Tuy thiếu nữ nói "Nhớ rồi", nhưng trên thực tế đã có kế hoạch trong lòng.
"Giản Khắc Nam đả thương nàng?"
Đối mặt với câu hỏi của Giản Tùy Tâm, Dụ Tư Dực không lên tiếng, không phải nàng không muốn trả lời, mà là không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với tiểu cô nương, nàng bị nam nhân đùa giỡn sao?
Lời này, nàng thật sự không cách nào nói ra.
"Nàng không nói, chính là ngầm thừa nhận."
Ngữ khí thiếu nữ có chút không vui, lặng lẽ viết giấy nợ cho Giản Khắc Nam.
Mối thù truy sát ở kiếp trước, vì huyết mạch chảy cùng dòng máu nên nàng chưa từng làm hại người họ Giản, nhưng dám to gan đả thương Dụ Tư Dực, đừng trách nàng không niệm tình thân.
"Hắn bị thương, nặng hơn ta."
Dụ Tư Dực trầm mặc hồi lâu, chung quy đã mở miệng.
Một câu nói, thừa nhận chuyện tối nay bị Giản Khắc Nam đả thương là sự thật.
Thiếu nữ nghe nói như thế, không tiếp tục truy hỏi, cẩn thận đỡ người yêu nằm xuống giường, các nàng nằm trong chăn hai tay đan chặt, cho đến khi sắc trời hừng sáng, vẫn chưa ngủ.
Dụ Tư Dực bị thương, tất nhiên không thể tiếp tục hành trình, Giản Tùy Tâm và nàng đành ở lại khách điếm thêm ít lâu.
Đúng lúc này, Ngộ Trúc đến, trong tay mang theo đồ vật tối quan trọng --- sách cổ Phù Âm.
"Bốn bản đều ở đây, ngươi nhận lấy."
Nữ tử hồng y cầm một chồng sách dúi vào tay thiếu nữ, biểu tình có chút khó chịu.
Không chỉ Giản Tuỳ Tâm, Dụ Tư Dực cũng cảm thấy khiếp sợ.
Sách cổ Âm Phúc trong tay tứ tộc, tuy chỉ là tàn quyển, nhưng vẫn vô cùng quý giá, Ngộ Trúc làm cách nào thu được bốn quyển nguyên vẹn!
"Tại sao?"
Giản Tùy Tâm ngẩn người, không tin vào mắt mình.
Mới mấy ngày trước, Ngộ Trúc suýt chút nữa vì nàng mà mất mạng, hôm nay lại cho nàng thứ quý giá như vậy, thực sự khó có thể tưởng tượng nguyên do.
"Tại sao cái gì, những thứ này vốn là..."
Vốn là của ngươi!
Linh xà nhất thời nhanh miệng, suýt nữa nói ra lời từ đáy lòng, cũng may nàng phản ứng nhanh, đúng lúc sửa lại câu nói.
"Ngươi có lấy không, không lấy thì trả lại cho ta!"
Giản Tùy Tâm mím môi, lông mày hết cau rồi duỗi, đưa mắt nhìn sang Dụ Tư Dực, nghĩ đến việc nàng một lần lại một lần trọng thương, cuối cùng gật đầu kiên định.
"Đa tạ."
Nhận đồ của người khác, tất nhiên phải nói cảm tạ, Ngộ Trúc đem sách cổ Âm Phúc đến cho nàng, ngay thời điểm nàng cần nâng cao tu vi, không khác nào đưa than sưởi ấm ngày đông giá rét.
Sách cổ trong tay tuy nhẹ, nhưng phần ân tình này của linh xà nặng như Thái Sơn.
Thiếu nữ nhìn vào mắt mỹ nhân hồng y, cặp mắt cong cong khuếch tán ý cười lên khuôn mặt, mỹ lệ động lòng.
Vẫn là nụ cười quen thuộc trong ký ức.
Giản Tùy Tâm không nhớ chuyện trước khi chuyển sinh, nhưng dù sao nàng ta vẫn là ân nhân của nàng, Ngộ Trúc nhìn thiếu nữ trước mắt, tựa hồ trở về ngàn năm trước.
Khóe miệng nàng uốn cong, nở ra một nụ cười.
"Sách cổ này, lấy từ bí cảnh?"
Dụ Tư Dực rút ra một quyển sách, vừa vặn là Thần thú Chu Tước, liền lật lên xem.
Sách quý giá như vậy, chỉ có thể ẩn giấu trong bí cảnh bấy lâu.
"Là," Ngộ Trúc nắm giữu một bí mật, kỳ thực có một chuyện, "Bí cảnh còn có lối vào khác, có điều không nhiều người biết, cái gọi là trăm năm mới mở một lần, đều là giả."
Dụ Tư Dực nghe xong thầm cảm khái, ngàn vạn người tu đạo liều mình theo đuổi bí cảnh, chỉ là một trò đùa.
Đối với chuyện vì sao hai nàng đến thành An Lạc, Ngộ Trúc không hỏi nhiều, Giản Tùy Tâm chịu nhận sách cổ, như vậy nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, Dụ Tư Dực mời nàng ở lại thành du ngoạn mấy ngày, nàng cũng không đồng ý.
Bóng lưng linh xà cô đơn rời đi, thiếu nữ đột nhiên có chút hổ thẹn, đem bốn bản sách cổ cất vào Ngọc Linh Thạch, một tảng đá lớn dè lên ngực thiếu nữ.
"So với Ngộ Trúc, có phải ta rất xấu?"
Thiếu nữ lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, rầu rĩ không vui.
Dụ Tư Dực hiểu rõ tính cách Giản Tùy Tâm, chung quy nàng không thể vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác, đặc biệt là con vật suýt chút nữa chết trong tay nàng.
Cảm giác biết ơn cùng hổ thẹn trập trùng đan dệt trong lòng thiếu nữ, nhận được bảo vật cũng không thể khiến nàng cao hứng.
"Không được nói bậy, Ngộ Trúc nguyện ý giúp nàng, tất nhiên là có nguyên nhân, nàng xấu hay không nào có liên quan?" Dụ Tư Dực lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ ẩn trong tay áo, đầu ngón tay vỗ vỗ trên mu bàn tay, tựa như đang vổ về an ủi: "Nhận được bảo vật tốt, ngày sau phải chăm chỉ tu luyện."
Giản Tùy Tâm nghe người yêu nói, cảm giác áy náy tiêu tan phần nào, chưa chờ nàng trả lời, Dụ Tư Dực một lần nữa lên tiếng.
"Đừng quên, ngày sau Dụ gia đều dựa vào nàng."
Ngày tâm Ma thiêu tịnh, chính là ngày hồn thú biến mất.
Một người không có hồn thú, đương nhiên không dám tự nhận là người tu đạo, há có thể bảo vệ gia tộc? Dụ Văn Kỳ và Dụ Tư Dực hiểu rõ đạo lý này.
Lời nói ra tuy mang theo ý cười, nhưng ngữ điệu chứa đựng một tia chua xót nhỏ bé.
Từ nhỏ Dụ Tư Dực luôn được tộc nhân đặt nhiều kỳ vọng, người đời gọi nàng hai tiếng thiên tài, nàng làm sao có thể bình tĩnh chấp nhận việc mất đi hồn thú, không bao giờ có thể tiếp tục tu luyện?
Hào hiệp rộng rãi, chung quy chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài.
Giản Tùy Tâm giương mắt nhìn người yêu, đôi môi đỏ hơi vung lên, nụ cười Dụ Tư Dực vẫn như lúc trước, mị lực câu dẫn, chói mắt như vậy, nàng nhìn mà chua xót, khó nhịn đau lòng.
Cũng bởi vì kiếp trước hiểu lầm ngăn cách, mới tạo nên hoàn cảnh khốn khó ngày hôm nay.
Lồng ngực mặn đắng, yếu hầu nghẹn lại, đột nhiên muốn rơi nước mắt.
Muốn bình yên thanh thản sống với người mình yêu, đối với nàng, trở thành chuyện khó nhất trên đời.
Cái gọi là nhân duyên trời định, tại sao nỗi thống khổ cần phải vượt qua còn nhiều hơn người bình thường?
"Ta sẽ hảo hảo bảo vệ Dụ gia."
Bảo vệ tốt mọi người --- bảo vệ nàng.
Thiếu nữ không rơi nước mắt, nàng không thể khóc, Dụ Tư Dực cần bờ vai của nàng, nàng làm sao có thể giống như trước, muốn làm gì thì làm, muốn khóc khi nào thì khóc đây.
Sống hai đời, nàng muốn trưởng thành, học cách lớn lên.
Hai người ở lại khách điếm thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày khởi hành.
Dao Sơn là Thần Sơn từ thời Thượng cổ, thủ hộ sơn mạch Thần Hải, núi cao, địa hình gập ghềnh cheo leo, hiện tại không thể dùng linh khí, muốn vượt qua ngọn núi, chỉ còn một cách, dựa vào sức lực trèo lên.
Cân nhắc thân thể Dụ Tư Dực chưa hồi phục, Giản Tùy Tâm không nỡ để nàng chịu khổ, khuyên bảo một lúc lâu, cuối cùng thành công để người ở lại khách điếm, Giản Tùy Tâm một mình đi lấy vảy rồng.
Mất ba ngày ròng rã, mới vượt qua Dao Sơn.
Thời điểm Giản Tùy Tâm quay lại khách điếm, đã là nửa tháng sau.
Mười lăm ngày này đối với Dụ Tư Dực tựa như mười lăm năm, mỗi ngày bất an chờ đợi, chỉ khi thật sự nhìn thấy người kia, trong lòng mới rộn ràng, bình tĩnh.
Vẫn là khuôn mặt đó, nụ cười đó.
Nhưng nhìn thế nào cũng có chút không giống lúc trước, mà khác biệt ở điểm nào, Dụ Tư Dực không nhìn ra.
"Ta đã lấy được vảy rồng hộ tâm."
Thiếu nữ mang theo ý cười, từng bước tiến đến trước mặt Dụ Tư Dực, tiện tay lấy ra hai mảnh vảy rồng giơ giơ trong không trung.
Không khó để nhìn ra, đường xa vất vả, lúc rời đi y phục trên người còn mới, bây giờ đổi màu, rách rưới.
Dụ Tư Dực nhìn đau lòng, vảy rồng hộ tâm đến trên tay, cảm giác nặng tựa ngàn cân, không nhấc lên nổi.
Cô nương ngốc, bộ dạng chật vật như thế, mà còn lo cho người khác, xiêm y, giày nát đến nỗi không thể mặc, rõ ràng lúc trước Dụ Tư Dực muốn chuẩn bị vài bộ y phục mới, nhưng nàng nhất quyết chỉ cần một bộ trên người!
"Ta gọi tiểu nhị mang đến chút nước nóng."
Dụ Tư Dực không tiếp nhận, nàng muốn xoay người đi ra ngoài, nháy mắt tay phải bị nắm lấy, tiểu cô nương nhét hai mảnh vảy rồng vào lòng bàn tay nàng.
"Sao vậy, nàng chê ta bẩn?"
Thiếu nữ cười xán lạn như sao, bên trong chưa đựng vài tia mong chờ.
Vất nả bôn ba nhiều ngày, bây giờ nàng chỉ muốn được người yêu khen ngợi một chút.
Vảy rồng đặt trong ngực thiếu nữ, lúc này còn mang theo ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới trái tim Dụ Tư Dực, thiêu đốt nỗi lòng, cả người run lên.
Nàng xoay người lại, tầm mắt đặt trên gương mặt nhỏ, thu hết nụ cười mong chờ vào mắt.
Ánh mắt các nàng va chạm giữa không trung, tỏa ra tình ý yêu thương nồng đậm, cả hai im lặng không nói gì.
Cuối cùng Dụ Tư Dực đánh vỡ phần yên tĩnh, nàng hơi nghiêng người, một lát sau, đặt nụ hôn tinh khiết lên gò má thiếu nữ, sau đó nhanh chóng di chuyển xuống khóe môi.
Dụ Tư Dực không muốn nới lỏng, nàng dừng lại ở đôi môi hồng phấn nửa ngày, mỉm cười lắc lắc đầu.
"Không có, ta đang nghĩ, A Giản thật lợi hại."
Thiếu nữ đạt được nụ hôn và khen ngợi, cười tươi hài lòng, khoe khoang mở miệng.
"Sau này, ta sẽ lợi hại hơn nữa!"
Dụ Tư Dực bị dáng vẻ kiêu ngạo chọc cười, lúc này nàng nhìn ra sự khác biệt đó là gì.
Cặp mắt sáng như tuyết đong đầy thủy nhuận, không lo lắng về tương lai, tự tin đầy mình, coi thường chúng sinh.
Giản Tùy Tâm như vậy, so với lúc trước còn hấp dẫn hơn vạn phần.
Dụ Tư Dực không biết nguyên nhân gì dẫn đến sự thay đổi này, nhưng tự đáy lòng mừng thầm cho nàng, liền lên tiếng.
"A Giản của ta lợi hại nhất thế gian."
Được người yêu khích lệ thêm một lần, Giản Tùy Tâm thỏa mãn, nới lỏng hai tay.
Dụ Tư Dực hướng ra ngoài, bên trong gian phòng vang lên âm thanh thanh thiển, trong lòng phát nhiệt, khóe mắt ửng đỏ.
"Dụ Tư Dực, nàng nên biết, miễn là nàng muốn, cái gì ta cũng có thể cho nàng."
Vảy rồng hộ tâm, Chu Tước...Thậm chí tính mạng của ta, miễn nàng muốn, ta đều cho nàng.
Sống hai đời, thậm chí sống lại, cũng là vì nàng.
Vì vậy, nàng đừng đau lòng, đừng khổ sở, thảnh thơi tiếp thu hảo ý của ta có được không?
Giản Tùy Tâm thầm đọc lời này trong lòng, nàng tin rằng cho dù không nói, Dụ Tư Dực cũng hiểu được lòng nàng.
Ái mộ hai đời, đôi khi các nàng hiểu đối phương còn hơn chính bản thân mình.
Dụ Tư Dực đương nhiên hiểu hàm ý trong câu nói, không ở thêm một khắc, đẩy cửa rời đi.
Mãnh liệt như vậy, hận không thể móc tấm yêu thương nhiệt liệt cho đối phương nhìn thấy.
Dụ Tư Dực đứng ở ngoài một hồi, đợi đến khi hồng hào tản bớt mới trở về phòng.
Tiểu nhị đem nước nóng đến, tiểu cô nương ngâm mình phía sau tấm bình phong, không hay biết có người bước vào.
Dụ Tư Dực đến gần bình phong, cúi người nhặt bạch y rách nát lên, liền phát hiện, bộ y phục này không thuộc về Giản Tùy Tâm ---
Mà là của nàng.
Người này lén lút lấy y phục của nàng, còn mặc nhiều ngày như vậy! Dụ Tư Dực nắm y phục trong tay, trên mặt hiện lên một tầng hồng nhạt.
Không cần nghĩ, ắt hiểu nguyên nhân.
"Mặc y phục của nàng, thật giống có nàng bên cạnh, tại sao không?"
Dụ Tư Dực hầu như có thể mường tượng ra hình ảnh thiếu nữ tự nói với bản thân câu này.
Phía sau tấm bình phong, thanh âm dòng nước tình cờ vang lên, nhiễu loạn tâm tư, nàng không dám nghĩ thêm, lẳng lặng nhặt tất cả y phục lên, đang muốn xoay người rời đi, rốt cuộc nhớ ra thiếu mất một thứ ---
Kim Hàn Ngọc năm đó nàng đưa cho Giản Tùy Tâm, không thấy.