Rồi vô tình Nó biết đến một người thầy tên “ Bầu Thuận “ thông qua lớp học livestream bán hàng mà các chị em trong nhóm rủ nhau. Lúc đầu Nó cũng không thích đâu, vì người ta dạy học mà quá ồn ào, nhảy nhót ca hát tưng bừng. Với tính cách hướng nội Nó dị ứng với những điều đó, khép lại sự tò mò học hỏi, hứng thú sang một bên để tìm cho mình cảm giác an toàn mình muốn có. Thế nhưng, sự hào hứng của các bạn trong nhóm và sự nhiệt tình cổ vũ, động viên hết lòng của chị leader ( mọi người gọi là chị Bửi) đã khiến Nó dần dần hòa đồng với mọi người trong lớp, mạnh dạn hơn và dần dần thích thú với cách dạy của thầy. Với phương châm: “ Tôi Vui Chơi Để Kiếm Sống “ thầy truyền năng lượng tích cực đến tất cả mọi người, dạy mọi người biết cách làm việc mà vẫn vui vẻ thoải mái. Khiến cho công việc hằng ngày không còn bị nhàm chán và áp lực nữa…! Mọi người hào hứng với những nhiệm vụ thầy giao cho, luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ. Lúc nào khi bắt đầu vào lớp học của thầy mọi người đều sẽ bị ngợp bởi sự ồn ào và náo nhiệt nhưng khi bắt được nhịp rồi thì lại rất thích thú. Nhờ vậy mà việc bán hàng online của Nó dần dần trở nên tốt hơn, những đồng tiền đầu tiên đã về tài khoản của Nó. Cuộc sống hằng ngày cũng không còn áp lực hay mệt mỏi như trước nữa.
Hôm nay, tranh thủ khi hai đứa con chơi ở trong ông bà nội. Nó đi làm về sớm, rửa tay chân rồi lấy xe chạy đi lên cây ATM rút tiền về tiêu, vì cây ATM gần nhà nhất cũng 10 cây số nên tranh thủ đi sớm về còn đón con.
4h 30’ Nó mới đi, rút tiền xong về đến nhà thì đã 5h 30’. Trời đang mưa lâm râm, Nó không mang áo mưa nên chạy vội vào nhà thì thấy mẹ chồng đưa hai đứa nhỏ về đang đứng trước cửa nhà.
- Mày đi đâu vậy hả…? Gửi con vô cho ông bà rồi về xách xe đi chơi sướng quá ha…! Bà thấy Nó đã hỏi.
- Con đi làm về sớm, tranh thủ chạy đi rút ít tiền về để mua sữa cho tụi nhỏ thôi chứ có chơi bời gì đâu mẹ…! Nó trả lời bà.
- Gớm…! Cái ngữ mày thì chỉ có nước đi làm đ*, theo trai mới ra tiền chứ làm gì mà ra tiền…? Bà khinh thường mà nói con dâu.
- Mẹ…! Con làm gì, đi đâu… con đều nói với chồng con rõ ràng, anh Phan biết rõ con đi đâu làm gì…? Con không làm gì sai trái, khuất tất mà mẹ nói con như zậy cả…? Nó thật sự không biết bà nghĩ gì mà nói con dâu mình như thế, ngay trước mặt hai đứa nhỏ nữa.
- Tao nói zậy đó…! Nghe được thì nghe không nghe được cũng kệ mày…! Bà cố chấp bảo.
Tút… tút… Nó không muốn nói nhiều với bà nữa, bấm điện thoại gọi cho chồng luôn. Để xem anh nói gì về cách hành xử của mẹ mình.
- A lô…! Anh bắt máy
- Anh về mà phân xử đây này…! Nay ở nhà hết tiền mua sữa cho con tôi đi lên cây ATM rút tiền về tiêu mà về nhà gặp bà thì bà nói tôi là cái thứ đi theo trai, làm đ* chứ làm gì ra tiền đây…! Nói rồi Nó dúi điện thoại cho mẹ chồng.
Bà như có tật giật mình, thấy con dâu gọi điện cho con trai thì giãy nãy:
- Tao không có gì phải nói hết…? Mày là cái thứ lăng loàn trắc nết, đ* đi*m mới có tiền chứ ăn ở nhà chơi không làm gì ra tiền…? Bà nói rồi bỏ ra về.
- Bà đứng lại đó…!! Nói cho rõ ràng, người ta nói bắt gian phải bắt tận giường, bà có cớ gì mà nói tôi theo trai đ* đi*m hả…? Nó gào lên trong giận dữ, thử hỏi có người phụ nữ nào chịu đựng được khi bị mẹ chồng mình nói mình như thế.
- Mệt quá… đi làm mà cũng không yên nữa…! Ở nhà hở có chuyện gì là réo gọi, tôi đi làm chứ có phải đi chơi đâu…? Có gì về nhà rồi nói. Anh bực bội cúp máy.
Nó chạy theo mẹ chồng kéo tay bà lại: - Bà không được đi…! Nói cho rõ ràng, ai nói với bà tôi đi theo trai…? Bằng chứng đâu bà dám nói tôi như vậy…?
- Con mất dạy này…! Bốp… bốp…! Bà bị kéo lại đột ngột tức giận cùng đuối lí nên đưa tay tát vào mặt Nó.
- Đây là số tiền mà tôi vừa rút về…! Nói có sách mách có chứng bà nói rõ cho tôi. Móc trong ví ra vài triệu đồng vừa mới rút Nó ném vào người mẹ chồng.
- Tao chả có gì để nói với mày…! Bà ném lại số tiền đó cho Nó rồi bỏ về. Trong cơn mưa Nó đứng trước cổng nhà khóc tức tưởi, mặc cho hàng xóm tò mò ra hóng chuyện. Cả đời này Nó chưa bao giờ tủi nhục đến như vậy…!