lâm Mộc đã thu hết vào trong mắt.
"Con gái tôi đâu rồi! Con bé đâu rồi!" Khâu Anh vội vàng hỏi.
“Đừng lo lắng, hiện tại cô ấy đã an toàn.” Lâm Mộc nói.