Bác hai Khâu Quý nói “Đúng rồi, con nghe nói hôm qua có người tranh một món đồ cổ với Tiên Hạc Võ Quán ở Buổi triển lãm đồ cổ, khi ấy người của Tiên Hạc Võ Quán còn buông lời đe dọa!”
Ông ta nhìn Lâm Mộc, nói: “Không lẽ kẻ tranh đoạt đồ cổ đó chính là cậu? Vì lý do này mà Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư cho cậu sao?”
Khâu Lão Thái Quân nhìn về phía Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi: “Có chuyện này hay không?”
Advertisement
“Đúng là... đúng là có chuyện này.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Mặt Khâu Anh biến sắc, bà ta chẳng ngờ mình đưa Trần Uyển Nhi với Lâm Mộc tham gia buổi triển lãm lại gây ra họa lớn này.
“Vì chuyện này mà Tiên Hạc Võ Quán công khai gửi chiến thư ư? Sao không giải quyết riêng nhỉ?” Một người trong gia tộc nghi hoặc hỏi.
Khâu Hậu Minh lớn giọng nói: “Thế còn không nhìn ra à? Tiên Hạc Võ Quán bị mất mặt trước đám đông, cho nên muốn công khai tổ chức giao đấu để đòi lại mặt mũi, để cho tất cả những người ở Thành phố Thân Giang này biết rõ, hậu quả khi chọc giận Tiên Hạc Võ Quán họ!”
Ông ta nói tiếp: “Tiên Hạc Võ Quán có mối quan hệ rộng lớn ở Thành phố Thân Giang này, rất nhiều gia tộc có giao tình với họ, vốn dĩ con gái tôi hẹn hò yêu đương với Dương Kiện thì nhà họ Khâu chúng ta cũng có chút quan hệ với Tiên Hạc Võ Quán đấy.”
“Giờ thì hay rồi, chuyện xấu cậu ta làm đã liên lụy tới nhà họ Khâu chúng ta, làm căng với Tiên Hạc Võ Quán thì chẳng có lợi lộc gì cho nhà họ Khâu đâu!”
Khâu Lão Thái Quân nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, chuyện này do cậu gây ra, tới ngày hẹn cậu hãy đi ứng chiến đi! Nhà họ Khâu tôi còn lâu mới gánh tai họa này thay cậu, cậu cũng đừng mơ không chịu trách nhiệm mà rời đi!”
Lâm Mộc lắc đầu cười: “Yên tâm, cháu không thể bỏ đi được, cháu sẽ tham gia cuộc giao đấu này đúng hẹn, cháu còn không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì đâu!”
Đám người nhà họ Khâu nghe được lời này thì sửng sốt không thôi.
Nói khoác mà không biết ngượng. Nực cười quá đỗi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên vụt ra trong đầu bọn họ.
“Cậu nhóc! Khẩu khí cũng ghê gớm nhỉ? Đây là chiến thư của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đó nhé! Cậu dám nói không coi ra gì ư? Hừ, rõ là quá sức nực cười mà!”
“Tôi gặp nhiều mấy kẻ ba hoa khoác lác rồi, nhưng đạt tới trình độ này của cậu thì vẫn là lần đầu thấy nha!”
Khâu Hậu Minh, Khâu Quý và đám trưởng bối nhà họ Khâu lần lượt nói.
Đến Khâu Thiên Thiên cũng mỉa mai: “Lâm Mộc, anh cũng có chút công phu mèo cào đó, tiếc thay anh sống ở cái thành phố nhỏ xíu kia, căn bản chưa được trải đời, sao hiểu được cao thủ võ đạo chân chính mạnh cỡ nào chứ!”
Đối mặt với sự nghi ngờ và mỉa mai của mọi người, Lâm Mộc vẫn bình lặng như nước.
“Chuyện này không phiền mọi người phải nhọc lòng, tôi chỉ nói một câu, đúng mười ngày nữa tôi sẽ đến võ đài để giao đấu, đây là ân oán cá nhân của tôi và Tiên Hạc Võ Quán, không dính dáng gì tới nhà họ Khâu hết.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Khâu Lão Thái Quân hừ lạnh: “Hừ, một cậu thiếu niên không biết trời cao đất dày! Cậu muốn đi đương nhiên là cách giải quyết tốt nhất rồi!”
Sau đó bà cụ nhìn về phía Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, lần này cháu làm bà quá đỗi thất vọng, mắt chọn bạn trai của cháu đúng là có vấn đề, ban đầu bà coi thường cậu ta vì cậu ta đến từ thành phố nhỏ.”