“Tập đoàn Khâu Hàng, một tỷ!” Trần Uyển Nhi gật đầu rồi giơ bảng.
Cùng một mức giá đưa ra, nhưng Tập đoàn Khâu Hàng là tập đoàn lớn, lại có lợi thế chuyên nghiệp trong mảng vận tải đường biển, chắc chắn Tập đoàn Khâu Hàng sẽ được Bên gọi thầu lựa chọn.
Trần Uyển Nhi nhìn ông chủ của Tập đoàn Uy Vận: “Ông chủ Đàm, ông dành được hạng mục này cũng làm ăn không có lời, nể mặt Tập đoàn Khâu Hàng, nhường chúng tôi nhận hạng mục này đi.”
Advertisement
“Cô nhóc, Tập đoàn Khâu Hàng lợi hại thật đó, nhưng cô là ai? Thành phố Thân Giang có nhân vật như cô sao? Với Đàm Mỗ tôi, mặt mũi của cô chẳng cần phải nể nang gì cả!” Ông chủ Đàm cười lớn.
Sau đó ông ta giơ bảng, cất giọng âm vang: “Tập đoàn Uy Vận, 990 triệu!”
Cả hội trường lại xôn xao.
“Ông chủ Đàm dám báo cả mức giá này sao?”
“Có nhầm lẫn không vậy, thắng thầu với mức giá này có khi còn làm ăn lỗ vốn ấy chứ!”
“Ông ta nhận hàng mục này, không phải nhọc lòng mà chẳng nên công cáng gì sao? Không những có khả năng bị lỗ vốn, còn phải chịu rủi ro vốn và rủi ro kinh doanh!”
Đám người có mặt trong hội trường đều không sao hiểu nổi.
Sắc mặt Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc khó coi vô cùng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.org. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đương nhiên bọn họ chẳng thể tiếp tục báo giá.
Lâm Mộc đứng dậy nói: “Ông chủ Đàm, thương nhân không nhận mối làm ăn lỗ vốn, không cần phải làm như vậy đâu!”
Ông chủ Đàm dựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Mộc đầy khinh bỉ: “Ô, cậu lại là thứ chui ra từ xó xỉnh nào thế, còn dám dạy đời tôi cơ đấy? Nhìn dáng vẻ cậu chắc là một vệ sĩ nhỉ, chỗ này cậu không có tư cách lên tiếng đâu!”
Giám đốc Bên gọi thầu nói: “Các vị, buổi đấu thầu hôm nay hoàn toàn công khai, các bên dự thầu đưa ra mức giá trên tinh thần tự nguyện, đề nghị người khác không quấy phá buổi đấu thầu!”
Lâm Mộc nghe vậy thì ngồi lại xuống ghế.
Không còn công ty nào giơ bảng giá, mối làm ăn này rơi vào tay ông chủ của Tập đoàn Uy Vận.
Bước ra khỏi khách sạn, Trần Uyển Nhi mặt ủ mày ê ngồi lên xe.
“Lần này về khó ăn nói rồi, nhiệm vụ đầu tiên gia tộc giao cho mà tôi lại thất bại.” Trần Uyển Nhi nói.
Trong mắt nhà họ Khâu, đây là một