Khác với ngày thường, hôm nay cô thức dậy từ rất sớm đi dạo vài vòng rồi loanh quanh đi qua cổng. Cổng biệt thự vẫn để đèn lồng sáng, kịp lúc 2 cô hầu gái cô gặp hôm trước đang từ ngoài cổng bước vào. Thấy cô, hai người giật mình đứng khựng lại.
- Mợ cả...!
Cô khẽ nhướn mày nhìn họ, nhìn sơ qua sắc khí rất kém, đôi mắt lờ đờ không như bình thường, vầng mắt có quầng thâm giống người thiếu ngủ. Dáng người kia nữa, có thể đoán 90% là bóng dáng hai người cô gặp lúc đêm qua.
Cô hầu gái lên tiếng.
- Mợ cả hôm nay dậy sớm vậy ạ?
Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhanh trí tỏ ra mình đang rất mệt mỏi.
- Ừm. Mợ mất ngủ cả đêm vì sợ hãi. Mà nói nhỏ nghe này, hai đêm nay mợ sợ phát khóc lên được vì tiếng khóc lúc nửa đêm kia. Lần trước 2 đứa nói nhưng mợ không tin, chắc vì không tin nên hai đêm nay hồn ma nó tìm tới mợ nó quật mợ rồi.
Thấy cô nói vậy khiến tâm trạng hai cô hầu gái kia thoải mái hơn chút, nhân đà đó bọn họ thi nhau nói thêm.
- Úi vậy mợ phải cẩn thận nha mợ. Con nghe nói hồn ma tìm tới là hợp bóng vía người ta đó mợ.
- Hai đứa biết nhiều thì có thể chỉ bảo kinh nghiệm giúp mợ được không? Chứ không như thế này có ngày mợ chết vì sợ hãi mất.
- Cái này thì bọn con không rõ đâu, nhưng lúc nghe thấy tiếng khóc mợ cứ niệm “ nam mô a di đà Phật “ sẽ khá hơn nhiều ấy mợ.
- Vậy à? Thôi hai đứa đi làm việc của mình đi, mợ mệt quá nên muốn lên phòng nghỉ ngơi.
- Dạ mợ.
Sau khi cô rời khỏi, hai cô hầu gái nhìn nhau mỉm cười, vội vàng đi tìm Trân Trân với mợ ba báo cáo chiến tích.
Cốc...cốc..cốc
- Cô Trân Trân ơi.
Bên trong phòng vọng ra tiếng nói vẫn còn ngái ngủ.
- Ai đấy?
- Chúng tôi nè cô.
Cô bật dậy, mắt nhắm mắt mở nắm lấy nắm cửa mở ra.
- Mới sáng sớm mà hai người đã gọi gì đấy?
- Tôi đến để báo cáo với cô một chuyện rất quan trọng.
- Chuyện gì?
- Vừa nãy tôi gặp mợ cả cô ạ.
Hai mắt Trân Trân sáng bừng khi nghe đến đây. Cô kéo hai người vào phòng rồi đóng sập cửa lại.
- Hai người gặp ả, vậy thấy ả thế nào?
- Tinh thần rất mệt mỏi ạ.
Trân Trân nhếch môi mỉm cười.
- Có khi cứ tiến hành như kế hoạch thì cô ta sẽ bị dọa đến mất hồn mất vía không chừng.
- Như vậy có ác lắm không cô?
- Hai người có biết nhân nhượng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân không hả? Nếu mai mốt hai người được bước chân vào giới showbit mà cứ suy nghĩ như này thì có khi hai người bị vùi dập không thương tiếc ấy.
- Vậy bao giờ cô giúp chúng tôi được nổi tiếng trong giới showbit ạ.
- Yên tâm, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, tôi đã hứa thì nhất định sẽ giúp. Chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi. Trước mắt bây giờ là phải doạ con nhỏ Diệu Anh đó không có tinh thần cho đến ngày lễ Phật của bà nội diễn ra.
- Vậy tối nay chúng ta vẫn tiến hành như cũ ạ.
- Ừ. Tối nay mạnh tay hơn chút nữa, ngày mai là ngày lễ Phật rồi.
- không biết cậu cả bao giờ về ạ?
- Theo tôi được biết thì 2 ngày nữa.
- Dạ vậy chúng tôi xin phép, phòng khi mọi người thức giấc sẽ bắt gặp.
- Ừ đi đi.
Trân Trân nhếch môi sau lưng hai hầu gái “ Đúng là ngu xuẩn. Chẳng có tài cán gì cũng nghĩ mình được nổi tiếng showbit “
********
Vào bữa sáng của gia đình, cô ngồi bên cạnh mẹ hai, đối diện thím Út và Trân Trân. Đôi lúc cô có giả vờ ngáp vài cái để hai con người đó mở to mắt ra tin là cô bị mất ngủ thật. Sáng nay bà nội đi sang làng bên từ sáng sớm nên không có nhà, chú ba thì đi công việc 2 hôm nay nên bữa cơm quanh quẩn chỉ có mấy người, mỗi người một ánh mắt khác nhau. Bà hai với bà ba cùng lên tiếng hỏi cô.
- Con sao vậy Diệu Anh?
Cô mệt mỏi đáp lời.
- Dạ con bị mất ngủ nên người hơi mệt mỏi ạ.
- Xem không khỏe chỗ nào. Nếu không khỏe thì lát bảo nhỏ Cúc nấu cho ít cháo hầm gà ác với hạt sen.
- Dạ thôi không cần đâu ạ. Chẳng là mấy đêm nay con bị mất ngủ nên mệt mỏi xíu.
Vợ Gia Hưng thấy vậy lên tiếng.
- Mẹ hai, mẹ ba.. chắc là anh cả đi vắng nên chị dâu nhớ không ngủ được ấy mà.
Cô mỉm cười đáp lại.
- Đúng là chỉ có thím út mới hiểu tâm ý của tôi. Vợ chồng mới cưới nên xa nhau chỉ cần một chút thôi là sẽ nhớ.
Trân Trân dừng động tác rồi bỏ đũa xuống bát.
- Con ăn xong rồi ạ. Con xin phép tới trường quay vì nay có hẹn với đạo diễn.
Mẹ hai gật đầu.
- Ừ đi đi.
Sau khi Trân Trân rời khỏi, bà hai có nói với thím út.
- À phải rồi Liên. Bao giờ thì Trân Trân chuyển ra ngoài hả con. Thực ra mẹ cũng ngại hỏi vấn đề này nhưng mà hiện tại con cũng biết dù sao anh cả con đã lấy vợ, Trân Trân ở lại đây sẽ không ổn cho chị dâu con lắm.
Liên sắc mặt có chút không vui khi trả lời.
- Mẹ hai. Con nghĩ chị dâu không phải người hẹp hòi đâu ạ. Phải không chị dâu?
- À. Tôi hẹp hòi với từng người và cũng thoải mái với từng người ( Cô nói)
- Nếu chị dâu với mẹ hai đã có ý như vậy rồi thì con sẽ sớm nói lại với con bé. Con bé ấy nó được các công ty truyền thông tặng không thiếu căn hộ cao cấp nhưng chẳng qua vì nghĩ tình chị em muốn gần nhau vài bữa nên con bé mới ở lại thôi ạ.
- Thím Út đừng vội trách tôi và mọi người như vậy. Thực ra mẹ hai nói cũng có lý, Trân Trân là nghệ sỹ mà lại đang độc thân nên rất cần một khoảng riêng tư. Nếu chẳng may bây giờ để đám phóng viên biết được Trân Trân đang ở lại đây rồi chẳng may nữa bọn họ biết được Gia Minh là người yêu cũ của Trân Trân thì tất nhiên sẽ xảy ra chuyện đó ạ. Tôi thì không sao nhưng nhỡ người ác ý nói cô ấy là con giáp thứ 13 muốn chen chân vào gia đình người yêu cũ thì khổ cô ấy đó. Mà cũng chẳng biết thế nào với tụi nhà báo, cứ có bài càng hót càng giật tít thì càng tốt.
Cô nói đến mức độ đó nên thím Út tất nhiên sẽ không nói được câu gì và rồi chỉ ngậm ngùi cúi đầu xuống ăn tiếp.
Ăn sáng xong thì cô bắt đầu đi cho vẹt ăn rồi xuống khu bếp. Thấy mọi người đang xay bột làm bánh, cô nhanh chân tới gần ngỏ ý phụ giúp. Quả thật hơn tuần qua chân tay để không cũng khiến cô khó chịu, chỉ mong có công việc gì hằng ngày cho đỡ buồn chán. Cô ngồi xuống bên cạnh mọi người rồi hỏi.
- Ý mọi người xay bột làm bánh gì thế? Đưa tôi phụ giúp cho nhanh.
- Úi mợ cả. Mợ xuống đây làm gì cho bẩn chân bẩn tay ạ. Mợ cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, dưới này có mọi người làm là được rồi.
- Nghỉ ngơi tuần nay khiến tôi cũng phát chán lên được. Cứ đưa đây tôi nhào bột cho đỡ buồn chân tay.
- Thôi mợ ơi. Mợ đừng làm tụi con khó xử ạ. Bà quản gia biết được sẽ la tụi con chết đấy ạ.
Bé Cúc đi ngang qua chỗ cô rồi ngạc nhiên hỏi.
- Mợ cả. Mợ làm gì dưới này vậy?
- Đang xin làm nhào bột bánh mà mọi người không cho. Á mà Cúc định đi đâu ấy.
- Dạ con ra vườn hái ít xoài xanh về làm món chua cay với gỏi.
- Cho mợ theo mới.
- Vậy mợ đi cùng con nhưng ở dưới gốc cây thôi nhá.
- Ừ mợ biết rồi.
Đi theo Cúc ra khu vườn xoài cách đó 1 cây số, cô mới hỏi Cúc.
- Cúc ơi. Trần Gia còn bao nhiêu miếng đất mà mợ không biết nữa. Sao đi đâu cũng thấy đất nhà Trần Gia vậy.
- Đất nhà Trần Gia có mà rải rác cả nước ấy mợ.
Cô ngước mắt nhìn những cây xoài trước mặt.
- Xoài năm nay được mùa nhỉ Cúc.
- Dạ mợ. Mợ đứng yên đây nhé, con leo lên đó rồi xuống giờ.
- Ừ leo lên đi.
Thấy Cúc leo lên đến cành cây, cô cũng vội vàng chạy sang cây bên cạnh leo trót vót lên cành cây cao hơn cả Cúc.
- Cúc ơi. Bên cây này xoài quả to với ngon hơn này.
Cúc giật mình cúi xuống đất nhìn không thấy cô đâu. Cô cười tươi vẫy gọi.
- Mợ ở đây cơ mà.
- Mợ cả? Sao mợ lại leo lên đó rồi.
- Mợ leo hái xoài cho vui. Ý mà có quả chín cây luôn này. Xoài mà chín cây ăn ngọt phải biết.
- Ôi mợ ơi. Mợ xuống đi mợ ơi, để ai nhìn thấy là bà đánh con lát chân con luôn đó.
- Có sao đâu. Mợ thấy vui mà, ở quê có cây nào mà chưa thấy mặt mợ đâu. Có khi mợ leo giỏi hơn Cúc ấy.
Cúc nhìn trước ngó sau rồi vội vàng hái nhanh còn đi xuống, tình hình này mà để ai nhìn thấy là cô chết chắc.
Ánh nắng mặt trời rọi xuống chói mắt, hai người hái được một giỏ lớn xoài rồi thong dong xách về nhà. Vừa đi cô vừa nói.
- Hôm nào đi hái xoài lại gọi mợ nha Cúc.
- Mợ cứ leo cao như vậy rồi ai dám gọi mợ nữa. Con đang cầu cho chưa ai nhìn thấy đây này.
- Con bé này. Hái xoài vui như vậy mà cứ muốn hái một mình.
Cúc quay sang nhìn cô mới thấy ở cánh tay cô bị trầy xước, vội vàng sốt sắng hỏi.
- mà mợ ơi. Sao tay mợ xước hết cả rồi.
Cô cúi xuống nhìn cánh tay mình rồi cười nói.
- ờ nhỉ. Thế mà mợ k biết, chắc có lẽ vừa trượt xuống thân cây nên mới bị vậy.
- Ơn giời mợ không sao. Mợ mà sao thì cả nhà con bán mạng đi cũng không đủ.
Về đến nhà, cô bước thật nhanh lên phòng thay đồ. Mở cửa phòng cô giật mình khi thấy Gia Minh đang đứng trước mặt. Miệng cô ú ớ.
- Anh???
- Sao cô không thấy vui khi chồng về à?
- Không.. không có. Thấy bất ngờ!
Anh quay lưng lại bước về phía tủ, cô nhíu mày nhìn thấy vệt máu đang chảy ra từ bả vai của anh. Cô nhanh chóng chạy đến kéo tay kia của anh lại, anh khẽ nhướn mày nhìn cô, cùng khoảnh khắc khuôn mặt hai người chỉ cách nhau vài xen ti mét. Cô đưa tay run run cởi bỏ từng cúc áo sơ mi xám của anh, anh nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô lại. Cô ấp úng nói.
- Anh bị thương? Sao lại để chảy máu thế kia?
Không nói gì thêm nữa, cô lập tức cởi hết cúc áo còn lại của anh mà chẳng ngại ngùng một chút nào. Bả vai áo anh đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu, loang lổ đỏ rực tựa như hoa bỉ ngạn nở rộ. Cô cảm thấy lo lắng, rốt cuộc anh làm sao mà bị thương tới nỗi này.
- Để tôi đi gọi người.
Anh kéo tay cô lại.
- Đừng làm ồn mọi việc. Tôi không muốn ai biết. Chỉ là vết dao nhỏ đâm thôi.
- Mất nhiều máu như vậy mà còn nhỏ được. Mà đúng rồi, trong phòng có hộp thuốc sơ cứu không?
- Có. Ở góc tủ kia.
Cô vội vàng tiến tới mở tủ lấy hộp sơ cứu vết thương. Trước tiên là lau sạch vết máu rồi sát khuẩn, băng bó lại, từng động tác dứt khoát và thành thạo vô cùng. Suốt quá trình đó, anh không hề lên tiếng, cũng không rên rỉ. Chỉ có sắc mặt là tái nhợt hơn hẳn, cảm giác vết thương này đối với anh chưa nhằm nhò gì cả. Nhưng rốt cuộc anh đã đắc tội với ai, sao tưởng anh đang bên Macao cơ mà. Hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cô nhưng cô còn mải lo xử lý vết thương nên cũng không hỏi nhiều. Trong lòng cũng không khỏi khâm phục mức chịu đựng của anh, nếu vào cô khéo cô kêu như chết cha chết mẹ rồi ấy chứ.
Mọi việc xong xuôi cô thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn lên mới thấy Gia Minh đang nhìn mình một cách chăm chú.
- Cánh tay cô lại trầy xước hết thế kia?
- À không sao. Ăn thua gì với anh đâu.
- Cô giỏi leo trèo lắm vào.