Bạch Ngọc nằm chơi vơi dưới ánh
trăng, bốc ra một đạo ánh sáng mờ nhạt.
Thiếu nữ ngồi trên đất, máu tươi chậm rãi chảy ra từ thái dương.
"Ta không đi ---"
Tiếng khóc yếu ớt nức nở từ yết hầu lan ra, thiếu nữ đưa tay nhặt lấy vòng ngọc, một lần nữa bước tới bên giường, lần này, nàng không màng Dụ Tư Dực khước từ thế nào, trực tiếp nhào vào lồng ngực nữ nhân.
Tình cảnh ban ngày, ghim sâu vào lòng Dụ Tư Dực, hôm trước Ngộ Trúc kể hết mọi chuyện, nàng đã nhận ra quan hệ của Khinh Hồng và Lan Hề không đơn thuần.
Hôm nay gặp mặt, hết thảy suy đoán đều được chứng thực.
Rõ ràng thâm tình không rời, tại sao còn quay lại?
Thời khắc này, con ngươi đau rát, giống như gió cuốn cát vào tròng mắt, viền mắt liền đỏ.
Cơ thể trong lòng hơi rung động, nàng có chút không nỡ, nhưng vẫn đưa tay đẩy người ra.
Từ chối không một câu nói, càng đả thương sâu sắc hơn bất cứ thứ gì.
Giản Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ nhìn người yêu, đáy mắt hết thảy là thương tâm và khiếp sợ.
Chỉ chốc lát sau, một viên thủy châu êm dịu nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng không có tư cách thương tâm, cũng không có tư cách khổ sở, tất cả những thứ này đều là nàng gieo gió gặp bão, không trách Dụ Tư Dực.
"Xin lỗi."
Vẫn là câu xin lỗi như cũ, thiếu nữ nói xong liền đứng lên, trước khi rời đi, cẩn thận đặt bạch ngọc lên bàn, chỉ để lại đằng sau một bóng lưng cô tịch.
Dụ Tư Dực nhìn nàng rời đi, trong lòng khó chịu, một câu nói cũng không nói ra được.
Mấy ngày này, hao tổn tâm tư lấy lòng Lan Hề thật không uổng phí, Giản Tùy Tâm đã lấy lại thần cốt, tối nay nàng tới Dụ gia, chỉ muốn nhìn Dụ Tư Dực một cái, không nghĩ sẽ lưu lại, nhưng nào ngờ lại bị người kia đánh đuổi, tâm tình không thể tốt.
Nhớ lại mấy canh giờ trước, sau khi Dụ Tư Dực rời đi, Tuần Thiên Tinh nở nụ cười đắc ý, khiến cõi lòng nàng giăng đầy thù hận, nàng xuất hiện lần nữa, thì đã đứng trước cửa lớn Tuần gia.
Hai gia tộc lớn liên hôn, đương nhiên hỷ tiệc rất náo nhiệt, long trọng.
Dù đã qua giờ Tý, đại sảnh vẫn nườm nượp khách khứa ra vào, uống rượu tán gẫu.
Hồng tiên quấn trên eo, thân mặc hắc y, mái tóc đen dài bay lượn theo gió, giống như Thần linh giáng lâm, lãnh khốc mà vô tình.
Cánh cửa theo động tác của nàng chầm chậm mở ra, bóng đêm đã sâu, ngoại trừ những kẻ nghiện rượu, nơi này không còn người khác.
Âm thanh kẽo kẹt quỷ dị, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thiếu nữ đứng trước cửa, sắc mặt âm trầm, con mắt ửng hồng, quanh thân nồng nặc sát khí.
Một người trong số đó nhận ra, biết nàng là Tiên quân Thượng giới, khách quý đến nhà, lập tức tiến lên nghênh tiếp.
"Khinh Hồng Tiên quân trở về a..."
Hạ nhân cười xởi lởi nịnh nọt, khom người đẩy cửa ra, chủ động dẫn đường.
Hai chữ "Tiên quân", theo gió lọt vào vành tai khách nhân, nhất thời khiến tất cả đứng yên tại chỗ, tầm mắt dán chặt lên người thiếu nữ.
Trước khi đến đây, bọn họ nghe nói Tuần gia có một Đại nhân vật tham gia tiệc rượu, không chỉ chữa lành thân thể cho Tuần Thiên Tinh, còn muốn giúp Tuần Phong Diểu phi thăng.
Thử hỏi ngoại trừ người Thượng giới, thế gian còn ai có năng lực lớn như vậy?
Lời đồn vang xa, Tiên quân Thượng giới hạ phàm, tìm tân tu sĩ phi thăng, từ lúc cử hành đại hôn mọi người đều thất vọng, vì chưa từng nhìn thấy vị Tiên quân trong truyền thuyết, giờ đây nghe thấy hai chữ "Tiên quân", hết thảy rạo rực hưng phấn.
Thiếu nữ này dáng dấp tú lệ, sâu thẳm ẩn hiện tức giận, quanh thân tràn ngập một luồng ý lạnh cùng sát khí, so với lời đồn về Tiên quân Thượng giới thật không tương xứng.
Đám tu sĩ bạo gan muốn tiến đến kết giao, nhưng không ai thực sự dám bước đến, chỉ trơ mắt nhìn nàng tiến lên.
"Tiên quân muốn đi đâu a? Lúc nãy Lan Hề Tiên quân tìm ngài..."
Hạ nhân lải nhải bên tai, Giản Tùy Tâm liếc mắt nhìn hắn, khiến hắn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, không dám nói thêm một câu.
Hạ nhân nối gót theo sau, chỉ thấy thiếu nữ một đường hướng về gian phòng Tuần Thiên Tinh, mới e dè nhắc nhở.
"Tiên quân, đó là tân phòng của tiểu thư nhà ta, hiện tại có vẻ không thích hợp?"
Đâu chỉ là không thích hợp, quả thực không đúng lễ nghi.
Nghi thức đại hôn vừa kết thúc, hai người vừa vào tân phòng không lâu, chính sự bên trong thực khó nói, nhưng thân phận "Tiên quân" đám hạ nhân không dám to gan ngăn trở, chỉ có thể khuyên bảo.
"Tiên quân, Tiên quân, dừng lại đi, Lan Hề Tiên quân còn đang đợi ngài!"
Hạ nhân thấy thiếu nữ không quan tâm, càng sốt ruột, hoảng loạn muốn ngăn cản nhưng không dám, một câu nối tiếp một câu mong nàng dừng lại, có điều, lời thỉnh cầu không hề có một chút tác dụng.
Chung quanh tân phòng, không ai canh gác.
Giản Tùy Tâm thông suốt một đường, trực tiếp xuyên qua viện, đi tới trước cửa phòng Tuần Thiên Tinh.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, nghĩ đến hai người tạm thời còn chưa ngủ.
Chợt thanh âm nam nữ từ cửa sổ truyền ra, ngữ điệu đậm tình mật ý, thật khiến người nghe sinh lòng hâm mộ.
"Tiên quân, ngài không thể vào a!"
Người kia thấy không ngăn được, liều lĩnh đưa thân thể chắn trước cửa phòng, hai tay thẳng tắp dang ra, không cho thiếu nữ đẩy cửa đi vào.
"Cút ngay!"
Giản Tùy Tâm thấp giọng quát một tiếng, hai mắt căm tức rơi vào thân thể nam tử trước người, chưa chờ hắn phản ứng, một cước đá thẳng vào bụng hắn, cửa phòng theo đó mở ra.
Trong phòng, một nam một nữ tay nâng chén rượu, muốn uống một chung giao bôi.
Có điều động tác này cùng lúc bị tiếng vang đánh gãy.
Tuần thiên Tinh không ngờ Giản Tùy Tâm sẽ tìm đến đây, ánh mắt nghi hoặc, không đợi người đi vào, nàng đã chủ động nghênh đón.
"Khinh Hồng Tiên quân không biết có chuyện gì?"
Lời chưa dứt, tân lang quân - Nhị ca trên danh nghĩa, Giản Trạch Tây cũng đứng lên.
Thiếu nữ nhìn cặp tân lang tân nương trước mắt, treo lên một nụ cười lạnh.
"Ngươi, ngay cả mối quan hệ thật sự giữa ta và Dụ Tư Dực cũng đoán ra, tối nay vì sao ta tới đây, không lẽ ngươi không biết?"
Âm thanh thiếu nữ nương theo nụ cười hạ xuống, Tuần Thiên Tinh nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
"Tiên quân đang nói cái gì, Thiên Tinh nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu?"
Thiếu nữ bước từng bước, áp sát nữ nhân, sát ý quanh thân ngày càng nặng, đôi mắt sáng như sao gắt gao nhìn tân nương tử, giống như thanh kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm thủng nàng ta.
Mấy ngày nay bên cạnh Lan Hề, tuy Giản Tùy Tâm làm bộ thâm tình, nhưng hai người lúc nào cũng duy trì khoảng cách, chưa từng có bất kì cử chỉ thân mật nào, hôm nay Dụ Tư Dực lại đây, Lan Hề một mực muốn nắm tay, bày ra tư thái thân mật, làm như, đánh dấu chủ quyền!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một khả năng, có kẻ đứng sau lưng nói ra mối quan hệ giữa nàng và Dụ Tư Dực cho Lan Hề biết, mà kẻ này, ngoại trừ Tuần Thiên Tinh còn có thể là ai?!
Dụ Tư Dực vừa đến, nàng liền cố ý báo cho Lan Hề, quả thật người qua đường cũng có thể nhìn ra chân tướng.
Giản Tùy Tâm càng nghĩ, tức giận trong lòng càng thịnh, trực tiếp cất bước tiến lên, đưa tay nắm lấy yết hầu Tuần Thiên Tinh, dán chặt người lên tường.
"Hôm nay Dụ Tư Dực ngậm đắng, ngươi rất đắc ý sao?"
Thiếu nữ nói một chữ, khí lực trong tay nặng thêm một phần, hô hấp trì hoãn, chớp mắt khuôn mặt Tuần Thiên Tinh đỏ chót.
"Nếu ngươi biết mối quan hệ thật sự giữa chúng ta, vì sao còn không biết sợ?"
"Ta không có, không có..."
Tuần Thiên Tinh giãy giụa lắc đầu, vẻ mặt thống khổ.
Đối với sự việc mười năm trước, nàng và Tuần Diên đem tất cả đổ lên đầu Dụ Tư Dực, nàng oán hận Dụ Tư Dực tình nguyện tự hủy hồn thú để cắt đứt con đường tu hành của nàng, nàng đố kị, đố kị Dụ Tư Dực từng có một Kim Hoàng nay lại sở hữu Chu Tước, nàng uất ức, uất ức Thiên đạo bất công, dành tất cả điều tốt đẹp nhất cho Dụ Tư Dực!
Vì lẽ đó, Dụ Tư Dực vừa đến, nàng liền lên kế hoạch, mượn tay Lan Hề chèn ép, làm nhục nữ nhân nàng ghi hận một đời.
Nhưng Tuần Thiên Tinh không nghĩ tới, Khinh Hồng quan tâm Dụ Tư Dực như thế, đêm khuya xông vào tân phòng, không chút lưu tình động thủ với nàng!
Tại sao, tại sao trong lòng hết thảy mọi người đều chỉ có Dụ Tư Dực?!
Tuần Thiên Tinh vừa uất vừa hận, nước mắt từng giọt chảy xuống.
"Còn dám nói không có."
Thiếu nữ cười lạnh, một lần nữa tăng thêm khí lực.
Tên hạ nhân đứng bên cạnh bị doạ sợ đến tè ra quần, xông ra ngoài.
Cho tới Giản Trạch Tây, đã sớm thử gọi Chúc Long đi ra, tiếc thay không thành công dù chỉ một lần.
Người bị uy hiếp lúc này, nói thế nào cũng là tân nương tử của hắn, cuối cùng không cách nào nhìn tiếp, tuy biết năng lực có hạn không phải đối thủ của vị Tiên quân trước mắt, nhưng vẫn bất đắc dĩ niệm khẩu quyết, một chưởng tầng tầng vỗ tới thiếu nữ.
Giản Tùy Tâm từ lâu đã đoán được hắn sẽ xuất thủ.
Kiếp trước nàng nhiều lần giao đấu với Giản gia, hiểu thấu đáo kẽ hở trong công pháp của bọn họ, bộ chưởng pháp này tên là Khu Ma Trảm, tổng cộng mười tầng, chưởng phong trộn lẫn khí tức bạo ngược của rồng, hết sức lợi hại, một khi lạc trên thân thể, kình phong lập tức luồn vào lỗ chân lông, dằn vặt con mồi đau đến chết.
Tu vi Giản Trạch Tây không cao lắm, Khu Ma Trảm tu luyện đến tầng thứ chín, nếu dùng để đối phó với người bình thường, cũng có chút uy thế, có điều đối mặt với Thần cốt, liền như một trận gió nhẹ không thổi đến nơi đến chốn, căn bản không đáng nhắc tới.
Giản Tùy Tâm đứng đó, trực tiếp dùng thân thể đón lấy chưởng này.
Giản Trạch Tây mừng thầm may mắn, mãi đến khi thấy thiếu nữ bình yên vô sự, mới nhận ra sự tình không ổn, muốn xoay người chạy trốn nhưng không còn cơ hội.
Giản Tùy Tâm phất tay, hướng về phía hắn hạ xuống một chưởng, đánh hắn văng ra cửa sổ---
Một chưởng này, lại là mười tầng Khu Ma Trảm!
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là, luồng kình phong xâm nhập trong cơ thể hắn mang khí tức Chúc Long, âm lãnh mạnh mẽ, tuyệt đối không phải khí tức linh thú, trái lại, cực kỳ giống Chúc Long thất lạc bấy lâu!
Đau đớn lan toả toàn thân, trước
khi ngất đi Giản Trạch Tây minh bạch, vì sao hắn không cách nào triệu hồn thú.
Bởi vì bên trong thiếu nữ, ẩn chứa Chúc Long chi chủ lưu lạc bên ngoài!
Giản Trạch Tây bị đánh cho ngất xỉu, một chưởng Giản Tùy Tâm hạ xuống không có ý đoạt mạng nhưng cũng không nhẹ, chỉ sợ tịnh dưỡng hơn nửa tháng, hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Tình thế lúc này chỉ còn nàng và Giản Tùy Tâm, Tuần Thiên Tinh cuối cùng rơi vào hoảng loạn, nàng liều mạng giãy giụa muốn mở miệng, lại khiến nữ nhân kia nắm chặt cổ họng, dùng thêm nhiều sức.
Thiếu nữ nhìn Tuần Thiên Tinh thống khổ, vẻ mặt tựa như đang thưởng thức, lại giống như thương hại một con chuột sắp bị người đánh chết.
Chốc lát sau, khoé miệng Giản Tùy Tâm cong lên, nhẹ nhàng cười cười.
"Không ai có thể cứu ngươi."
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn thấy đại gia bình luận, nói như thế nào đây, đối với nhân vật, mỗi người có mỗi người lý giải
Nhưng cũng hi vọng đại gia có thể đứng ở Tiểu Giản góc độ suy tính một chút
Tiểu Giản kỳ thực đã đoán được kiếp trước cái chết của mình, là Sùng Lăng ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa đời này hướng đi, cũng dần dần cùng kiếp trước trùng điệp, Sùng Lăng biết nàng không chết, đã hạ phàm đến gϊếŧ nàng
Chúng ta đều là Thượng đế thị giác, biết Tiểu Giản là thiên chọn người, thế nhưng Tiểu Giản bản thân cũng không biết, hơn nữa coi như biết rồi cũng vô dụng, nên thời điểm chết còn phải chết, lại như một đời trước như thế, hết thảy đều là Thiên đạo an bài xong, Tiểu Giản chỉ có thể dùng nàng biện pháp của chính mình đi cùng Sùng Lăng đối kháng, nắm không hoàn hồn cốt, tu vi vĩnh viễn bị cầm cố tại Viên Mãn cảnh nội, như thế nào cùng Sùng Lăng đấu
Cho tới cùng Lan Hề dắt tay thân mật, đều là Tuần Thiên Tinh giở trò quỷ thôi
Có độc giả nói Tiểu Giản là cảm tình tên lừa đảo, loại hành vi này cùng Lan Hề không có khác nhau
Làm sao sẽ không có khác nhau đây?
Khi đó Tiểu Giản là chân tâm yêu thích Lan Hề, Tiểu Giản người này, một khi thích, chính là toàn tâm toàn ý vì đối phương trả giá, mà Lan Hề đối với Tiểu Giản yêu thích nhưng có sở bảo lưu, đã từng Lan Hề là như vậy, hiện tại Lan Hề vẫn là như vậy, Dụ cùng Tiểu Giản có thể lẫn nhau vì đối phương dâng ra sinh mệnh, mà phản bội quá Tiểu Giản Lan Hề, các ngươi cảm thấy nàng có thể làm đến nước này ư
Nói đơn giản:
Lan Hề là tại Tiểu Giản chân tâm yêu thích chính mình cơ sở trên phản bội Tiểu Giản
Mà Tiểu Giản, nhưng là tại Lan Hề không có thật sự yêu thích chính mình cơ sở trên lừa dối Lan Hề
Chung quy là có một ít khác nhau 8
Sắp xong xuôi rồi! Cảm tạ theo đuổi tới đây độc giả! Các ngươi đều là tiểu thiên sứ!