Trong một đêm, tin tức Giản Tùy Tâm đại náo hôn phòng Tuần Thiên Tinh, còn khiến Giản Trạch Tây trọng thương liền loan khắp Đông Đàm Đại Lục.
Phản ứng của Sùng Lăng, chứng tỏ Giản Tùy Tâm suy đoán không tồi ----
Hắn căn bản không để chuyện này vào mắt.
Mà Lan Hề, lén lút gạt Sùng Lăng tìm đến Linh Hư Sơn, hình ảnh trước mắt, đâm nhói tim nàng.
Tuy Tuần Thiên Tinh từng nói với nàng, Khinh Hồng và Dụ Tư Dực không chỉ là quan hệ sư đồ đơn thuần, nhưng cảnh tượng phơi bày trước mắt, nội tâm vẫn không nhịn được mà sinh lòng đố kị.
Khinh Hồng đã từng là của nàng.
Ánh mắt căm ghét nhiễu loạn cảm giác, bàn tay Dụ Tư Dực vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng thiếu nữ, tầm mắt chủ ý hướng về gốc cổ thụ xa xa.
Lan Hề, Dụ Tư Dực ngẩn người, không nghĩ tới người này sẽ đến.
Linh Hư Sơn đã đóng, người bình thường không có lệnh bài ắt hẳn không vào được, nghĩ đến, cũng chỉ có người Thượng giới mới có thể trực tiếp xuyên vào.
Dụ Tư Dực nhìn Lan Hề, không lộ ra chút sợ hãi, nhớ tới nàng ta một lần lại một lần phản bội tiểu cô nương, trong con ngươi né qua một tia căm ghét.
Mà Lan Hề, đương nhiên không bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của Dụ Tư Dực.
Một phàm nhân, có tư cách gì mà nhìn nàng như thế?
Nội tâm Lan Hề vốn đố kị, lúc này cơn giận càng cường thịnh, lay người một cái, liền xuất hiện trước cửa nhà trúc, tốc độ nhanh chóng, làm người kinh ngạc.
Dụ Tư Dực chỉ thấy một bóng người cực tốc lao đến, hô hấp trong lúc đó, hấp thụ kình phong, nàng không kịp suy nghĩ, trực tiếp đẩy tiểu cô nương sang một bên, sau đó đưa chưởng đón lấy.
Có điều Lan Hề còn chưa kịp ra tay, mặt đất đã nổ ra một tiếng vang vọng, một con Kỳ Lân bạch sắc từ trên trời giáng xuống, ngăn cản Lan Hề miễn cưỡng đứng cách nhà trúc.
Đây mới là hình dáng thật sự của Kỳ Lân.
Một khi Thụy thú nổi cơn thịnh nộ sẽ hết sức uy lực.
Lan Hề nhìn con vật trước mắt nhìn nàng không có một phần thiện ý, cũng không dám tùy tiện đi tới, tầm mắt xoay một cái, thẳng tắp nhìn về người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ngươi yêu nàng."
Câu nói này, ngày Giản Tùy Tâm tỉnh dậy, nàng đã từng hỏi.
Chỉ có điều, câu trả lời lúc đó không phải là sự thật.
"Phải, ta yêu nàng."
Lần này, thiếu nữ không còn giấu diếm, đứng trước mặt Lan Hề, nắm chặt tay người yêu.
Lan Hề không hiểu, ngàn năm qua đi, tại sao Khinh Hồng vẫn mãi u mê không tỉnh, lưu luyến trần thế, thậm chí sinh tình với phàm nhân!
Thượng giới có cái gì không tốt, làm Thần có cái gì không tốt?!
Bao nhiêu tu sĩ cầu mà không được, trong mắt nàng lại không đáng nhắc tới sao?
Sắc mặt Lan Hề tái nhợt, tuy không muốn thừa nhận, nhưng mỗi một lần Khinh Hồng rời đi, đều giống như đang cười nhạo nàng, cười nhạo tất cả những thứ nàng quan tâm, chỉ là chuyện cười!
"Nàng chỉ là phàm nhân, căn bản không xứng với ngươi!!"
Không xứng?
Đứng trước hai chữ "ái tình", có cái gì là xứng hay không?
Giản Tùy Tâm nghe xong càng cảm thấy nực cười, nàng nghiêng đầu, hỏi ngược lại.
"Nàng không xứng, lẽ nào ngươi xứng sao?"
"Năm lần bảy lượt phản bội ta, há không phải là ngươi?"
"Hiển nhiên ngươi biết trên Thần cốt có Phược Hồn phù, nhưng không hề nói với ta, có phải lần này, ngươi cũng như ngàn năm trước, mở to hai mắt nhìn Sùng Lăng kéo ta về Thượng giới mặc sức dằn vặt?"
"Loại người như ngươi, có tư cách gì để nói xứng hay không?"
"Nguyên nhân đêm qua ta rời Tuần gia, chẳng lẽ ngươi không biết? Theo dõi ta, còn cố tình tìm đến nơi này, rốt cuộc vì cái gì?"
"Yêu? Là yêu sao?"
"Hoặc là, ngươi không cam lòng?"
Thiếu nữ cười lạnh, đâm thủng bí mật Lan Hề ẩn giấu bấy lâu, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Lan Hề lúc này, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nàng không ngờ Giản Tùy Tâm thông minh như vậy, không chỉ phát hiện bùa chú, thậm chí còn đoán ra nàng cũng biết việc này.
Nàng không nói, là vì Sùng Lăng uy hiếp mà thôi!
"Trong mắt ngươi, ta chính là người như vậy?"
Lan Hề trầm mặc một lúc, cuối cùng hạ thấp âm thanh, trả lời.
Thiếu nữ nhìn cặp con ngươi quen thuộc, lại bừng tỉnh cảm giác xa lạ, trầm giọng dẫn lối, nói ra lời trào phúng...
"Vậy ngươi là người thế nào?"
"Ta đoán, ngươi không đem chuyện bùa chú trên Thần cốt nói cho ta, là bởi vì Sùng Lăng uy hiếp."
Giản Tùy Tâm nói ra điều khiến nàng khó xử, Lan Hề lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trong con ngươi nhanh chóng né qua một vệt hào quang.
Có điều nàng còn chưa kịp cao hứng thêm vài giây, câu nói tiếp theo tựa như mũi tên, ngắm chuẩn từng chút đâm thẳng vào trái tim nàng.
"Hắn uy hiếp ngươi, vì vậy, ngươi một lần nữa lựa chọn giống ngàn năm trước --- bán đứng ta, bảo toàn mạng sống, đúng không?"
Bức tường thành Lan Hề giày công xây dựng giờ khắc này sụp đổ, cái gì gọi là vì Khinh Hồng, vì tương lai các nàng ngày đêm kề cận?
Hết thảy nguỵ trang bị vạch trần tại chỗ, Lan Hề cảm thấy lạnh lẽo, thân thể không nhịn được mà run lên.
Thiếu nữ thấy thế, nhấc bước lướt qua Kỳ Lân, đi tới trước mặt nàng, âm thanh vừa đủ hai người nghe thấy.
"Ngươi lấy cái gì để so với Dụ Tư Dực?"
"Ngươi có tư cách gì sánh với nàng?"
"Nàng vì ta, cam tâm tình nguyện tự hủy hồn thú, ngươi có thể làm được sao?"
"Cõi đời này, chỉ có nàng, đáng để ta yêu, mà ái tình, không có cái gọi là xứng hay không xứng."
"Bán thần thì làm sao? Ta yêu nàng, giả như ta là Thần --- ta vẫn yêu nàng."
Những cây nói này, triệt để đánh nát một điểm hy vọng cuối cùng.
Đáng lẽ nàng nên hiểu, kể từ cái ngày nàng bán rẻ Khinh Hồng cho Sùng Lăng, giữa các nàng, vĩnh viễn không có hai chữ "Tương lai".
Nàng yêu Khinh Hồng sao? Có lẽ thực sự là yêu.
Nhưng tình yêu này quá khinh bạc, khinh bạc như một tầng cát mỏng, gió vừa thổi, liền tiêu tan.
Lan Hề ngã vào trầm mặc.
Hai người đứng đó hồi lâu, cuối cùng nàng khôi phục lý trí, thời khắc xoay lưng rời đi, chỉ để lại một câu nói.
Vừa giống như có lòng nhắc nhở, vừa như lời cảnh cáo trước ngày tận thế.
"Nếu yêu nàng, ta khuyên ngươi không nên ở bên cạnh nàng."
Một câu nói đơn giản, tin tức ẩn chứa chỉ có một ---
Sùng Lăng, muốn ra tay với Dụ gia.
Thiếu nữ nhất thời sững sờ tại chỗ, cho đến khi bóng lưng Lan Hề biến mất, nàng mới khôi phục tỉnh táo.
Thân là Thượng giới chi chủ, nhưng tâm địa Sùng Lăng không giống như lời thế nhân lưu truyền, để đạt được mục đích, hắn không ngại tổn thương Dụ gia.
Chỉ sợ Phược Hồn phù chưa tiêu trừ, hắn đã đi trước một bước.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một trận buồn khổ, tu vi hiện tại của nàng, đối đầu với Sùng Lăng, kỳ thực không có bao nhiêu phần thắng, nếu lúc đó hắn dùng tính mạng tất cả người Dụ gia để uy hiếp, chỉ e...
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn hảo hảo bảo vệ Dụ gia, chỉ có duy nhất một cách, nàng phải phế bỏ bùa chú trước khi Sùng Lăng phát hiện, sau đó lên kế hoạch giết hắn!
Thiếu nữ còn đang buồn phiền không biết làm thế nào tiêu diệt Sùng Lăng, Dụ Tư Dực đã lặng lẽ đi tới.
Cuộc đối thoại giữa tiểu cô nương và Lan Hề, nàng vẫn chưa biết nội dung trong đó, Dụ Tư Dực có chút bận tâm.
"Làm sao?"
Thanh âm ôn nhu, giống như dòng suối dọc theo hô hấp chảy vào nội tâm, nháy mắt, Giản Tùy Tâm ung dung rời khỏi phiền muộn.
Nàng không muốn Dụ Tư Dực biết lời cảnh báo của Lan Hề, không muốn nàng lo lắng.
Nhưng sự việc liên quan đến Dụ gia, nàng xoắn xuýt mội hồi, đành đem ưu phiền trong lòng nói ra.
"Lan Hề nói, Sùng Lăng muốn động thủ với Dụ gia..."
Lời vừa dứt, sắc mặt Dụ Tư Dực chuyển biến nghiêm nghị, không còn gặp lại từ tốn.
Chuyện này, thật ra nàng đã sớm đoán được.
Lan Hề biết mối quan hệ giữa nàng và A Giản, Sùng Lăng lẽ nào không biết?sở dĩ hắn chưa ra tay, bất quá chỉ là giữ lại con át chủ bài.
Một khi A Giản tiêu trừ bùa chú trên thần cốt, chỉ sợ hắn liền xoá sổ Dụ gia, áp chế A Giản...
Suy nghĩ qua đi, trong lòng các nàng cùng nghĩ về một hướng ---
Thay vì ngồi ở đây chờ đợi, không bằng chủ động xuất kích.
Ngược lại, Sùng Lăng không thể gây tổn thương cho A Giản.
"Không vội, chúng ta vẫn còn thời gian, đợi đến khi bùa chú sắp bị hoá giải, sẽ nghĩ ra hướng giải quyết." Dụ Tư Dực không nỡ nhìn tiều cô nương ưu sầu, lên tiếng an ủi: "Không cần ngồi một chỗ chờ hắn động thủ, chúng ta hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế, đừng quên, nàng mới chính là người Thiên Đạo lựa chọn."
Được người mình yêu ôn nhu cổ vũ, dũng khí tăng lên trăm vạn lần, thiếu nữ nhìn nụ cười trên môi của Dụ Tư Dực, đột nhiên không còn sợ hãi.
Đúng vậy, có gì phải sợ cơ chứ?
Sùng Lăng tu vi cao đến đâu, không phải chẳng thể động tay động chân với nàng sao?
Nghĩ vậy, Giản Tùy Tâm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ, cái chết trước đây, đả kích quá lớn.
"Ta hiểu! Cái này gọi là --- đổi bị động thành chủ động, tiên phát chế nhân, có đúng không?"
"Ừm."
Dụ Tư Dực gật đầu theo tiếng, ánh mắt nhìn thiếu nữ càng ôn nhu, thời điểm này, nàng và tiểu cô nương tâm linh tương thông.
Các nàng còn đang lên kế hoạch cụ thể, sẽ hành động như thế nào, Kỳ Lân đứng một bên mất kiên nhẫn, thấy chủ nhân không đề cập đến mình, nó run run thân thể, biến thành nắm trắng bạch ngọc.
Phốc một tiếng, bay thẳng vào lòng thiếu nữ.
Lời chủ nhân nói vừa rồi, nó thu hết vào tai, giống như muốn đi đánh nhau, việc này, nó am hiểu nhất, tính ra, từ khi Thiên Địa sơ khai, chưa có ai được nó xem là đối thủ!
"Gào gừ..." Ta rất rất lợi hại!
"Gào gừ ô..." Không ai có thể đánh bại ta!
Tiểu Kỳ Lân kêu to hai tiếng, chỉ tiếc, không người nào hiểu nó muốn nói cái gì.
Thiếu nữ cho rằng có chỗ nào làm nó không thoải mái, liền đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Kỳ Lân bị hầu hạ, càng hạ quyết tâm, nó quyết định giúp chủ nhân đánh nhau, hơn nữa nhất định phải đánh thắng!
Nữ nhân vừa rồi, quá yếu, chỉ cần một cước, nó liền giẫm chết nàng.
"Làm sao vậy?"
Con vật nhỏ nằm trong lòng, mắt hơi híp híp, miệng thỉnh thoảng gào gừ gào gừ kêu to vài tiếng, Giản Tùy Tâm hơi lo lắng, lông mày nhíu vào một chỗ.
Nói thế nào, đây là lần đầu Kỳ Lân khôi phục nguyên hình, chẳng lẽ lưu lại di chứng? Bằng không, sao cứ mãi làm nũng kêu to? Dụ Tư Dực đưa tay sờ đầu tiểu Kỳ Lân, khẽ cười suy đoán.
"Nó thật giống...Có lời muốn nói với nàng."
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết nói cái gì, cho đại gia chúc mừng năm mới đi