Tiểu tước nhi còn chưa mở mắt đã bị chủ nhân gọi ra khỏi cơ thể.
Đầu đỏ rực, trán thấu sương trắng, quanh thân có nhiệt khí lưu chuyển, đuôi dài tản rộng, hai cánh vung lên dễ dàng thiêu cháy những thứ phía trước.
Đây, chính là Chu Tước trong truyền thuyết.
Tất cả những người có mặt lâm vào sững sờ.
Dụ Văn Kỳ đi nhiều hiểu rộng, lúc này hai mắt ươn ướt, khoé môi tự động thốt lên mấy tiếng "Tốt, tốt", Phùng Kha đứng bên cạnh, vẻ mặt kích động hài lòng.
Vốn tưởng là hoạ, không ngờ lại là Đại phúc.
Trong đầu hết thảy mọi người nảy ra cùng một ý nghĩ --- Thiên che chở Dụ gia, riêng Dụ Tư Dực trên mặt tụ tập ưu lo, chưa từng mảy may lộ ý cười.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Thần Hoàng dập tắt, Chu Tước giáng lâm?
Còn nhớ trước đó, Giản Tùy Tâm nhiều lần thúc giục nàng tới U Minh, Dụ Tư Dực bất an.
Quá nhiều việc phát sinh trong bốn chín ngày ngắn ngủi.
Ngộ Trúc đoán không sai, khí tức Chúc Long xuất hiện, Giản gia nhấc lên sóng lớn, Giản lão gia phái toàn bộ đệ tử ra ngoài tìm kiếm vị hậu nhân lưu lạc.
Cũng chính vì điều này, Dụ Tư Dực mới mơ hồ đoán ra, vì sao Chu Tước chọn nàng.
Giản gia luôn cho rằng, nữ tử kế thừa Chúc Long là điềm báo đại hung, nhất định cô nương ngốc thức tỉnh Chúc Long, dẫn dụ Chu Tước xông vào U Minh.
Ngực trái đau đớn, trái tim như có bàn tay vô hình bóp nát, cảm giác chua xót tràn ra, viền mắt Dụ Tư Dực ửng đỏ.
Trên đời lại có người ngu ngốc như vậy, trong lòng chỉ có người mình yêu, ngay cả sinh mệnh cũng không màng.
Nghĩ đến đây, Dụ Tư Dực càng muốn gặp lại Giản Tùy Tâm.
Nàng không thể tiếp tục chờ đợi, bèn tìm tung tích Ngộ Trúc, một nơi quen thuộc --- bí cảnh Đỉnh Thiên.
Sao lại ở chỗ này?
Dụ Tư Dực đứng bên rìa Hài Đảo, nàng muốn đi tới nhưng không thể.
Muốn vào bí cảnh, còn có lối đi khác, có điều ngoại trừ Ngộ Trúc thì không còn ai biết.
"Ngộ Trúc ---"
Chẳng biết vì sao, nội tâm vung lên một trận buồn bực, trước khi rời nhà, Dụ Tư Dực tưởng rằng tiểu cô nương sợ Giản gia phát hiện nên mới lẩn trốn, mãi đến khi phát hiện Ngộ Trúc đang ở bí cảnh, mới minh bạch sự tình không hề đơn giản.
"Ngộ Trúc ---"
Gọi vài tiếng liên tiếp, đều không có ai trả lời, liên kết giữa nàng và linh sủng mách bảo, Ngộ Trúc đang ở ngay đây.
"Ra đây."
Không ai lên tiếng, Dụ Tư Dực càng lo lắng.
Mặt mày trầm xuống, nữ nhân đưa tay điểm một cái, làn nước theo động tác của nàng bắn lên, sóng lớn lay động Động Phủ dưới biển.
"Ra đây ngay!"
Thiết nghĩ, lần này nàng thật sự nổi giận.
Linh xà cuộn tròn thân thể ẩn náu trong sơn động, không dám nhúc nhích, vừa lúc này ngoài biển rót vào một luồng lực cực lớn, nàng miễn cưỡng hoá thành hình người.
"Ra đây, đừng để ta nói đến lần thứ ba!"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa, cuối cùng Ngộ Trúc không thể làm ngơ, bước hai bước, loáng một cái đã biến mất, khi xuất hiện thì đã đứng trước mặt chủ nhân.
"Chịu hiện thân rồi sao?"
Dụ Tư Dực lạnh lùng lên tiếng, tầm mắt hướng về phía sau lưng nữ tử hồng y, quả nhiên không một bóng người.
Nội tâm thoáng trầm trọng, sắc mặt mau chóng kém đi mấy phần.
Mà Ngộ Trúc vẫn cúi đầu không nói, cũng không biết nàng tự trách hay sợ hãi.
"Nàng đang ở đâu?"
Dụ Tư Dực không muốn phí lời, cứng rắn lên tiếng gặng hỏi.
Hàn ý vây quanh linh xà, chưa chờ nàng lên tiếng, lạnh lẽo liền chồng lên tầng tầng, khiến nàng càng rụt rè, không dám đáp lại.
Nàng phụ lòng mọi người, lạc mất Giản Tùy Tâm.
Ngộ Trúc trầm mặc, Dụ Tư Dực càng nôn nóng, thở dài, sau cùng thả nhẹ ngữ khí, nói.
"Ngươi biết những gì hãy nói hết, ta sẽ không trách ngươi."
"Ta cũng không biết nàng ở đâu...Hôm đó, hôm đó sau khi rời Dụ gia, nàng không cho ta đi theo, ta không yên lòng, làm bộ đồng ý, theo nàng đến Tuyết Sơn..."
Ngộ Trúc ấp úng tường thuật những chuyện xảy ra vào ngày đó, nghẹn ngào, nói.
"Cho đến khi ta đến đỉnh Tuyết Sơn, đã không còn thấy hình bóng của nàng, nàng nhảy vào núi lửa dẫn dụ Chu Tước, Kỳ Lân trong người, ta vốn nghĩ nàng sẽ bình an, thậm chí có thể rời khỏi U Minh trước ngươi, nào ngờ đợi mấy chục ngày, vẫn không thấy nàng xuất hiện..."
Thật giống như, tan biến trên cõi đời.
Câu này, Ngộ Trúc không dám nói ra, dứt lời, nàng đưa mắt nhìn nữ nhân băng lãnh, viền mắt càng đỏ.
"Xin lỗi..."
Nếu ngày đó nàng dũng cảm thêm một chút, cùng ân nhân nhảy vào biển lửa, có lẽ sẽ không lạc mất nàng!
"Đây không phải lỗi của ngươi."
Mắt phượng khép hờ, trong lòng kéo đến một mảnh cảm giác mát mẻ, nghe Ngộ Trúc nói xong, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh.
"Ngày đó, ta nên cùng nàng nhảy vào núi lửa..."
Ngộ Trúc hổ thẹn, giọng nói khẽ run, hai tay đan chặt vào nhau, không dám nhìn Dụ Tư Dực.
"Nói bậy! Hoả U Minh không phải vật tầm thường, nếu ngươi nhảy xuống, chỉ e lập tức hoá thành tro."
Ngộ Trúc là Yêu thú, đương nhiên không có linh thú hộ thể, nhảy vào núi lửa, chỉ còn con đường chết, dù lo lắng, Dụ Tư Dực cũng không thể đổ việc này lên đầu nàng, cho nên lập tức lên tiếng răn dạy, không để nàng có cơ hội phát triển tư tưởng này.
"Bây giờ phải làm thế nào?"
Con ngươi ửng hồng, nàng lo sợ ân nhân xảy ra chuyện, nhìn qua còn lo lắng hơn cả Dụ Tư Dực, Ngộ Trúc xoay chuyển ánh mắt.
"Ngươi và nàng không phải có nhân duyên tuyến sao?!"
Hồng tuyến trời định, còn chặt chẽ hơn vạn lần khế ước linh sủng.
Dụ Tư Dực run lên, không đáp lời.
Nàng đã sớm nghĩ đến nhân duyên tuyến, nhưng bất luận nàng gọi tên người yêu thế nào, hồng tuyến vẫn chưa từng xuất hiện, ngay cả Thông Thiên kính cũng không tìm ra tung tích.
Tình huống này, chỉ có một khả năng, Giản Tùy Tâm cố ý ẩn giấu hồng tuyến, nàng không muốn Dụ Tư Dực tìm đến.
Dụ Tư Dực mặt mày vi liễm, đôi bàn tay ẩn trong tay áo nắm chặt, cổ tay trơn bóng không vương một vật.
"Nàng cố ý ẩn hồng tuyến."
Âm thanh vắng lặng, ngữ điệu bất đắc dĩ, mắt phượng loé lên thương cảm.
Làm như sợ Ngộ Trúc không tin, Dụ Tư Dực trực tiếp vén tay áo bào, nhẹ nhàng gọi "A Giản".
Tình ý lẫn yêu thương hết thảy giấu trong hai chữ này.
Ngộ Trúc nhìn hình ảnh trước mắt, thoáng chốc không nói gì.
Dụ Tư Dực triệt để bình tĩnh trở lại, nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có một nơi tiểu cô nương có thể ẩn náu.
"Đi thôi, theo ta đến U Minh một chuyến."
Bên nhau hai đời, Dụ Tư Dực hiểu quá rõ về Giản Tùy Tâm.
Người này, chỉ khi rơi vào ái tình, mới mất đi lý trí, nhưng tình huống này khiến nàng không nghĩ ra, tại sao tiểu cô nương đột nhiên rời đi.
Có lẽ, đáp án nằm ở bên dưới núi lửa.
Mắt phượng khép hờ, mở ra lần nữa, trong coi ngươi là một mảng thanh minh.
Dụ Tư Dực xoay người rời đi, để lại phía sau bóng lưng uyển chuyển.
Linh xà si ngốc chốc lát, lát sau mới lấy lại tinh thần đi theo.
Chu Tước giáng thế ở U Minh, theo một ý nghĩa nào đó vực sâu chính là nguồn gốc, hiện tại Dụ Tư Dực không cần vảy rồng hộ tâm, cũng có thể tự do ra vào núi lửa.
Ngộ Trúc đứng trên miệng núi, nhìn nữ nhân không do dự nhảy xuống, giờ phút này, nàng chợt hiểu --- thế nào là yêu, thế nào là ái tình.
Bên trong U Minh, ánh lửa đỏ rực, trên vách đá phản quang tia sáng xanh biếc chói mắt, hấp dẫn ánh nhìn Dụ Tư Dực.
Đây là Lục Châu thạch nàng từng đưa cho tiểu cô nương.
Quả nhiên, quả nhiên!
Nội tâm thất lạc trong nháy mắt tan biến, hết thảy lo lắng đều tiêu tán.
Nàng đoán không sai, A Giản sẽ không rời đi mà không lời từ biệt, tiểu cô nương tin tưởng nàng thế nào, mới tín nhiệm nàng nhất định sẽ nhảy vào U Minh một lần nữa...
Dụ Tư Dực chậm rãi hướng đến nơi phát ra ánh sáng ngọc thạch, đến gần thì phát hiện bên dưới có một tờ giấy, linh khí bao trùm, mặc dù đã đặt ở vực sâu mấy ngày, vẫn bằng phẳng không nhăn.
Dụ Tư Dực nắm lục thạch trong tay, ghé mắt vào tờ giấy sát một chút, mới nhìn rõ hàng chữ trên đó ---
Thiên Môn lại mở ra, Ngộ Trúc biết ta đi đâu.
Dụ Tư Dực nghi hoặc, khẽ cau mày, đầu ngón tay vô tình chạm vào tờ giấy, linh khí tức khắc phá nát, lá thư lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.
Lúc nãy nàng tán gẫu với Ngộ Trúc, cảm thấy Ngộ Trúc cũng không biết hơn nàng bao nhiêu, nhưng A Giản nói...Ngộ Trúc biết cái gì.
Dụ Tư Dực không dám tự tiện suy đoán, biết chắc Ngộ Trúc sẽ không lừa gạt nàng, mũi chân điểm nhẹ trên vách, dùng lực thoát ra.
Mà Ngộ Trúc đứng đợi, đã bắt đầu sốt ruột.
Lục Châu Thạch bị lửa U Minh nướng mấy ngày, nắm trong lòng bàn tay nóng bỏng, dù vậy Dụ Tư Dực không nỡ buông ra.
"Phát hiện được gì không?"
Linh xà bất an, trên trán lấm tấm mồ hôi, Dụ Tư Dực nhìn biểu tình này, trên mặt càng nghi hoặc.
"A Giản để lại tin, nàng nói, ngươi biết nàng đang ở đâu."
Dụ Tư Dực xoè bàn tay, để lộ Ngọc Thạch.
Dưới ánh mặt trời, bảo thạch càng minh diễm mỹ lệ, toả lục quang nhàn nhạt.
"Ta?"
Lần này, đến lượt Ngộ Trúc lâm vào bối rối, nhận ra, Giản Tùy Tâm biết rõ nàng luôn theo sau.
Nhưng muốn biết ân nhân đi đến nơi nào, nàng thật sự không có manh mối.
Nhìn vẻ mặt linh xà, rất rõ ràng là cái gì cũng không biết, Dụ Tư Dực thu hồi bình tĩnh, đọc rõ từng chữ nội dung bức thư.
"Thiên Môn lại mở ra, A Giản sẽ đi đâu? Ngươi có biết?"
Thiên Môn mở ra lần nữa, ân nhân sẽ đi đâu?
Lồng ngực Ngộ Trúc nhảy một cái, trong đầu nảy ra một suy đoán, ngay cả nàng cũng không dám tin.
Cặp mắt đỏ câu người trừng lớn, nhìn về phía đối diện, nói.
"Nàng, nàng đi Thượng giới!"
Từ "Đi" này, tựa hồ không thích hợp, linh xà ý thức được điểm ấy, lập tức bồi thêm một câu, cắn môi lắc đầu.
"Không --- nàng hồi Thượng giới..."
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nên... Không có ngược... Tiểu Giản, không, phải nói Khinh Hồng, muốn phản công vui vẻ
Chờ mong 8 ha ha ha ha (Ngược lại ta rất chờ mong)
Ngày hôm nay nhìn thấy một câu nói: Chờ thu gom chờ bình luận tác giả lại như thâm cung bên trong khí phụ
Thật sự tốt hình tượng A ha ha ha ha vì lẽ đó các ngươi không đành lòng xem ta làm khí phụ 8(Buồn cười)