Lại một tin sét đánh giữa trời quang đãng, Gia Long làm đám hỏi, trước giờ không thấy ai mảy may nhắc đến, cô mới vắng mặt ở nhà có một tuần thôi mà cứ ngỡ như là sống sang kiếp khác. Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi anh thêm một lần nữa.
- Gia Long làm đám hỏi? Nhưng mà lấy ai vậy anh?
- Nghe đâu là con gái một phú ông buôn vải bị vỡ nợ bên Giang Châu. Gả con gái cho Gia Long để gán nợ.
Ồ... hoá ra lại là một cuộc hôn nhân gán nợ cũng giống như cô với nhà bà chủ Đường. Ngày đó nếu như dự kiến ban đầu thì người cô lấy lẽ ra là Gia Long. Ơn giời anh đã xuất hiện cứu vãn một thanh xuân, một cuộc đời của cô.
- Ủa nhưng mà sao không thấy anh nói gì với em hết vậy?
- Tuần qua anh ít khi về nhà, cứ ở công ty xong là đến thẳng bệnh viện với em. Sáng nay về lấy ít đồ thì mới biết chuyện. Với lại anh cũng chẳng bận tâm cho lắm.
- Xuỳ! Dù gì anh cũng là anh cả trong nhà, những việc như này ít nhiều cũng nên tham gia một chút. Mà nói thật nhé, nhìn những lúc chồng em gia uy mà em thấy tự hào vô cùng.
Anh cười nhẹ véo mũi cô một cái.
- Gia uy được với mọi người mà có gia uy được với em đâu. Người gì vừa cứng đầu lại khó bảo.
Cô cười tươi thay cho câu trả lời, sau đó chiếc xe tiến thẳng vào gara.
- Em mệt thì cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, không cần bận tâm việc dưới này đâu.
- Như vậy sao được. Dù gì đã về nhà rồi cũng nên có mặt chứ.
- Chỉ một lát thôi nhé. Anh không muốn em đến gần chỗ đông người, chẳng may người ta vô ý xô vào em một cái là đủ dọa anh hú hồn.
- Em biết rồi. Em lên phòng thay đồ đã.
Cô mỉm cười thay một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng, chải gọn tóc tai một chút rồi đi xuống từ đường. Đi tới hồ sen, cô chết sững người khi thấy Nô đang ở trước mặt mình. Định bụng quay đầu lại thì anh gọi.
- Nụ! Có phải là Nụ không?
Cô cắn môi rồi dừng chân quay đầu lại, đã cố tình không để Nô nhìn thấy, không ngờ đã bị nhìn trúng.
- Anh Nô.. sao anh lại ở đây?
- À.. hôm nay là đám hỏi đứa em bên Giang Châu của tôi với cậu hai nhà này. Đứa em con nhà chú đợt trước tôi kể với cô là tôi ở nhờ đó.
- Thì ra là vậy.
Nô cười.
- Nay được gặp mẹ chồng cô, tôi mới biết nhà chồng cô giàu có và quyền thế vậy đó. Tôi mừng thay cho cô cũng như mừng cho em gái tôi.
- Cảm ơn anh..Nô!
- Hoá ra chồng cô hoàn toàn bình thường và ngược lại còn rất tài giỏi, hôm đó giờ tôi cứ tưởng chồng cô dại khờ cơ. Cô tốt số thật đó Nụ.
Cô cười nhạt gật đầu.
- Mà sao anh không vào trong uống trà xơi bánh ạ.
- Trong đó toàn người nhiều tiền, tôi thấy mình bị lạc lõng.
- Anh Nô... tôi...
Chưa nói hết câu thì Út Liên từ đâu đi tới gọi lớn.
- Chị dâu. Chị quen anh ta à?
Cô ngập ngừng thì Nô lên tiếng trước.
- À. Tôi bị lạc đường muốn hỏi đường cô này. Hoá ra cô ấy là dâu Trần Gia ạ?
- Thì ra là vậy. Tôi tưởng hai người quen nhau
- Đâu có đâu.
Cô nhìn Nô rồi quay qua nói với Út Liên.
- Tôi vào trong trước.
Út Liên ánh mắt nghi hoặc nhìn Nô rồi hỏi lại lần nữa.
- Thật sự là hai người không quen nhau chứ?
Nô bình tĩnh đáp lời.
- Tôi đâu có diễm phúc đó ạ.
Út Liên nét mặt thay đổi rồi bước đi mà không nói gì thêm.
Bước đến cửa từ đường, Gia Minh đã đứng sẵn đợi cô. Trong ngoài nhà đã đông đủ những bậc tiền bối hai họ. Gia Minh mỉm cười nắm tay cô bước vào bên trong, bà nội thấy vậy đon đả giới thiệu với họ nhà gái.
- Giới thiệu với mọi người, đây là anh chị dâu lớn của Gia Long.
Gia Minh gật đầu một cái, cô mỉm cười cúi đầu chào mọi người theo phép lễ nghĩa.
Bà nội nói.
- Hai đứa kéo ghế ngồi xuống đó đi.
Lúc này cô mới để ý kỹ vợ chồng Gia Long. Gia Long vẫn tỏ vỏ ngờ nghệch trước mặt mọi người, đôi lúc còn cố tình nở ra nụ cười ngu ngốc, vợ của Gia Long là cô gái có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt trái xoan với ánh mắt buồn. Cũng phải thôi, bất kỳ cô gái nào khi biết mình lấy phải người chồng có đầu óc không bình thường thì buồn là lẽ đương nhiên.
Người phụ nữ trung tuổi bên họ nhà gái lên tiếng:
- Cháu An Nhã nhà chúng tôi vẫn còn trẻ người non dạ, có gì thiếu xót mong gia đình bên này chỉ bảo thêm.
Mẹ hai trả lời.
- Chị yên tâm. Về bên này thì dâu nào cũng phải học gia quy lễ nghĩa từ đầu ạ.
- Dạ.
- Hôm nay ăn hỏi nhưng chúng tôi đón dâu chiếng luôn nên tối nay An Nhã sẽ ở lại bên này.
- Dạ. Điều này chúng tôi biết ạ.
An Nhã nhìn người phụ nữ với ánh mắt cầu cứu. Một lát sau Gia Long bắt đầu cười khành khạch nắm tay An Nhã lôi đi thẳng trước mặt bao nhiêu người. Bà Nội thay đổi sắc mặt đập tay xuống bàn gọi.
- Gia Long...đứng lại.
Ba chồng cô kêu người hầu.
- Còn không mau gọi cậu chủ quay lại.
- Dạ ông.
Bà ba cười nhạt.
- Mọi người cứ tự nhiên ăn bánh uống trà.
Nhìn sắc mặt họ nhà gái, cô biết ai lấy đều chán nản lắm nhưng biết sao được vì sau cùng tất cả đều không qua được cám dỗ của đồng tiền. Người ta có tiền người ta xoay chuyển được càn khôn.
*******
Đầu chiều, Gia Minh đi đến công ty có việc. Lúc đi xuống dưới nhà, đi qua hành lang tầng hai, cô dừng chân lại khi nghe được tiếng khóc của ai đó, ngó ra mới biết là vợ Gia Long. Cô tiến từng bước chân tới gần, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má, cổ họng khóc nghẹn không nói lên lời.
Cô từ từ hỏi.
- An Nhã... sao thím lại ngồi đây khóc thế này.
- Em nhớ nhà. Em muốn về với ba mẹ em, em không muốn lấy chồng ngốc.
Rơi vào hoàn cảnh như cô ấy, thực sự cô không biết nói gì ngoài hai chữ cố lên. Kể ra cũng tội, không chừng cô ấy còn kém cả tuổi cô vì nhìn mặt vẫn còn non lắm.
Cô chầm chậm ngồi xuống, bàn tay vô thức đặt lên bả vai vỗ về.
- Con gái đi lấy chồng thì tất nhiên sẽ phải nhớ nhà là đúng rồi. Nhà thím ở ngay làng bên, thích về lúc nào cũng có thể được. Còn chị, nhà chị còn cách xa mấy chục cây số nè. Cố lên, hôm nay là ngày vui của thím mà, cười cái cho xinh nào.
- Bạn em nói em lấy chồng ngốc. Em không muốn.huhu huhu hu
- Bạn em nói là một chuyện, chồng ngốc đâu phải không tốt đâu. Lấy chồng rồi không được khóc nhè như vậy kẻo mọi người nhìn thấy sẽ không hay.
Con bé suy nghĩ vài phút rồi hỏi lại.
- Mà chị tên gì?
- Chị tên Diệu Anh.
- Tên chị đẹp, người cũng đẹp luôn. Chị tốt số thật ấy, lấy được người chồng vừa tài giỏi mà lại đẹp trai.
Mẹ hai từ cầu thang tầng một đi lên gọi.
- An Nhã... con ngồi đó làm gì, mẹ đi tìm con nãy giờ.
Cô nói nhỏ với An Nhã.
- Đây là mẹ hai đó em.
- Dạ. Con...( An Nhã ngập ngừng)
- Xuống dưới nhà, lát ta sẽ dẫn con tới thư phòng. Mà phải rồi, khu phòng của vợ chồng con ở dãy đối diện toà nhà này. Con đã biết rồi chứ?
- Vâng. Con biết rồi ạ. Con xin phép đi xuống dưới nhà trước.
Mẹ hai lúc này mới quay qua nhìn cô rồi hỏi.
- Con ổn chưa Diệu Anh?
- Dạ. Con ổn nhiều rồi ạ.
Mẹ hai gật đầu.
- Không có việc gì thì con cứ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi, nên hạn chế ra ngoài.
- Dạ.
- Mà phải rồi, mẹ nghĩ con nên giữ khoảng cách với An Nhã.
Mặc dù cũng mơ hồ không biết sao mẹ hai lại dặn vậy nhưng cô nghĩ chắc có lẽ mẹ hai cũng vì muốn tốt cho cô, cứ nghe theo cũng không có thừa.
3 ngày sau là đến ngày tổ chức hôn lễ, đám cưới của Gia Long, ba chồng cô cũng tổ chức lớn lắm, họ hàng khắp nơi đổ về cũng ngót nghét hơn trăm mâm. Bà nội và Gia Minh biết cô đang mang bầu nên cũng nói cô hạn chế đi lại nhiều, mọi việc không cần động tới vì đã có mọi người lo. Bà con cô bác lâu ngày không gặp, mọi người quan tâm tới việc cô mang bầu còn hơn đám cưới của Gia Long.
- Hai đứa đã có gì chưa thế?
Khi đó Gia Minh đều cười trừ nói lại.
- Còn đang đợi ngày lành tháng tốt ạ.
Người phụ nữ ngoài 50 tuổi tới gần chỗ hai người và bà nội.
- Lão phu nhân, cậu Gia Minh...
Hai người cùng ngạc nhiên nói.
- Vú Tám...
- Dạ.. là tôi đây.
- Bà đến sao không nói trước để tôi cho người ra đón ( bà nội nói)
- Dạ thôi. Như vậy phiền quá ạ. Hôm nay tôi chủ bụng xuống thăm mọi người, không ngờ lại trùng hợp luôn với đám cưới cậu hai.
- Vú Tám.. thời gian qua bà đã đi đâu, sao Trần Gia chúng tôi không liên lạc được cho bà.
- Tôi tự ý bỏ đi, bà không giận tôi à lão phu nhân?
- Thời gian trôi qua lâu rồi, với lại bà cũng có công với Trần Gia mà. Nếu bà chịu thì có thể quay lại đây làm việc.
- Thật chứ ạ?
- Thật..
Gia Minh quay qua nói với cô.
- Đây là vú Tám. Vú ở nhà mình từ lúc anh còn bé.
- Thì ra là vậy.
Bà nội nói với Vú Tám
- Đó là vợ Gia Minh đấy vú Tám.
- Ủa? Cậu Gia Minh lấy vợ hồi nào vậy?
- Được hơn tháng nay rồi.
Vú Tám nhìn cô một lượt với ánh mắt không vui cho lắm.
******
Mấy ngày sau đó cuộc sống của cô cứ êm ả trôi qua từng ngày, không chỉ Gia Minh cưng chiều cô mà còn có bà nội nữa, bà bắt cô ăn đủ thứ để có chất cho bé con. Cô lại chẳng thèm ăn gì cả mà chỉ thèm ngủ. Từ hôm đó đến giờ cô cũng ít khi gặp Ân Di, cuộc sống bình yên đến mức cô phải tự suy nghĩ bình yên như vậy liệu sau đó có phải là một bầu trời giông tố. Được cái tính cô cũng vô lo vô nghĩ, nghĩ trước quên sau nên ít khi bị muộn phiền trong lòng giúp cho sức khỏe tốt hơn rất nhiều.
Hồi trưa, cô nhận được điện thoại của thầy Tuy nói đã có cách phá giải tà thuật và hẹn cô 12 giờ trưa mai có mặt tại nhà thầy.