Quá phận?
Nhất thời, Dụ Tư Dực không kịp hiểu, nhưng nàng cảm nhận được rất rõ, giọng nói thiếu nữ nồng đậm chua xót.
Đêm trước nàng cùng Ngộ Trúc tán gẫu, có lẽ tiểu cô nương nhìn thấy nên mới hiểu lầm quan hệ của hai người, nghĩ đến đây, sắc mặt Dụ Tư Dực nhu hoà, chủ động bước đến trước mặt thiếu nữ, nhẹ giọng giải thích.
"Nàng hiểu lầm rồi, ta và Ngộ Trúc không có gì..."
"Không phải hiểu lầm, không phải."
Thiếu nữ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chắc chắn không nhìn lầm.
Nguyệt quang chiếu rọi, các nàng ôm nhau, làn tóc quấn quýt, thân thể kề sát, Giản Tùy Tâm không quên ánh mặt e lệ Ngộ Trúc dành cho Dụ Tư Dực, nếu không yêu thích, một nữ nhân làm sao lại lộ ra ánh mắt như vậy với nữ nhân khác?
Thiếu nữ phản ứng kịch liệt, nhất quyết không cho phép Dụ Tư Dực phản bác nghi vấn, nội tâm nàng vừa đau vừa tự trách.
Nàng vẫn luôn cho rằng, đời này tình yêu và sự quan tâm nàng dành cho Giản Tùy Tâm đã hoàn hảo, mà quên mất một điều, có những vết thương, không thể dùng lời nói xoa dịu.
Nếu chuyện này xảy ra vào lúc trước, nhất định Dụ Tư Dực sẽ cảm thấy thiếu nữ cố tình gây sự, giết người tùy ý, nhưng trong lòng nàng lúc này, chỉ có sự hổ thẹn và hối hận vô tận.
Kiếp trước, chỉ cần Dụ Tư Dực dũng cảm thêm chút nữa, không tự trói chân mình bằng môn quy, thuận theo tâm ý sống bên cạnh Giản Tùy Tâm, chăm sóc nàng, yêu thương nàng, như vậy đời này Giản Tùy Tâm sẽ không giống bây giờ, lo được lo mất, không có tự tin.
"A Giản ---"
"Ngộ Trúc rất đẹp, sư tôn yêu thích nàng sao?"
Lời còn chưa đến miệng, đã bị thiếu nữ lên tiếng đánh gãy, hỏi một câu như vậy.
Ngay cả con rắn nhỏ trong tay Dụ Tư Dực cũng ngưng giãy dụa, muốn nghe đáp án của nàng.
"Chuyện này, có ý nghĩa sao? Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có duy nhất một người, người đó là ai, chẳng lẽ nàng không biết?"
Đối diện với những lời chất vấn vô lý của thiếu nữ, Dụ Tư Dực chưa từng nổi giận, nàng biết rõ, hết thảy bất an của Giản Tùy Tâm, bắt nguồn từ chuyện hiểu lầm ở kiếp trước.
Mà hôm nay, chính là thời điểm thích hợp để làm sáng tỏ mọi việc
Có điều Dụ Tư Dực một mực phủ nhận và ôn nhu, trong mắt Giản Tùy Tâm dĩ nhiên trở thành trả lời qua loa xong chuyện, ôm người ta vào lòng còn nói không thích? Nàng càng khẳng định chỉ có một mình Giản Tùy Tâm, càng khiến lửa giận trong lòng thiếu nữ mỗi lúc thêm mãnh liệt, cuối cùng không nhịn được mà bạo phát.
"Sư tôn nói vậy, là không thích sao? Nếu như không thích, vì sao lại ôm nàng vào trong ngực? Một giây trước còn hoan lạc triền miên trên giường với A Giản, một giây sau, quay lưng đi ôm nữ nhân khác vào lòng, cái sư tôn gọi " Từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một người " là thế này sao?!"
"Ta ôm...Ngộ Trúc vào lòng?"
Dụ Tư Dực nghe giọng nói thiếu nữ oan ức gần như muốn khóc, trái tim đột nhiên tê tái, nhưng lời thiếu nữ vừa nói, nàng không có một chút ấn tượng nào.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến A Giản hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và ngươi?"
Ngộ Trúc nghe xong hơi sững lại, một lúc sau mới lên tiếng.
"Đêm đó ngươi đột nhiên nổi tâm Ma, nhìn ta thành Tiểu Giản..."
Lời tiếp theo, không cần Ngộ Trúc nói thêm, Dụ Tư Dực cũng có thể đoán được.
Khó trách A Giản muốn giết Ngộ Trúc đến vậy, nàng luôn thiếu cảm giác an toàn, ngày đó không lập tức ra tay giết Ngộ Trúc đã là một kỳ tích.
Chuyện này, hiểu lầm thật không nhỏ.
"Tại sao không nói chuyện này với ta..."
Chỉ là muốn ôm ấp một cái, Ngộ Trúc cũng không muốn người nào biết được, đứng trước câu hỏi của Dụ Tư Dực, cũng không hé môi nửa lời.
"Được rồi, trước tiên ta đưa ngươi đến Diệu Xuân Quán xử lý vết thương, ngươi...Không nên trách A Giản, nàng nhất thời kích động, mới làm ra chuyện như vậy."
Trong chuyện này, Ngộ Trúc là người bị hại, Dụ Tư Dực không tiện trách cứ, đêm đó, nàng biết được Giản Tùy Tâm cũng giống nàng, sống lại một đời, nhất thời không thể khống chế cảm xúc, để tâm Ma có cơ hội thoát ra, mới xảy ra cơ sự này.
Chung quy đều tại nàng.
Ngộ Trúc nghe lời khuyên giải của Dụ Tư Dực, không những không thoải mái, trong lòng càng thêm khổ sở, suýt chút nữa mất mạng, kết quả người này còn muốn nàng không trách cứ Giản Tùy Tâm!
Một câu nhất thời kích động, liền đem toàn bộ tội danh của Giản Tùy Tâm miễn trừ.
Mạng của nàng, trong mắt Dụ Tư Dực không đáng giá như vậy sao?
Linh xà không hiểu thứ nàng cảm nhận được lúc này là cảm giác gì, ngực vừa chua vừa xót, một lời không thể nói ra, đưa mắt nhìn Dụ Tư Dực thì phát hiện cặp mắt lạnh lẽo giờ đây chứa đựng ôn nhu, mỗi một tia một sợi đều rơi vào ánh mắt người đối diện.
Có lẽ không phải mạng của nàng không đáng giá, mà sự tồn tại của Giản Tùy Tâm, đã vượt qua tất cả mọi thứ.
Tình yêu vốn là thứ ích kỷ, trong lòng Dụ Tư Dực, mãi mãi chỉ có Giản Tùy Tâm, sao có thể không che chở cho nàng?
"Quả nhiên sư tôn không có gì để nói."
Dụ Tư Dực trầm mặc, sự trầm mặc này như một cái kim châm, tàn nhẫn qua lại xẹt qua trong lòng, trái tim Giản Tùy Tâm máu me đầm đìa.
"Chuyện này, không phải như nàng nghĩ"
Dụ Tư Dực vẫn lắc đầu phủ nhận, nàng muốn lập tức giải thích rõ ràng, nhưng con rắn nhỏ đột nhiên giật giật, thân thể chuyển lạnh, hiển nhiên là bị lửa làm cho sinh bệnh, thêm vào đó lúc nãy còn bị Giản Tùy Tâm hạ độc, tình hình của nó không tốt lắm.
"Nàng đừng nóng vội, ở đây chờ ta, ta đưa Ngộ Trúc đến Diệu Xuân Quán cho Thi Linh chữa trị, quay về sẽ đem tất cả sự việc nói với nàng, có được không?"
Biết rõ nàng muốn giết Ngộ Trúc, lại một mực cứu nàng, còn muốn Thi Linh tỷ tỷ chữa bệnh, đến mức độ này, còn nói không có gì --- cảm giác oan ức che ngợp bầu trời, nàng muốn đưa tay kéo góc áo Dụ Tư Dực, không cho đi, không được bỏ nàng một mình ở nơi này.
Cuối cùng đè ép tâm tư cầu xin, trầm mặc nhìn Dụ Tư Dực nâng linh xà trong lòng bàn tay, động tác cẩn thận giống như chăm sóc bảo vật vô giá.
Trừ nàng ra, đây là lần đầu tiên Dụ Tư Dực quan tâm ai như vậy!
Khoé mắt thiếu nữ bốc lên hơi nước, trái tim khó chịu muốn khóc, đứng trong phòng luyện đan nửa canh giờ, cuối cùng không nhịn được chạy ra Càn Viên, lại không thấy bóng dáng người yêu.
Dụ Tư Dực ngồi trên lưng Kim Hoàng, rất nhanh đem Ngộ Trúc đến chỗ Dụ Thi Linh.
Nàng nhớ tiểu cô nương ở nhà, lần trước rời khỏi, tiểu cô nương một mặt rưng rưng muốn khóc, càng sốt ruột, chỉ cho Dụ Thi Linh nói thời gian Ngộ Trúc ở lại, sau đó vội vã về nhà.
Dụ Tư Dực chỉ sợ nàng vẫn còn tức giận, lại trốn đến góc nào đó của vườn thuốc khóc lóc, có điều nàng tìm khắp nơi cũng không thấy tiểu cô nương.
Cho đến lúc này, Dụ Tư Dực mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nguyên Thư tính cách tinh tế thông tuệ, từ lâu đã nhìn ra bầu không khí giữa các nàng không đúng, từ lúc Giản Tùy Tâm rời khỏi nhà liền nói Nguyên Họa theo sau.
Nguyên Họa truyền tin báo, thiếu nữ đi về hướng Linh Hư Sơn, lúc này mọi người mới yên lòng.
Dụ Tư Dực biết được hành tung của tiểu đồ đệ, không lỡ một khắc, lập tức chạy đến Linh Hư Sơn, đi tới chân núi, trời đã chuyển tối, Nguyên Họa canh chừng ở đó nửa ngày, rốt cuộc quay về Dụ gia.
Muốn vào núi, nhất định phải có sơn lệnh bài, bây giờ cửa núi đóng chặt, lệnh bài nằm trong tay Giản Tùy Tâm, Dụ Tư Dực đứng đó, sốt ruột nhưng không thể vào.
"A Giản..."
Sơn môn và đỉnh núi đều có bí phù, mỗi cử động của Dụ Tư Dực đều bị Giản Tùy Tâm ở trong nhà trúc lưu vào mắt.
"Cho sư tôn vào có được không? Sư tôn có lời muốn nói."
Dụ Tư Dực biết rõ cô nương ngốc hảo mềm không thích cứng, ngữ khí dần dần dịu dàng, làm như cầu xin, một tay tựa vào thân cây, một tay đặt lên ngực, hai chân lảo đảo, suýt thì ngã xuống.
Đúng như dự đoán, Giản Tùy Tâm nhìn thấy người yêu bộc phát tâm Ma, vừa giận lại vừa đau, vẻ mặt thống khổ của Dụ Tư Dực, chỉ sợ dù có giận nhiều hơn nữa cũng không cách nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Rất nhanh, một con trắng như ngọc nhảy ra từ cơ thể thiếu nữ, chưa chờ nàng ra lệnh, đã chủ động há miệng ngậm lấy tấm lệnh bài màu đen, phóng xuống núi.
Dụ Tư Dực ôm ngực rên rỉ nửa ngày vẫn không thấy người tới, còn tưởng kế hoạch thất bại, đang chuẩn bị buông tay ra, bỗng Kỳ Lân nhảy vào trong lòng, đặt lệnh bài lên tay nàng.
Chung quy A Giản là thiếu nữ nhẹ dạ.
Lấy được sơn bài lập tức có thể vào núi, Dụ Tư Dực ôm Kỳ Lân, cười cười mở cổng.
Mà Giản Tùy Tâm lúc này nhìn thấy nụ cười của Dụ Tư Dực, liền phát hiện mình bị lừa.
Người này, còn dám bắt nạt nàng!
Bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên, tuy Giản Tùy Tâm tức giận, nhưng vẫn không nhịn được đứng dậy đẩy cửa, dựa vào cạnh phòng hờn dỗi.
Dụ Tư Dực đứng dưới trăng mỹ mạo diễm lệ, khí chất cao quý vắng lặng vốn có nhân lên nhiều lần, mỗi cái nhíu mày, nhất cử nhất động, tác động lên trái tim Giản Tùy Tâm.
Tình cảnh này, rất giống đêm ân ái năm đó.
Đêm khuya, Dụ Tư Dực chưa về, Giản Tùy Tâm đứng ở cửa chờ đợi, ngỡ như thiếu phu nhân ngoan ngoãn chờ tướng công quay về.
Mỹ nhân nhẹ nhàng cong người, thả Kỳ Lân lên nền đất, một mình tiến về hướng nhà trúc.
Gió thổi làm hai sợi tóc bên má bay bay, phiêu giật động lòng.
Rõ ràng nàng rất giận người yêu, thế nào lại không thể rời mắt.
Dụ Tư Dực từng bước áp sát, tựa như kiếp trước, ép nàng vào cửa, lúc này Giản Tùy Tâm mới hồi thần.
Một tay Dụ Tư Dực ôm eo tiểu cô nương, tay kia rơi vào khuôn mặt thanh tú, đáy mắt ngoại trừ yêu thương nồng đậm thì không còn thứ gì khác.
"Còn đang giận ta sao?"
Cánh môi Dụ Tư Dực đặt sát bên tai Giản Tùy Tâm, nhẹ giọng hỏi dò, hơi ấm lan truyền khắp cơ thể khiến thiếu nữ rùng mình.
Vấn đề này, căn bản không cần thiếu nữ trả lời, Dụ Tư dực tự nhiên đoán được đáp án.
"Đừng giận nữa, đêm đó Ngộ Trúc có chuyện cần thương lượng, nào ngờ ta đột nhiên phạm tâm Ma, nhìn lầm Ngộ Trúc là nàng, mới xảy ra chuyện ôm ấp."
Ngữ khí chân thành chắc chắn, Giản Tùy Tâm không cách nào hoài nghi lời đó là giả.
Tiếu cô nương có chút mất mặt, không chịu thừa nhận bản thân hiểu lầm người khác, bất phục hỏi thêm một câu.
"Sư tôn gạt A Giản!"
Một câu nói, đâm trúng nơi đau nhất trong lòng Dụ Tư Dực.
Giản Tùy Tâm không có cảm giác an toàn, tất cả là tại nàng.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, nữ nhân tự tin ngút trời, ngạo khí chói mắt, mặc dù thế nhân luôn gọi nàng hai tiếng Ma đầu, nhưng không khỏi mơ tưởng đến nàng.
Sau đó, hết thảy tự tin cao ngạo, tại sao từng chút, từng chút một biến mất? Trong lòng Dụ Tư Dực minh bạch.
Rõ ràng là yêu thương Giản Tùy Tâm, nhưng vì Tông Môn ràng buộc, đành lòng dùng lời nói lạnh lùng làm tổn thương thiếu nữ, trơ mắt nhìn đồng môn nhục mạ nàng, mặc dù sau này để nàng lưu lại Linh Hư Sơn, vẫn không buông cái gọi là tôn nghiêm chính phái, nhẫn tâm phụ tấm chân tình.
Ngày hôm nay Giản Tùy Tâm biến thành bộ dạng này, đều do một tay nàng tạo nên.
"Không có, sư tôn không lừa nàng, từ nay về sau, cũng sẽ không lừa nàng."
Dụ Tư Dực nhìn đôi con ngươi quen thuộc, không thể cười nổi.
"Ngộ Trúc...Có khỏe không?"
Nhắc tới linh xà, Giản Tùy Tâm có chút hổ thẹn, nếu Dụ Tư Dực không có tình ý với Ngộ Trúc, đương nhiên không cần đoạt mạng nàng ta, nhớ tới chuyện ban ngày suýt thiêu chết con rắn nhỏ, thiếu nữ vung lên áy náy.
"Ngộ Trúc không sao," Yết hầu Dụ Tư Dực hơi nhún, đưa tay nâng cằm thiếu nữ, hai người cùng dựa vào cửa, lẳng lặng đối mặt.
"Vậy còn nàng?"
Có tốt không?
Thiếu nữ không hiểu câu hỏi vừa rồi, vẻ mặt nghi hoặc, đang muốn hỏi rõ hàm ý, người đối diện thở dài truyền đến một câu, nghe càng không hiểu.
"A Giản, xin lỗi."
"Xin lỗi chuyện gì?" vô duyên vô cớ nói xin lỗi, nội tâm thiếu nữ nổi lên bất an, hai đạo lông mày chăm chú nhíu cùng một chỗ.
"Xin lỗi, để nàng phải chịu nhiều oan ức và thống khổ như vậy."
"Sư tôn đang nói gì vậy?"
Lời của Dụ Tư Dực, Giản Tùy Tâm càng nghe càng không hiểu, mà lời tiếp theo, lập tức khiến nàng đỏ mắt.
"Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã động tâm."
"Ta và nàng quen biết mười năm, ta vĩnh viễn không quên, khoảnh khắc chúng ta lần đầu gặp gỡ."
- ---
Đỉnh Thanh Loan, nghe đồn Ma đầu lợi hại nhất Ma giới - Giản Tùy Tâm, vì cứu Ma cơ từ trên trời giáng xuống, nắm Xích Loan thứ trong tay, chỉ một roi, liền lấy mạng Tông chủ Vân Kỳ Tông."
"Trước đó, ta chưa từng thấy nữ tử nào trên thế gian ngông nghênh phóng khoáng như vậy, nếu không bị Ma khí phủ kín, nàng nhất định là một cô nương động lòng người."
"Trận chiến năm đó, Chúc Khấu để ta ra tay với nàng, ta đương nhiên biết, Thanh Tâm quyết khắc chế Độ Linh Thuật! Tuy không muốn xuống tay, nhưng không thể tránh né động thủ, sau đó, ta là người đầu tiên, cũng là người duy nhất ở giới tu Tiên bắt được Đại Ma Đầu, mà ngày sau người thả nàng ra khỏi nhà lao là ai, ta nghĩ, trong lòng nàng đã có đáp án."
"..."
"Ngày ấy, Tuần Thiên Tinh hóa thành hình dáng của ta, lừa nàng uống Phách Hồn tán..."
Hóa ra, người đó, không phải Dụ Tư Dực, thiếu nữ run rẩy, nỗi dằn vặt đâm vào da thịt chôn sâu tận đáy lòng, rốt cuộc được nhổ tận gốc.
Người nàng yêu, chưa bao giờ muốn giết nàng.
"Kiếp trước dù là lúc nào, ta chưa bao giờ, chưa bao giờ có ý nghĩ giết nàng."
Hồi ức, từng việc từng việc trải ra trước mắt, bí mật ẩn giấu ở nơi sâu nhất, bị vạch trần toàn bộ.
Nghe được câu nói cuối cùng, nước mắt thiếu nữ ào ào tuôn ra.
Dụ Tư Dực cay đắng, viền mắt theo tiếng khóc mà đỏ lên, chầm chậm đưa tay lên giúp thiếu nữ lau nước mắt, lại nhẹ nhàng mở miệng.
"Nàng xem, ta chính là người dối trá, rõ ràng yêu thích, nhưng chưa từng có dũng khí nói ra."
"A Giản, ta như vậy, nàng còn nguyện ý bên cạnh?"
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực, chân chính nhất kiếm chung tình là Dụ Tư Dực
Trước tiên chậm rãi hấp dẫn Tiểu yêu chính mình, lại đem nàng cầm cố bên cạnh mình
55555 Dụ kiếp trước quá hỏng rồi